Vương gia-tiểu phòng Trần Lâm
Trần Lâm đảo mắt quan sát,dáng vẻ xung quanh căn phòng mộc mạc,những nguồn kí ức xưa cũ bỗng nhiên ùa về,toàn bộ đổ ập vào sâu tâm trí.hắn đăm chiêu rất lâu,ngắm nghía từng vết tích bụi bặm,đang bám bẩn trên hầu hết các món đồ đạc,ngót nghét hơn mười bảy năm chú ngụ,kể cả có thứ chưa từng đụng chạm.hắn thở dài não nề,bản thân đang sắp xếp tinh thần,chuẩn bị ly khai nơi thân thuộc.tầm này tuổi đời ấy à,chung quy dù đã biết trước kết quả,nhưng đâu phải hễ dưng là liền dứt khoát cự tuyệt cho được.Trần Lâm thường ngày miệt mài bế quan,chuyến đi nhập phàm lần này,dù gì cũng do si niệm dẫn dắt,vốn chỉ thoáng nghĩ qua,cảm nhận nhân sinh thế gian,vớt vát chút hơi ấm hồng trần.người trung niên không rõ từ bao giờ,bằng cách nào,mà quyển trục màu vàng đã nằm gọn trong lòng bàn tay,cảm thán "Vương nhi,ngươi cũng đừng trách phụ thân cay nghiệt,mười bảy năm gần gũi,dĩ nhiên sẽ nảy ra vài hảo cảm với ngươi,đại đạo vô tình,người làm việc lớn,không câu nệ tiểu tiết,không ngần ngại..hi sinh,ván cờ này,đối mặt với vận mệnh,ta và ngươi đều trở thành quân cờ,lá gan phải to,mới có thể hòng lấn chiếm,đại cơ duyên keo kiệt" cái quyển trục trong tay hắn,lắng nghe đôi ba lời tâm sự,lại như thấu hiểu cõi lòng tàng ẩn,nó bùm một cái tiếng động,tản ra chút khói trắng hư ảo,hóa thân thành một con bồ câu tuyết,vụt mất khỏi tay Trần Lâm,khởi hành từ ô cửa sổ phai nhạt,bay lên chín tầng mây.
Một khắc trước-thưởng trà
Một khắc sau-tử chiến
rèm buồng khẽ lung lay,trước sân phủ thổi đến cơn gió nhẹ,mang theo mùi máu tanh vương vấn,khởi khởi.sát thủ hòa trong bóng tối,ám khí phóng loạn chết người,vừa là lần đầu xung kích,dồn dập tứ phương tám hướng,khai đao bằng tứ tứ phi tiêu,dùng số lượng miểu sát.Trần Lâm tâm mi co giãn,tròng mắt trừng lên,bản thân dẫm mạnh xuống nền gạch hoa,khiến nó nứt vỡ tan tác,tạo thế cho vô vàn thụ căn ngoi ngóc,quấn quanh thân thể hắn bao bọc,ngăn cản đợt hung công thần tốc.lúc này từ tiểu phòng,xuất hiện một trụ sáng thẳng đứng hướng lên bầu trời,đồng thời bốn điểm đông tây nam bắc,đều như thế tái hiện,lấy tiểu phòng làm trung tâm,dựng lập kết giới ngăn cách,độc lập hành tung với vùng không gian bên ngoài.Trần Lâm lẩm nhẩm tiên ngôn,điều động vô vàn thụ căn sần sùi kia,nhất tề phóng thích ra ngoài,nhằm vào kết giới xuyên phá.ầm ầm mấy tiếng vang dội,lớp màng ngăn cách vẫn hiện trạng nguyên vẹn,xem ra đã có sự chuẩn bị kĩ càng,chắc chắn không chết không dừng.một hắc y nhân đột ngột hiện thân,trước mắt hắn ước chừng năm trượng,lạnh lùng mở miệng "Trần huynh,đón lễ vật".đây là..