Bốn ngày trước,phía tây bắc xa lạ,cách Đông Vân thành khoảng 600 dặm đường đi.tại đây một khu vực tập chung hàng vạn cổ thụ sinh trưởng,cùng với muôn loài nương tựa chung sống,yêu thú tính sơ sơ đã hơn tám mươi cái tên khác nhau,nhiều không đếm xuể,sông núi nước non,đa dạng trù phú,thật xứng với bốn chữ mỹ cảnh nhân gian.Hạo Thiên nằm ngửa trên tảng đá lớn ven sông,hòa mình trong dòng nước chảy róc rách,tranh thủ tận hưởng khoái cảm của cơn nắng sớm ấm áp dễ chịu,thư thái say sưa giấc nồng dưới bóng râm thoáng đãng."khẹc khẹc..khẹc" "khẹc..khẹc" "khẹc khẹc" trên tán lá trải dài xum xuê,bảy tám con khỉ mông đỏ thi nhau leo trèo,mặc sức đu nhảy qua những cành cây khô rạn nứt nẻ.khi chúng chợt bắt gặp được vài ba tiếng ngáy ngủ thô thiển truyền tới,thì nhanh chóng dừng chân bàn bạc rôm rả.thủ lĩnh dẫn đầu bầy khỉ hoang này,một con khỉ với chiếc mông tròn trịa vạm vỡ,rực rỡ sắc đỏ,đưa tay lên che trước trán,tò mò ngó nghiêng khắp nơi.bỗng nhiên phía cành cây đối diện,một con khỉ thành viên vung cánh tay lực lưỡng chỉ vào bờ sông,vội vàng gọi đồng bọn nhìn xuống một tảng đá lớn cạnh dòng nước.ít lâu sau xuất hiện hai con khỉ thành viên nháo nhác gào loạn,ánh mắt đổ dồn vào người thiếu niên đang phơi nắng ở trên tảng đá,nét mặt vô cùng phấn khởi giống như vừa tìm thấy rương báu.khỉ thủ lĩnh tiến đến cành cây có ba con khỉ thành viên kia,bệ vệ đuổi bọn chúng ra khỏi chỗ đứng,song nhãn bộc lộ vẻ tinh quái.sau vài phút ngắn ngủi,từ trên cổ thụ xuất hiện năm sợi dây leo thả rơi tự do xuống chỗ Hạo Thiên,một đầu dây được buộc cố định trên cành cây,đầu còn lại của mỗi dây treo một quả chuối,trừ sợi thứ ba xen giữa thì treo bọ cạp sống,tổng cộng bốn quả chuối và một con bọ cạp,thả đến sát miệng thiếu niên thì để cho trái phải đung đưa.chuối của lũ khỉ mông đỏ thiếu đạo đức trầm trọng này tuy màu sắc hơi nhạt nhưng mùi hương lại thơm lừng bất thường,khiến cho người ta khó mà kiềm chế nổi.Hạo Thiên ngửi thấy mùi chuối thơm ngon phảng phất,dù bản thân đang chìm trong giấc ngủ sâu vẫn theo phản xả há miệng lè lưỡi,liền bị chiếc ngòi ở đuôi bọ cạp chích đau điếng.Vương Hạo Thiên bị chích bởi chiếc kim nhọn hoắt này,bản thân không tự chủ vả mạnh vào miệng mình một cái,lại tùy tiện lật người sang trái gãi trúng hông chỗ ngứa,ý thức hắn vẫn còn có chút ngoan cố không muốn rời khỏi mộng đẹp.nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng,đến lần thứ hai dính phải tà bẫy thâm hiểm thì liền ngồi bật phắt dậy thất thanh quát lớn,không cách nào chịu đựng được thứ khốn nạn kia nữa "ta kháo a" .cỗ khí tức mang theo một luồng lực lượng nổi giận lôi đình,khiến cho bầu không khí đùa cợt hả hê của lũ khỉ mông đỏ tức khắc tiêu biến,đồng loạt mỗi con lựa một lối mòn mà nháo nhác bỏ trốn,trông không khác gì một bầy ong vỡ tổ.Hạo Thiên bừng tỉnh,bị luồng âm thanh náo loạn trên tán lá hù dọa cho lạnh gáy một phen,hắn ngơ ngác nhìn những thứ lạ lẫm xung quanh,tâm thần bỗng chốc trở nên hoang mang hãi hùng.