Chương 17: CHẾ RÌU

Đông Vân thành-Cơ gia

Không khí lạnh,tách trà nóng,hòa âm dương,sinh thái cực."Cơ phu nhân,vậy mọi việc theo đó mà liệu,ta tuy không dám hứa suông nhưng sẽ cố gắng tận lực thỏa mãn,chỉ là.." trung niên nhân vóc dáng mập mạp,hắn mang lục sắc phục y,là một tiên nhân Thanh Vận tông hàng thật giá thật,dựa vào màu áo thì chức vụ trong tông là đệ tử tạp vụ,hạng thấp kém nhất.hắn đưa tay vuốt ve chòm râu mọc lổm chổm kèm một tia đắc ý,một tia hớn hở xuýt xoa,cặp mắt hắn mở thao láo,chú tâm đến từng đường nét gợi dục trên cơ thể người đàn bà góa phụ phía trên bục,tựa hồ không khác mấy một con hổ đực uy mãnh đang ngắm nghía miếng mồi căng mọng hấp dẫn.Cơ Mị giống như nhìn thấu tâm tư đối phương,hoặc là do nó bất quá hiện rõ mồn một,ả tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy sát miệng,thuận tiện che đậy đi cái khe rãnh hớp hồn,ánh mắt lộ vẻ tinh quái,cười đùa nói "ngài thiệt tình,ta đã bao giờ tiếc ngài thứ gì,chỉ cần mọi việc đều thuận buồm xuôi gió,tiểu nữ nhất định toàn tâm toàn ý báo đáp chu đáo" "haha có câu nói này của phu nhân là được,dược hoa viên còn dang dở công vụ,không tiện ở lâu,phu nhân tinh thần chuẩn bị đón hỷ tiệc" "vậy ngài đường đi thong thả,trăm sự xin nom nhờ" vị tiên trưởng đứng trước cửa cười lớn,ngón tay khẽ động,liền nương theo trường kiếm mà rẽ mây.một hồi sau,đợi đến khi lục y tiên nhân khuất bóng,một lão già mới tiến ra hành lễ,khom lưng cung kính "thưa cô gia,thiếu gia không chịu nổi lại ngất xỉu,người cũng đã thành khẩn hối lỗi,nếu còn dùng cực hình sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến căn cơ sau này" Cơ Mị trầm mặc thu liễm dâm tà,giọng điệu toát ra sự cứng rắn lạ thường "dội nước lạnh cho nó tỉnh,đút chút đồ ăn rồi tiếp tục đánh,nó đã đến độ phải chịu hậu quả cho cái hành động ngu xuẩn tự mình chuốc lấy" "việc này.." lão nhân định tiếp tục thuyết phục trình bày,nhưng ngót nghét cùng với Cơ gia đồng hành ba mươi năm,tính tình phu nhân liền không phải một sáng một chiều am hiểu,chỉ sợ là đến bộ xương già lẩm cẩm này cũng khó lòng bảo toàn,đành phải hụt hẫng lui xuống,âm thầm cầu phúc cho Cơ Đằng thiếu gia một cái sinh lộ hé mở.lại thêm một cái hồi sau,Cơ Mị mới có chút không gian yên tĩnh,nàng u sầu phiền muội,thả lỏng cơ thể gò bó mà rơi vào suy tư,phu quân mất sớm,một thân trần trụi nữ nhi chân yếu tay mềm lại phải vật lộn với rối ren thương sinh,dù cho bị mọi người đồn thổi,gán ghép vô cớ mác danh lăng loàn,hãm hại phu quân vẫn một mực cắn răng chịu đựng.nàng từng giống như bao nữ nhân thiên hạ,từng là yểu điệu thục nữ,dịu dàng đoan trang,từng là vui vẻ lễ độ,vô lo vô nghĩ.nhưng phàm thế chính là thiên đạo món đồ chơi,thiện lương bị trêu đùa,có hợp sẽ có tan,nào có cái gọi hạnh phúc vĩnh cửu chứ.chính vì thế ấy tâm tình,bọn họ mới tầng tầng lớp lớp đua đòi,nằng nặc muốn nghịch thiên,các ngươi..từ lúc sinh ra đã thua thảm..thật không tự lượng sức a.