ám sát lệnh ?,Trần Lâm thoáng liếc dòng chữ trên miếng ngọc bội,cảm thấy khá đỗi ngạc nhiên,đám sát thủ thời nay còn bài bản lễ nghi bực này.nhưng rất nhanh hắn đã phải thu lại những suy nghĩ lệch lạc này,đầu ngón tay khi tiếp xúc với ám sát lệnh tự dưng nóng ấm,đồng tử hắn trợn tròn,bất giác cảm nhận được một cỗ năng lượng,mang tính chất hủy diệt truyền đến,lập tức cố gắng quăng tấm ngọc bội ra thật xa," bạo" chỉ kịp thấy nó lóe sáng chói lóa,tức khắc phát nổ dữ dội giữa không trung.những mảnh vụn vung tứ tung từ vụ nổ,bay ra bám lên người đại hán,chúng lộ nguyên hình là cổ trùng,đồng thanh khởi xướng cực kì đinh tai nhức óc.Trần Lâm hơi khụy gối xuống,cảm ứng giác quan suy thoái,sau lưng hắn lạnh ngắt,Tằng nhất hai ngón tay kẹp châm đỏ,nhân cơ hội đó dùng nó,phi vào gáy trung niên nhân,hô khẩu quyết "định thần trâm,khống linh hồn,chế yêu quái,ngự tà ma..khởi..Lưu Chuyển Tạo Hóa quyết..khởi" tiếng Tằng nhất vang như sấm rền,vừa dứt lời,tên hắc y bên kia thực lực tăng mạnh,dễ dàng đạt trúc cơ hậu kì.hắn tập chung nguồn linh lực dồi dào tụ ở lòng bàn tay,hung hăng xông đến "Vạn Sơn Chưởng,sát" .Trần Lâm toàn thân bất động,sắc mặt đại biến,hắn dứt khoát thúc dục linh lực trong cơ thể lưu chuyển,phát động hàng ngàn luồng sóng linh lực điên cuồng bạo loạn,mỗi luồng đều tựa hồ ẩn chứa trăm vạn trí mạng tuyệt diệt,triệt để đẩy lui Tằng nhị,khiến hắn ta trang phục rách nát,thương tích đầy mình,làm cho Tằng nhất đang bất động thi triển vây khốn,cũng phải một phen run rẩy khiếp sợ.một trúc cơ sơ kì bình thường có khả năng áp bức hai cái trung kì đại viên mãn,hơn nữa là dám trực tiếp tán công trước màn vây quét quyết liệt để đổi lấy phòng thủ nhất thời,càng trùng hợp tu vi tụt xuống ngưng khí kì,vừa vặn phá vỡ trói buộc của định thần trâm,thành công giúp bản thân thoát khỏi khống chế linh hồn,rốt cuộc thì tên này là thiên kiêu tuyệt thế hay kẻ điên tuyệt vọng giãy dụa.Tằng nhất sắc mặt kích động,trong khi Tằng nhị đang quằn quại thống khổ,tại thời khắc mấu chốt,hắn vì áp sát quá gần con mồi cùng đường,bị răng nanh chực chờ của súc sinh liều mạng cắn trả,mất đi ba ngón tay trỏ,nửa chiếc tai phải kèm mấy lạng thịt nhão.nội thể hắn do trực diện gánh chịu sức ép ngang ngửa với một đòn của trúc cơ đỉnh phong tàn phá,làm lục phủ ngũ tạng tổn thương cực lớn.Trần Lâm song nhãn lóe sáng lục quang đẹp đẽ,gốc đại thụ hưởng ứng mãnh mẽ từ sâu trong âm thổ,dùng Tằng nhị làm điểm tựa trồi mọc sinh sôi,siết cơ thể hắc y nhân nhấc bổng lên cao.Tằng nhất tức giận phun trào,thầm chửi rủa rõ ràng sơ kì nhỏ nhoi,sao lại khó lòng nuốt trôi thế,hắc y nhân vũ khí cầm chắc trong tay,một đao chẻ dọc hư không,xung khí đại hán bán nguyệt trảm kích.Trần Lâm tĩnh lặng tiến một bước,uyển chuyển lách trái nửa thước,cất bước đạp chân lấn tới hắc y nhân,thẳng tay bóp cổ hắn ghì mạnh.Tằng nhất sặc nước,khiếp vía vung đao bổ ngang trung niên nhân,hòng kéo dãn chút khoảng cách ít ỏi.nhưng thanh đao khi chỉ còn năm phân,sẽ chạm vào chiếc thân thể sôi sục nhiệt khí kia,bỗng dưng không còn tiếp tục di chuyển,ngược lại thân đao truyền tải những thanh âm,vài tiếng nứt nẻ rất nhỏ bé,sau đó nó dần lan rộng ra khắp thanh huyết đao,cuối cùng vỡ nát thành từng mảnh vụn.Trần Lâm cảnh giới liền mạch tăng vọt,trong ba hơi thở trở về trúc cơ sơ kì,giờ đây đã sỡ hữu thực lực trung kì đại viên mãn,linh lực cuồn cuộn như thác lũ.