Chương 20: LÀ AI BẮT TA LỊCH LUYỆN(2)

Sáng sớm hôm sau,Hạo Thiên quầng mắt thâm đen,sưng bầm,trông cứ như là một con gấu trúc,biết đứng bằng hai chân vậy.hắn đặt hết số quả lạ ăn còn chừa,cho vào một chiếc lá lớn,mà bản thân mới khó khăn kiếm được,cẩn thận gói kĩ lại để dự trữ,lại nắm vào chuôi lá cầm trong lòng bàn tay,thiếu niên sải chân bước đi,men theo con suối nhỏ,bắt đầu khởi hành.chợt lúc lướt ngang chỗ bụi rậm tối hôm qua,để ý thấy cỏ cây đã đổ ngã nát nhừ.Vương Hạo Thiên hai mắt mở to thô lố,hắn ngạc nhiên phát hiện,ở đây có một cái xác chết,đang bị đàn kiếm đỏ bu kín.hắn dừng chân ngó nghiêng,quan sát chỗ vết thương của con thỏ đen đủi,"đập đến chết à" hắn vu vơ thốt lên,nhưng dường như đột ngột ngờ ngợ ra thứ gì đó,một việc vô cùng quan trọng.khẽ chớp chớp hai cái,thiếu niên nhanh chóng đảo mắt,nhìn sang phía có tảng đá lớn,chiễm trệ nằm im tại bờ suối kia,nheo mắt nghĩ ngợi.bỗng nhiên sắc mặt Hạo Thiên nhăn nhó,bất quá kêu là tối sầm cũng chẳng có sai.khóe miệng hắn không ngừng lẩm bẩm,giọng điệu là càng lúc càng lớn,càng ngày càng rõ ràng."không thể nào,không thể nào,vô lý hết sức.." .thiếu niên gấp gáp cầm chân thỏ nhấc bổng lên cao,đưa tay phủi đám kiến đỏ ra khỏi miếng thịt,lập tức tiếp tục di chuyển đến nơi khác,cước bộ vô cùng khẩn trương,không dám chậm trễ.mãi một đoạn lâu la thì giờ,do nhục thân thấm mệt bởi quãng đường dài vô tận,kèm theo cổ họng khô rát vì mất nước quá nhiều,nên hắn mới nảy sinh ra chút sự lưỡng lự,mà chịu dừng chân lại.thiếu niên ngâm đôi bàn chân lấm lem,vào trong dòng nước thư giãn,tiện thể rửa sạch luôn xác con vịt đã vương mùi hôi nồng,hăng say nhổ đi lớp lông vũ trắng tinh,bao phủ ở bên ngoài.ngày xưa hắn không biết cách làm,hiện tại vẫn hoàn không,chỉ khác nhau ở điểm,nếu là xưa lười nhác thì vẫn sẽ được ăn ngon,còn giờ không có như thế."không biết mọi người thế nào rồi,chắc bây giờ đang nhốn nháo tìm ta khắp nơi cũng nên,ta sắp chuẩn bị có thịt ăn,mọi người,mong họ sẽ chịu nghỉ ngơi ăn uống,lấy sức rồi hãng tìm tiếp,khi ta trở về..nhất định sẽ trở về được,cầu trời..đừng thiếu mất một ai" Hạo Thiên cúi gằm xuống,ủ rũ,thở dài.Trước khi màn đêm tối tăm,kịp thời lôi kéo làn sương giá tràn về,thì miếng thịt thỏ quay thơm lừng,giòn sần sật,ngon nức mũi kia,đã không biết vì sao lại canh đúng thời điểm chẳng sớm chẳng muộn,tương tự như là một cái phúc báu trời cho,một ngọn đuốc sáng vĩ đại giúp cho bụng dạ cồn cào của thiếu niên,đang trong lúc đỉnh điểm giằng co chống cự lại cơn lạnh lẽo ngang tàn,bằng một cách thần kì vi diệu nào đó,bỗng nhiên cơ hồ ấm nóng hẳn lên.Hạo Thiên há to miệng,hồn nhiên nấc ợ một tiếng to,là một tiếng cực kì lớn.nhưng mà hắn cũng chẳng cảm thấy việc là một chuyện gì đáng xấu hổ lắm,bởi vì ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này,ngoại trừ bản thân hắn ra thì cũng đâu còn mồng mống nào khác.chứ cái ý thức ẩn hiện tùy hứng của thiếu niên,nếu được đặt ở một chỗ phồn hoa tấp nập,cũng gọi là có đôi chút lễ nghi,dù rằng không dám chỉ thiên khẳng định chuẩn chỉ,nhưng liền chưa đến nỗi hổ thẹn,hay làm bất kì ai phải thất vọng lắm.Hạo Thiên dựa lưng vào một gốc cổ thụ bên bờ,lớp vỏ của cây cổ thụ không quá mức thô ráp mà bằng phẳng nhẵn nhụi,nên khi đè lên khá là thoải mái dễ chịu.mặt trăng hôm nay,đêm trăng sáng thứ hai hắn nhìn khi ở trong rừng,một mặt trăng tròn trịa như quả trứng gà,như..ngắm nghía hồi lâu,sẽ trông giống như..như vẻ mặt hiền từ của phụ thân.tuổi trẻ sùng sục nhiệt huyết,chí khí anh hùng,đã định sẽ phải di rời khám phá,đi xa phát triển,ly khai quê hương phụ mẫu.