đầu óc hắn theo bản năng tuôn tràn vô số nghi vấn không có lời giải đáp,nào thì bản thân vừa là mới ngay giây trước phiền muội thiếp đi,tại sao vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở nơi rừng thiêng nước độc này,và vì căn nguyên nào mà chỉ có một mình hắn được dịch chuyển đến đây,nếu thực sự do đen đủi vướng vào âm mưu của ai đó,vậy chăng với mục đích sâu xa nào.nhưng cách này diễn giải cũng không quá hợp tình hợp lý,nếu đặt ta đơn độc chờ đợi một cái biến số khuấy đảo,thử hỏi tên thất bại vô dụng như ta,có thể dẫn ra sóng gió gì đây.trầm ngâm mất hồi lâu,Hạo Thiên lắc đầu chán nản,thiết nghĩ mặt trời muốn mọc lên tỏa sáng,dù dùng trăm phương ngàn kế cũng bất khả kháng,thuận theo tự nhiên,tùy tâm sở dục,có lẽ ở thời điểm hiện tại là phương án tối ưu nhất,đương nhiên muốn để tận mắt gặp gỡ kẻ hãm hại mình,việc đầu tiên cần làm chính là phải cố gắng sống sót,có thực mới vực được đạo.nghĩ là làm,Hạo Thiên trước hết dùng nước từ dòng suối rửa sạch bụi bặm giúp tinh thần tỉnh táo,hắn sau đó tìm đến chỗ một gốc cổ thụ gần đấy nhặt nhạnh,vốn định thu gom mấy cành củi khô vót làm một bộ giáo săn bắt ngư vật.nhưng khổ nỗi thực tế khó khăn hơn tưởng tượng của hắn gấp bội,liên tục bại phẩm làm ra chất cao như núi.sau hơn hai canh giờ kiên trì lam lũ,đến độ đôi bàn tay phồng rộp ửng đỏ mới chịu vỡ mộng,uất ức bỏ dở giữa chừng,tạm bợ đi kiếm ít quả dại lấp đầy bụng đói.Còn chưa đến thời gian nửa nén hương,thiếu niên sau khi men theo con suối trong vắt kia,đã thu hoạch được một vòng tay lớn,ôm đầy ắp hoa quả.hắn cẩn thận đặt chiến lợi phẩm lên trên một tảng đá bằng phẳng,chăm chú ngồi xổm chọn lọc lại một lần nữa,đống quả dại vừa mới mang về."hừ,hỏng hết vậy" Hạo Thiên tay cầm bốn quả dại đã ngả sang màu đen sẫm,bản thân chỉ dùng chút xíu lực bóp nhẹ,lớp vỏ của nó cơ bản không thể chống đỡ liền mềm nhũn,từ bên trong trào ra chất lỏng nhầy nhụa,bốc mùi hôi thối khó ngửi.thiếu niên vẻ mặt có chút nhăn nhó,chẳng do dự vung tay,quăng đống hoa quả thối nát này xuống dòng nước,khiến chúng lững lờ trôi xa.hắn chạy đến bên cạnh con suối nhỏ,cố kì cọ để hết bị ám mùi,than vãn,biết trước không thèm nhặt các ngươi nữa,vừa nhìn là biết kiểu gì cũng thành thế này mà.lúc buổi chiều tà,ánh nắng chiếu rọi nhàn nhạt trên những tán lá trải rộng xum xuê,nó yếu ớt xuyên qua các khe hở in dấu xuống nền cỏ xanh mướt,bầu không khí dần dần xe lạnh,chập tối bao phủ khắp mọi ngóc ngách,làm cho cả khu rừng phút chốc chìm vào màn đêm tĩnh lặng.khoảng giữa canh một giờ tuất,ở cái nơi hoang vu hẻo lánh,chó gà chẳng thèm định cư sinh sống,Hạo Thiên mệt mỏi ngáp sâu lấy một hơi dài,liền mạch vươn vai bẻ khớp thư giãn gân cốt.hắn hơ đôi bàn tay trắng bệch vì sương lạnh,sán gần vào ngọn lửa để sưởi ấm qua cơn tê cóng,háo hức hưởng thụ thành quả do sự chăm chỉ tạo nên,đơn độc sống một mình ngoài phủ,không dễ dàng chút nào.