đại hán trái tim đau nhói,Tằng nhị không rõ từ lúc nào phá đổ cổ thụ,cơ thể hắn mọc thêm hai xích chi gai góc,vượt qua khỏi phạm trù "nhân" hay "yêu",đột ngột bám bả vai Trần Lâm quăng ra xa,tức tốc phóng đến,cả người theo hướng chạy bốc khói xám xịt.Tằng nhị chà sát đại hán vào kết giới quét nửa vòng biên,rồi đột ngột vung quyền đập đầu đại hán xuống mặt đất,hưng phấn vỗ ngực gào rống như hoang thú,chiến lực chạm mức tiệm cận giả đan,chưa có dấu hiệu là sẽ chững lại.Tằng nhất khó khăn đứng vững,trong đan điền Tằng nhị chưa hợp nhất linh căn tạo thành kim đan,vạn nhất cứ mặc hắn tự do tiến hóa,miễn cưỡng phá vỡ rào cản sử dụng kết đan chi lực,dù có ích lợi trong việc bắt giữ đại hán nhưng cái giá phải trả chung quy quá đắt đỏ,đại tư tế trách tội,hắn sợ rằng có chín cái mạng cũng không gánh vác nổi."hừ phiền toái,cùng lắm thì hủy nhiệm vụ" Tằng nhất cau mày lẩm bẩm,hắn dùng vụn đao làm bàn đạp,chống bản mệnh pháp bảo-tru hồn phiên tại hư không,khuấy đảo gợn sóng linh khí rung lắc.giữa không trung xanh thẳm,một hắc y nhân đứng sừng sững giữa không trung,tay hắn cầm hắc kỳ dơ cao,bầu trời tươi sáng của Đông Vân thành bất ngờ vẩy đục chung màu,ngưng tụ ra vô số mây đỏ.người dân trong thành trước sự việc kì lạ này cùng chung một dấu hỏi,họ quan sát những đám mây đang chậm rãi che phủ bầu trời,đồng loạt nháo nhác dẫn nhau ẩn nấp,chỉ sót thiểu số thanh niên bất hảo, những lão già sống lâu hay thành chủ còn giữ vững tinh thần ngắm nghía dị tượng,hoặc thận trọng cân nhắc nước cờ kế tiếp.Tằng nhất dùng tất thảy tinh thần và thể xác,vung hắc kỳ chỉ về phía hai kẻ đang sống chết giao thủ,di hoán một tia sét nhỏ ở mây đỏ giáng lâm,rất nhanh,nó dẫn dắt thêm bảy tám mươi tia sét liền kề,lao xuống vị trí được chỉ định sẵn.tử lôi bỏ qua nhục thể vật lý,giống như nó không hề tồn tại,trực diện đánh thẳng vào mi tâm hai tên trúc cơ kỳ,khiến thần trí chúng chao đảo,ngất xỉu trong vô thức.thức.Tằng nhất sau khi thi triển con bài tẩy,hắn thu liễm hắc kỳ thở dốc,gom nhặt Trần Lâm và Tằng nhị cùng nhau một chỗ,đáng lý chuẩn bị Tế Nguyệt điện trở về,nhưng vì vài lý do lặt vặt mà chậm trễ khởi hành.từ xa xồng xộc chạy đến ba cái toán người,lần lượt dẫn đầu là Vương Chấn Nham,Ô thành chủ và một nhóm người trùm kín.Vương Chấn Nham khẽ đảo mắt qua những người ở đây,nổi giận quát "việc nội bộ phủ ta,các ngươi giấu đầu lộ đuôi,có liên quan gì sao" Ô thành chủ dáng người cân đối,không béo không gầy,cũng trầm mặc nhìn đám tử y một