đặt chân nơi đất lạ xứ người,chẳng có lấy một lời động viên khích lệ,thiếu niên với tâm hồn mỏng manh non nớt,lần đầu phải gánh chịu loại đả kích như thế,sao có thể dễ dàng nhắc bảo,hãy học hỏi các vị nam tử đại hán,ăn to nói lớn,việc quốc quyên tình,bình tâm kiềm chế trước mấy hồi cảnh vớ vẩn,vỡ òa cảm xúc này,mà không khỏi chạnh lòng chua xót.từng nghe phúc bất trùng lai họa vô đơn chí,nghĩa rằng: trong cái rủi thường song hành với cái xui một vần,đã éo le càng thêm éo le,vào chính cái thời điểm hết sức nhạy cảm này,bất quá câu thành ngữ đó linh nghiệm đến độ thực muốn chửi thề thành tiếng,một tiếng thân thương hai tiếng quan tâm,hỏi thăm sức khỏe phụ mẫu đồng đạo a.bụi rậm rục rịch,mười năm thì lâu,mười canh thì nhanh,hay nói nhất tốc độ nhì kĩ năng,quân tử báo thù,chờ đợi chi a.tiếng động loạt xoạt xuất hiện từ chỗ bụi rậm,ở phân nửa đám cỏ đen tuyền hòa chung với đêm tối,âm thanh phát ra nghe ngày một to lớn và rõ ràng hơn,trông như thể con thú bí ẩn kia,đang dần già áp sát về phía Hạo Thiên vậy.thiếu niên bất chợt rùng mình quay ngoắc đầu lại,tựa hồ trong cơ thể có dòng thẩm điện chạy dọc sống lưng,vẻ mặt biểu lộ sự ngạc nhiên đến tột độ,đã không thể tin tưởng vào thính giác của mình nữa.hắn dương mắt lên kiểm chứng,đúng thật là có một cái bóng dáng khả nghi,nấp sau đám cỏ xanh,vẫn là trùng hợp xuất hiện ở bụi rậm,vào chính cái lúc trời vừa mới qua sẩm tối,sinh vật thần bí bám đuôi suốt cả chặng đường,là muốn trả thù chuyện bị hất tay trên hay sao.Hạo Thiên cõi lòng tăng thêm mấy phần lo lắng nặng trĩu,lần ấy vội vã di chuyển tìm một chỗ thật xa,là do hắn sau khi nhìn kĩ vết thương ở xác thỏ,bản thân ngẫu nhiên phát giác ra một điều vô cùng quỷ dị chấn động.xác con thỏ yểu mệnh này,lạ lùng là ngoài nơi đỉnh đầu,dính vài vệt máu khô bê bết màu nâu sẫm,thì cả người không có lấy một nửa thương tích,gây bởi lực cắn của bộ răng nanh sắc nhọn hay dấu tích cào cấu từ móng vuốt hung thú in đậm,đây đích thị là do bị một loại dụng cụ nào đó,đập mạnh vào đầu đến mức tử vong.cho nên hắn mới nảy sinh ra ngờ vực,tự phỏng đoán đối phương thật ra cũng không phải con vật,mà chính là con người,một người rừng chính hiệu sống lủi thủi ở trong rừng,thậm chí còn mủi cơn thiện cảm,táo bạo suy luận,liệu con thỏ thực chất là đối phương quan tâm đồng loại,mới sẵn sàng mang tới cho hắn chống đói.nhưng Hạo Thiên không dám cả gan vác mặt đi xác minh,ngộ nhỡ chẳng may xảy ra bất trắc,dù kịp thời may mắn vớt vát được cái mạng quèn,bị nó tặng một đường sẹo dài trên diện mạo anh tuấn,chẳng phải chỉ tổ thiệt thân.thiếu niên lưỡng lự một lúc,trầm giọng nói vọng,ôn hòa xen lẫn với đanh thép,bàn tay nắm đại thạch giấu ra sau lưng,quyết định liều mình đánh cược một phen "là người hay vật,hiểu tiếng người thì ra đây nói chuyện cho tử tế,không muốn hiện thân thì mau cút đi,đừng rình mò bám đuôi ta" nói xong,bụi rậm đột ngột trở nên yên tĩnh đến đáng quan ngại,làm cho Hạo Thiên bắt đầu cảm thấy muốn thu toàn bộ trở về phát ngôn,ý nghĩa nằm trên mặt chữ,câu từ quá mức trịnh trượng,lỡ đối phương giận quá hóa thẹn,trực tiếp ngộ sát thì khổ sở.