đột nhiên từ đằng xa đêm tối,tại chỗ mấy bụi cỏ rậm rạp,truyền âm tới vài tiếng loạt xoạt kì lạ.thiếu niên vội vàng lôi ra một khúc củi khô cháy sém bởi ngọn lửa,lo lắng điều song nhãn tập chung nhận dạng,lồng ngực hắn vô thức đập thình thịch,hơi thở gấp gáp hỗn loạn.Hạo Thiên ở trong trạng thái thận trọng rất lâu,cuối cùng hạ xuống quyết tâm trực tiếp đối đầu với hung thú,thà liều mạng vùng vẫy,tìm cơ hội nắm bắt một đoạn biến số,còn hơn cứ dậm chân bị động mãi."đến đây,lão tử không sợ ngươi" Hạo Thiên sôi máu quát lớn,hắn chộp lấy ba viên đại thạch ném thẳng vào bụi rậm,lòng bàn tay nắm chặt thanh gỗ đỏ rực than hồng nóng hổi,dữ tợn xông đến.Ngay tại thời điểm kiếm gỗ dứt khoát chém xuống,tốc độ rất nhanh giống như là một cơn gió thoảng lướt qua,phần đầu than hồng của nó chớp nhoáng đánh mạnh vào chính giữa bụi rậm,dùng một nhát duy nhất xé toạc cỏ dại thành hai nửa riêng biệt,khiến cho mấy chục đoạn Lau Chỉ oan uổng gãy nát.thú hoang ẩn mình trong bóng tối rình rập đã lâu,khi bất ngờ phải tiếp đón đợt phản công ngoài dự liệu,nó sực gào rú lên một tiếng kêu cực kì chói tai,lập tức phủi mông chạy sâu vào trong rừng.Hạo Thiên trượt chân ngã ngửa người ra sau,bị hành động cuống cuồng của đối phương ảnh hưởng tinh thần,lầm tưởng cái thân ảnh đen ngòm kia,một mực vồ đến chỗ mình cắn đớp ngấu nghiến.thiếu niên vẫn chưa khỏi hoảng hồn,chợt hắn lấy tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt,thở dốc cảm thán,vừa nãy quả thực quá mức ngu xuẩn,cũng may là thứ chết tiệt này bị dọa cho lẩn mất,nếu nó lúc đấy thật dám lao đến đáp lễ,thì chắc chắn ta đã không còn toàn thây rồi,về sau nhất định phải nghiêm khắc chú ý,tránh mắc vào loại hoàn cảnh nguy hiểm đến tính mạng trầm trọng như vậy.sàng tiền minh nguyệt quang,nghi thị địa thượng sương,cử đầu vọng minh nguyệt,đê đầu tư cố hương.kể cũng thật lạ lùng,thiếu niên lúc còn quanh quẩn ở biệt phủ tẻ nhạt,đã luôn tìm đủ mọi hạ sách, hòng chốn ra ngoài rong chơi,lúc đấy luôn có cảm giác rất đỗi vui vẻ.vậy mà ngay bây giờ,khi đã được vẹn toàn như ý,thâm tâm không biết tại sao,lại sản sinh ra chút,mong ngóng quê nhà.Hạo Thiên không tài nào ngủ nổi,tuy nói chỗ này đã là vô cùng may mắn,khi không có bất kì loài muỗi vo ve hút máu,nhưng nhiệt độ lại quá lạnh,lạnh đến mức thấu tận xương tủy.hắn trước đó dù từng trải một lớp Lau Chỉ mỏng trên mặt đá,bản thân còn ôm một đống lá cây vào ngực,bếp lửa dường thêm củi từ lâu,đặt kế bên tảng đá,điều chỉnh cho phần đầu ngọn lửa chạm vào đá để sưởi ấm.thiếu niên nằm co ro một góc,đúng chỗ phía trên phần đá đang bị đốt,xịt xùi nước mũi,nhiều lần rùng mình run rẩy do đợt rét hại càng quét,khóe mắt rơm rớm rơi lệ,sưng bọng.