cái,lại nhìn lên đám mây đỏ trôi nổi,đáp Vương gia chủ "chúng đã khiến hoàn toàn Đông Vân chìm trong bóng tối,việc liên quan đến tồn vong cả thành,chúng ta đều có quyền nhúng tay,lão gia hỏa ngươi dị nghị,không lẽ định đơn phương gánh vác hậu quả" .Tằng nhất lắng nghe bọn họ dè chừng đá xoáy nhau,cười trừ,người ở ngoài kết giới chẳng thể cảm ứng bên trong,bên trong tồn đọng huyết sương,bên ngoài hoàn bãi tan hoang,đơn giản nghĩa là không thể nhìn được,nghe được,chạm được,giống như phần không gian bên trong bị bẻ cong,hoặc toàn bộ di chuyển đến một nơi khác,chỉ lúc huyết sương tản hết,mới có thể nhìn chạm dấu tích xung đột,đất đá đổ vỡ bên trong.hắc y nhân phớt lờ đám kiến hôi,cũng không phải loại giết chóc bừa bãi,giết kẻ không đem đến giá trị là thừa thãi.lòng bàn tay hắn bóp nát lam thạch,cùng với Trần Lâm Tằng nhị biến mất,mơ hồ chưa từng hiện hữu.năm ngày sau,Tằng nhị dựa lưng vào thành giường,hắn mới vừa chợp mắt một chút,cơ thể vẫn chưa hết ê ẩm.cánh cửa gỗ tự nhiên nhẹ nhàng mở ra,người bước vào là một tiểu nha đầu xinh xắn,dáng người khoảng năm sáu xuân xanh,xán lại vỗ vỗ cơ bụng thanh niên,ép Tằng nhị lâm khổ sở,vui vẻ chu miệng,âm thanh trong trẻo "Tằng thúc thúc,nghe nói thúc bị ốm,mẫu thân mới bắt ta mang giỏ hoa quả sang biếu,sao bụng của thúc cứng như đá vậy,nghĩ thế nào cũng không có bệnh" Tằng nhị khẽ bật cười,gắng gượng xoa chỏm đầu tiểu nha đầu,ít khi có dịp thấy hắn vui vẻ như thế,giọng điệu lại vô cùng nắn nót từng li "nhọc lòng tiểu cô nương của chúng ta cất công ha,ta chỉ là hơi buồn ngủ một tý,ngủ dậy rồi sẽ không sao đâu" "thật sao,vậy thì tốt quá,thúc mau ra ngoài chơi với ta đi,mẫu thân dặn nằm nhiều không tốt đâu" tiểu nha đầu hí hửng ngồi bật dậy,bám cổ tay Tằng nhị kéo xuống giường,khiến hắn sửng sốt,vội vàng năn nỉ "hay là để hôm khác,ta lại muốn buồn ngủ,mà ngủ nữa sẽ hoàn toàn khỏi bệnh,hay để hôm khác được không,lúc đấy sẽ bù ngươi năm xiên hồ lô đường" tiểu cô nương sắc mặt hơi thất vọng,nhưng khi nghe đến ba từ hồ lô dường thì sắc mặt rạng rỡ hẳn,tươi cười đưa ngón tay ra "mẫu thân chưa bao giờ mua cho ta ăn nhiều kẹo thế,thúc phải ngoắc tay giữ lời hứa,ta lớn rồi,không còn dễ dụ dỗ như con nít" "haha sẽ không lừa gạt ngươi..cùng ăn chút táo đi".vài khắc sau,khi nữ tử đáng yêu đã sớm bỏ về,Tằng nhất mới an tâm nhảy xuống từ trần nhà,vứt vào bụng Tằng nhị hai lọ đan dược,cắn một miếng táo gọt sẵn,lẩm bẩm "dùng mặt nạ ngụy trang,lo lắng Bảo Bình sẽ hoảng sợ à" Tằng nhị bỏ đan dược vào miệng,cười khổ than vãn "nó mới chỉ là đứa trẻ thôi,sao để thấy những xấu xí này được" "hừ..lúc ốm yếu mới chịu yên lặng nghe người khác nói,Lục lão vừa mới thông báo nhiệm vụ,ngươi định thất hứa à" Tằng nhị lắc đầu,trầm giọng "nói lão ta chuyển nhiệm vụ cho người khác đi,cứ bảo ta còn phải tịnh dưỡng vài tuần"