Địch trong tối ta ngoài sáng chưa hẳn đã sáng,địch bất động ta bất động chưa chắc bất hung,hàn phong truy lãnh đông khí tiêu điều,sơn hà tĩnh lặng,nửa tách trà lạnh,nhân thế..dĩ biến viễn.âm hồn bất tán,rốt cuộc..ngươi là cái quái quỷ gì,là nhân hay là yêu,mang theo thiện chí hay che giấu sát khí đây.thiếu niên trôi nổi với bụi rậm cùng lúc yên ắng lạ thường,hắn lạc lõng giữa màn đêm mông lung,mơ hồ không rõ,việc bản thân ngẫu hứng được thưởng thức miếng thịt thỏ đó,thì sẽ trở thành phúc hay họa.thiếu niên thấm thía nghĩ ngợi,tuy vẫn còn rất nhiều sự việc lạ lùng chưa tìm ra cách hóa giải,nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn mù mờ.chỉ riêng việc dựa vào hai lần đêm muộn và một cái xác thỏ,miễn cưỡng có thể vạch ra hướng tổng quát tình huống.đầu tiên khoan hãy bàn đến sự xuất hiện,sắp đặt có chủ đích do kẻ đứng đằng sau thao túng,thì chuyện sinh vật bí ẩn luôn liên tục bám đuôi ở hai lần trước và lần này,đã có thể xác định đối phương hành tung đơn lẻ,chỉ chưa biết mục tiêu là hai con cùng loài có cùng tập tính sinh hoạt hay đơn giản chính là một.tiếp theo phân tích đến chuyện xác thỏ,từ nó sẽ rẽ được theo hai nhánh mấu chốt,phân chia giữa lợi và hại.hoặc là đối phương tự nảy sinh thiện cảm hay có người chủ mưu sai khiến,hoặc là đối phương do trượt mất miếng thịt béo bở dâng tận miệng nên mới lập thành quyết tâm truy sát ta đến cùng,còn vì sao mãi chẳng dám ra tay,thì đơn giản bởi vì mức độ chênh lệch thực lực có lẽ chưa đủ lớn để bộc lộ ra uy hiếp trí mạng,nên đang rình rập chờ đợi một cái sơ hở cơ hội.dùng tất cả manh mối sâu chuỗi lại,Hạo Thiên ứng ý nhất lập luận:Vương phủ tọa trấn nhị vị cường giả,hắn mười bảy năm trú ngụ,chưa từng nghe qua có loại gian tặc dám thách thức uy phong linh địa,bản thân lại hầu như ru rú trong phủ thời gian,không thể tồn tại khả năng gây kết thù địch,vì vậy cán cân khả năng hiện tại là đang nghiêng về phía nội bộ nhiều hơn,thiếu niên vừa tuần lễ trước tuột mất tấm vé vào Thanh Vận tông,nay bất ngờ xuất hiện ở đây,sự trùng hợp đến mức khó lòng mà chôn vùi nổi.nếu chiếu chứng theo giả thuyết này giải thích,thì tất thảy mọi thứ đều ngẫu nhiên vô cùng ăn khớp.khởi nguồn gia gia an bài thuộc hạ bắt cháu bỏ chợ,người phụ thân hết mực yêu thương nuông chiều sợ ta ra ngoài thiệt thòi,cùng với sự quyết liệt cấm cản khó hiểu đối với việc tu hành của ta,đương nhiên chẳng thể nào ngăn cản quyết định của gia gia.ta bị đánh thuốc đến đây tu luyện,thuộc hạ của gia gia sẽ âm thầm kèm sát nhằm bảo vệ ta khỏi mọi mối nguy hiểm cùng với cung cấp thức ăn duy trì,cộng thêm chuyện đứa ăn hại Cơ gia-Cơ Vũ Dương cũng từng là nhập học nhờ hối lộ..um..tầng 3 à,chẳng lẽ gia gia là mong ta tại chỗ khắc nghiệt này một đường xung kích tầng thứ 3 ngưng khí sao,đã đi cửa sau rồi mà vẫn còn cần đến tiêu chuẩn cơ à.sau hơn một canh giờ miệt mài đốt cháy não bộ tư duy,Hạo Thiên càng nghĩ càng cảm thấy tâm đắc,thật như thế khả năng thì chỉ còn đáng bận tâm duy nhất vấn đề.thiếu niên rón rén bước từng bước dài,hồi hộp cách khoảng ba sải chân bụi rậm,liền dậm chân tại chỗ năm sáu cái tiếng động, vang liên tục,đến khi chắc nịch rằng sinh vật kia đã thực sự rời đi,mới gấp gáp xua lùa ngọn cỏ rẽ sang hai bên.