Đông Vân thành-Sơn La Lâm

trong rừng sâu âm u hoang vắng,dù dùng tới mấy nghìn tia nắng sớm,cũng không tài nào phá hỏng bầu không khí ảm đạm.ngụ ở góc nhỏ Sơn La Lâm,có một tấm tinh tươm đằng kia bia mộ đá,hình như mới dựng cách đây không lâu thời gian.lập mộ nơi tối tăm hẻo lánh,lại sạch sẽ bất thường,kì lạ,nhưng chưa phải kì lạ nhất "điếc tai đấy,lão già ngươi cứ ỉ ôi mãi,để ta giúp lão" .bên cạnh bia đá,từ lâu một lão già khắc khổ ôm mộ,đang liên hồi không ngớt rên rỉ khóc than.từ phía xa xăm gốc cổ thụ,bỗng xuất hiện hai cái bóng dáng hắc y nhân,một người giọng điệu hoạt bát giễu cợt,nhưng hắn cũng không có hù dọa,liền phóng đến ba chiếc hung khí sắc bén,thoạt nhìn chẳng khác gì ba vệt sáng óng ánh trong màn đêm cô quạnh."khẩn trương chút" đứng tại chỗ cao cao cổ thụ dựa lưng,tên hắc y nhân cuối cùng khó chịu nhắc nhở,hắn đã chán ngấy cái cảnh tượng vô vị này,xem người khác bị giày vò như thú vui tiêu khiển,nhưng đừng tưởng bở hắn mở lòng trắc ẩn,chỉ là cảm thấy mất thì giờ,nổi sóng cơn sốt ruột tích tụ thôi.lão già giống như kẻ mất hồn,toàn thân dính chặt vào gốc cây,gân guốc nổi bầm tím,huyết nhục chảy tuôn trào,sắc mặt nhợt nhạt đờ đẫn hẳn.hắc y nhân khoái trí cười khanh khách,hắn găm sâu một nhát dao thẳng trái tim đối phương,sau đó mới thỏa mãn thu hồi cổ trùng vào trong tà áo,giả vờ lẩm bẩm vừa đủ cho tên còn lại nghe được "khốn kiếp,sao lại ngất xỉu rồi,tiếc quá,chưa moi được tý nào thông tin hữu ích,hay là mổ bụng moi nội tạng ?" hắc y nhân thở dài cam chịu,hắn nhẹ nhàng rời khỏi cành cây sần sùi,trầm mặc thúc giục "làm càn,mau đi thôi" "hừ,nhạt nhẽo" thanh niên tặc lưỡi,đồng tử liếc sang bia đá khắc chữ,liền nhổ cho nó một ngụm lớn nước bọt,Lạc Tố ?."ngươi.." thanh niên ngạc nhiên,ngó lại phía lão già đáng thương,chưa kịp để lão thốt hết di ngôn liền cứa một đường thẳng tắp trên cổ,bịch một cái tiếng động,giống như có thứ rơi trúng đám lá khô "Vương Hạo Thiên,ta hậ.." "lên thiên đàng mà ca cẩm nốt" "Tằng nhị,Tằng nhị,tỉnh lại". Tằng nhị trùng mi tâm troáng váng,cái xác không đầu trong vô thanh vô thức,quỷ dị huyễn hóa thành bốn đạo tỏa liên huyết,lao tới khóa chặt tứ chi hắn,Tằng nhị càng điên cuồng dãy dụa thì mức độ vây khốn càng thêm phần khốc liệt.tại hiểm cảnh chồng chất,hắn đột ngột cảm nhận được sự xói mòn khổng lồ đổ bộ,nhất thời không kịp phản ứng,mảng địa chất dưới chân hắn rất nhanh vỡ vụn,sụp đổ kéo theo thanh niên chôn vùi dưới vực sâu nghìn trượng.Tằng nhị bừng tỉnh khỏi mộng giới,thần trí hoảng sợ tột độ,hắn nhìn hắc y nhân sau lưng thở hổn hển,lại dùng ngón tay điểm thái dương huyệt trấn tĩnh,tức thì xua đi cái bản mặt khó hiểu kia "không cần chú ý đến ta".hắc y nhân lúc này yên tọa trên bia mộ gác chân,hắn vốn định trợ đan nghĩ đến,nhưng xem xét liền khước bỏ.Tằng nhất hất mu bàn chân,hiền hòa cất giọng "Lạc Mậu đúng không,chúng ta tiếp tục" Lạc quản gia hơi chần chừ,miễn cưỡng đáp "Trần Lâm tế tử của Vương gia,khoảng tầng 4 ngưng khí cảnh giới,thường ẩn giấu thực lự.." Lạc lão nhân hụt hơi nhăn nhó,miệng viết thương hở truyền tới đau buốt,làm cho gián đoạn truyền đạt,căng thẳng nói tiếp"ta còn biết mở kết giới,giúp các ngươi không bị thành chủ phát giác,nhưng điều kiện tên thiếu gi.." Lạc Mậu chưa dứt câu,ngọn nến chập chờn cuối cùng đã hoàn toàn bị dập tắt,chấm dứt cơn mệt mỏi đằng đẵng,lão đổ gục xuống cạnh thềm mộ."ngươi có hay không tin tưởng mình từng nhắc ta khẩn trương xuất phát" Tằng nhị lên tiếng khiêu khích,ngược lại với thái độ đó,Tằng nhất đối với việc này cơ hồ không có bận tâm,hắn nhả chiếc ám tiễn đang ngậm ra khỏi miệng,cười khổ "đi thôi".cùng thời điểm đó dưới âm thổ Sơn La Lâm,cách đám người hắc y ước chừng mười tám trượng,một bạch y nhân đạo hạnh ngút trời an tọa,thầm lặng cắn nuốt Đông Vân thành khí vận.khung cảnh hiện tại tất thảy thu vào tầm mắt,nhưng thâm tâm hắn vẫn kiên định như bàn thạch,vô tồn ý niệm.