đập thẳng vào mắt hắn đôi con ngươi long lanh,nhìn rõ mồm một xác gà rừng nằm im,thiếu niên sung sướng cười phá lên,chẳng còn thấp thỏm lo lắng miếng thịt thỏ có hay không tẩm thuốc,phấn khích tự nhủ "sáng mai.. náo lâm tróc yêu" .Tương truyền khi con kê công cất tiếng gáy kiêu hùng đầu ngày,từ thủa xa xưa mặc định đã thuộc phạm trù biểu tượng quen thuộc,đặc trưng cho chiếc hòn ngọc rực rỡ mọc lên sắp sửa diễn ra.nhưng vạn nhất bất chung quy,giả dụ như là nó mặc kệ không gáy,thì cũng chẳng cần đến điều kiện xúc tác,tất nhiên là quả cầu khổng lồ kia,vẫn sẽ tiếp tục ngoi ngóc trỗi dậy chứ nào có lầm lì bỏ ngang.chỉ thương thay những số phận vì nó mà trễ muộn trọng sự,vì nó mà lỡ dở thời cơ,tuột mất đại duyên chân báu.giận hờn nó sao,là ai bắt ngươi trọng đại để một con gà vô tri gánh vác,mặt trời xuất hiện lúc bình minh,rành rành chân lý,mà đã là chân lý thì dù con gà ấy,có gáy hay không gáy đi chăng nữa đều sẽ nhất định xảy ra,sống ở đời là thế,dù ngươi mong muốn hay không mong muốn,nuối tiếc hay không nuối tiếc,chấp nhận hay không chấp nhận,liền chưa đầy thỏa kim đáy bể nguyên do.nói đi thì phải kể lại,tiên trách kỉ hậu trách nhân,không thể nào tự nhiên vô cớ khiển trách nó,trong khi người áp đặt kì vọng,người dùng nó để sinh lợi là ngươi,cơ mà đi so đo với một con gia súc ngu ngốc,um..trí tuệ kiêu căng của ngươi..xem chừng cũng chưa có mấy phần được coi là vinh quang lắm,bởi vì.."a thứ đồ béo tốt nhà ngươi,ắt hẳn thịt thà sẽ rất dai,đem nướng là thơm hết sảy " thiếu niên cánh tay vung văng,xác gà vui vẻ cầm chắc,hắn cái kiểu lần đầu tiên được chạm trán với yêu thú trực tiếp như vậy,toàn thân là mang theo một sự xúc dẫn hào hứng,pha trộn cùng một đoạn nhỏ hồi hộp xen kẽ cảm giác.thắc mắc khai màn trong tâm trí thiếu niên,một câu hỏi tỏ ra hơi có phần ngớ ngẩn thái quá "con này là yêu thú chăng,sao nhìn cứ thấy không giống lắm" Hạo Thiên nấp sau một gốc cổ thụ to lớn,bán kính của nó ít cũng phải rộng hơn bốn năm vòng tay trai tráng đan lại,hắn chân dẫm lên bộ rễ sần sùi uốn lượn như trăn rắn,thản nhiên đưa chiếc đầu rối bời ra lấp ló.chưa cần dùng đến ba hơi thở tìm kiếm,nhanh chóng tầm mắt hắn đã gim chặt vào một loài bò sát đang mải mê gặm cỏ trên mặt đất,cả thân thể lực lưỡng của nó được nhuộm xanh thẳm bởi một màu cỏ cây thuần,nhục hình nó tựa hồ cùng thằn lằn họ mật thiết,chỉ kì dị ở điểm chiếc đuôi dài ngoằng kia,chính xác là một cái đầu rắn hàng thật giá thật,đang liên hồi ngọ nguậy cảnh giác,thò chiếc lưỡi chẻ đôi mảnh khảnh rà soát xung quanh.thiếu niên nuốt ực một ngụm dịch vị,trông loài vật tạp nham chẳng ra cái giống gì sừng sững trước mặt mà thần trí trao đảo,tứ chi mềm nhũn.chỉ riêng việc đứng vững thôi đã tiêu hao phân nửa sức lực.xông lên hay bỏ chạy,hai cụm từ vang vọng chủ chốt trong thâm tâm thiếu niên hiện tại,con thằn lằn khổng lồ này chắc hẳn là động vật ăn cỏ,ăn chay à,không lẽ lại đen đủi đến độ bị nó thuận miệng nuốt chửng luôn vào trong bụng,chậc..đành rằng kiếm tạm một tên khác xứng tầm hơn