Đông Vân thành-Vương gia

Ta tên Vương Hạo Thiên,thiên trong bầu trời,hạo trong mênh mông,vốn ám chỉ một đời,công thành danh toại,phổ độ chúng sinh,là đại nghĩa to lớn.nhưng phai mờ dần theo tuế nguyệt,ta lại mơ hồ cảm giác,không chút giống như thế.Ta từng mặc kệ ánh nắng gay gắt để rong chơi,để rồi làn da sạm đen không khác gì tên bần hàn,hàng đêm đắm chìm trong những trò nghịch ngợm vô nghĩa,mà chẳng thèm bận tâm đến sự thấp lùn vô phương cứu vãn,sự yếu đuối nhu nhược như chiếc bóng dai dẳng,trở thành người đồng hành cô độc,cùng với thất bại chực chờ bên ta mọi nơi.ta từng cùng mấy tên nhóc thường dân kết giao,nhưng nghĩ đến thân phận thượng đẳng tôn quý,đáng lẽ bạn bè phải đều phải thiên kiêu thế gia tương xứng,ta liền thẳng thừng cắt đứt quan hệ với đám tạp nham này,và rồi những suy nghĩ nông cạn bồng bột ấy,khiến cho ta tương lai cực kì ân hận,dù rằng chúng rất nhanh đã biến mất khỏi tâm trí,bởi lớn lên hơn một chút,ta lựa chọn truy cầu tu tiên giới,vì đối với tiên nhân phiêu dật khí chất,cưỡi mây lướt gió,triệu hỏa điều lôi,oai phong lẫm liệt,hảo cảm vô biên.nhưng vì tột độ lười nhác,lại đổ cho phụ thân cấm cản,đổ cho thiên phú tầm thường,linh căn phế cấp,khiến ta trông giống như kẻ điên mơ mộng hão huyền.nói đến ảo tưởng về người mẫu thân trăm năm khó gặp,sẽ khai thông cho ta một thảm đỏ phù trợ đường đi,thế nhưng cuối cùng nhận được chỉ toàn là sự thất vọng chán chường.ta ngay tại buổi trưa hôm đó,nổ ra một trận căng thẳng cãi vã với tam thúc,tối hôm đó,tỏ ra vô cùng hỗn hào với phụ thân,chủ yếu mâu thẫn xuất phát từ bản thân ta,mọi lỗi lầm đều do ta gây dựng,nhưng ta lại không ngần ngại trút giận vô cớ,dù rằng tất thảy bọn họ,đều đối với ta vô điều kiện,hành xử tử tế và nuông chiều.tiếc thay,ta đắm chìm vào những lời nhận xét vu vơ,từ kẻ lạ xung quanh mà hoang mang gò bó,nhưng chẳng chịu bình tĩnh nổi nửa khắc,lắng nghe thân nhân tâm tình.thời gian là một con sông chảy dài bất tận,nhưng mỗi chúng ta,những vị khách vãn lai tham quan dòng sông lịch sử,quá khứ trôi mất,còn ngu muội truy hồi.