Chương 16: THANH VẬN TÔNG-HỒI 1

Ở khoảng trời xanh quang đãng,một con bạch hạc chiễm trệ sải rộng cặp cánh,từ trên tầng mây ngụp lặn lao xuống.nó bứt tốc rất nhanh,chớp nhoáng đâm xuyên qua đám khướu đen mỏ dài,khiến cho bọn chúng một phen nháo nhào hốt hoảng."Tiên trưởng,còn cách bao lâu đường đi" trên lưng đại hạc,một người thanh niên cất giọng thắc mắc,hắn đang ngồi thiền tọa hấp thụ linh khí,hai mắt lúc này đã mở thao láo,buột miệng hỏi.thanh âm vọng đến chỗ một thanh niên khác ngồi sát cổ hạc,gã cũng không có quay lại,khóe miệng dường như khẽ cười nhẹ một hơi,lạnh nhạt đáp "trước mắt ngươi".phía xa xăm,ẩn sau làn sương mù dày đặc,lờ mờ ẩn hiện một dãy núi nguy nga hùng vĩ,trải dài bát ngát nghìn dặm.phía đông giáp bạch diện quốc,phía nam kề khư khải thành,là nơi trọng yếu,trấn long mạch,thủ hoàng triều,tự xưng Vạn Hạc Sơn.Bạch Hạc bay thêm đoạn ngắn,từ tốn đáp xuống một ngọn núi lớn trong ngũ sơn,ngay tại chiếc cổng ngọc thạch đồ sộ,khắc ba chữ huỳnh sắc lấp lánh-Chi Môn Sơn.mấy người Vương Mã lần lượt nhảy khỏi lưng hạc,đám thiếu niên đứng trước quang cảnh trùng trùng điệp điệp,hoang sơ thoát tục không khỏi tấm tắc khen ngợi,bất quá hớt hải hít lấy hít để bầu không khí trong lành.bỗng nhiên từ trên cao có một thanh niên ngự kiếm phi đến,người này vẻ mặt âm trầm,chân vừa chạm đất liền phóng thích thần thức quét ngang ba tên tân đệ tử,lập tức quay sang tiên trưởng, mở miệng "sư huynh,đây là ba vị đến từ Đông Vân Thành sao" Từ Dương chậm chạp nhìn đối phương,gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc,vừa đáp tay vừa ra hiệu cho Vương Mã "người này chính là thân thích của Vương sư tỷ" "tốt lắm,viên trúc cơ đan như đã hứa của huynh đây,ta còn phải cấp bách đưa người cho Vương sư tỷ,xin cáo lui trước" "ngươi hãy đi cùng hắn đi" Từ Dương cầm lấy lọ đan dược,đợi đến khi bóng dáng Vương Mã và thanh niên biến mất trong hư không mới liếc nhìn hai tên tân đệ tử còn lại,cao giọng "chỗ này là nơi dành cho chi môn đệ tử,các ngươi đi thẳng hướng tây nam sẽ phát hiện một dãy phòng ốc lớn,về chuyện làm thế nào tiếp theo thì cũng không cần lo lắng,tự khắc có người đứng ra chỉ dẫn"."thần sứ đại nhân,ngài có biết người đệ tử tên Hầu Khanh ở trong tông môn không" từng lời nói nhẹ nhàng y hệt một bài giao hưởng ngân nga,nó hóa thành từng nốt nhạc êm dịu rót vào màng nhĩ vị tiên trưởng,sắc mặt gã đột ngột đại biến,nhưng theo chiều hướng xấu dần,giống như nữ tử vừa chạm phải một điều cấm kị vô cùng nguy hiểm.Từ Dương thần thái tăng thêm mấy phần trầm mặc,hắn xoay người nhảy lên lưng hạc bay mất hút,chỉ để lại cho Lạc Mộng Dao một cỗ thanh âm vang rền "muốn sống thì tốt nhất đừng bao giờ nhắc đến hai chữ đó,kể cả thuật thần thông kia,khoa trương sẽ chỉ giúp ngươi mau chóng đầu thai" .nữ tử thần trí hơi choáng váng trước màn phản ứng kịch liệt kia,nàng bất giác sờ lên hoa văn hình diệp lục đính trên trán nhỏ suy tư,nhưng cũng không có chưng ra quá lâu cái vẻ ngơ ngác mà rảo bước theo hướng nam nhân phía xa.nói đến hai người Vương Mã sau khi lượn lờ hồi lâu trên bầu trời,họ cuối cùng dừng chân tại một ngôi nhà trang trọng,tứ phương tám hướng đều xuất hiện phù văn điêu khắc.người tiên nhân dẫn đường cho Vương Mã bước đến cách cửa phòng khoảng năm trượng,khom lưng hành lễ.bất ngờ một luồng gió nhẹ từ bên trong thoảng ra làm tà áo hắn phấp phới,mang theo loại chất giọng tao nhã "ngươi lui đi,Vương Mã con vào đây" nhìn tiên nhân phi hành,Vương Mã đối với người trong phòng đã có cơ sở phỏng đoán,hắn tại ban nãy để ý bản thân từng lướt qua Vô Song Cốc biển hiệu,đối phương lại giọng điệu nữ nhân khẳng định là Vương Như Tuyết.Vương Mã cước bộ chần chừ,thiếu niên lo sợ việc của Hạo Thiên sẽ bị Vương Như Tuyết trách móc,thậm chí sẽ giận cá chém thớt."đừng hoảng hốt,là tam di,ta chỉ muốn hàn huyên vài chuyện về gia tộc với ngươi" thiếu niên miễn cưỡng bước vào trong,liền cảm nhận được sự kì diệu xuất hiện khắp mọi nơi.đầu tiên nói về bầu không khí không nóng không lạnh,Vương Mã từng nghĩ rằng không khí trên núi đã là rất thoải mái nhưng khi vừa bước vào đây đã đổ cho hắn một xô nước lạnh về sự thiển cận của bản thân,nếu ở trên núi là gấp bội lần Đông Vân thành thì ở đây phải gấp trăm lần không ngoa.tiếp theo về cái kia lư hương tam sắc,mùi thơm của nó nếu dùng từ quỷ dị thì vẫn chưa thể hoàn toàn lột tả,nó hình như chẳng giống với bất kì loại mùi nào trong phủ,thiếu niên hiếu kì hít nhẹ một hơi liền có cảm giác thất khiếu thông suốt,sinh lực tràn trề.không những thế,linh lực trong cơ thể rất nhanh đã ngưng tụ đến mức đỉnh phong,mơ hồ chỉ cần một mồi rơm khô là bùng cháy dữ dội,nơi ở dành cho tu tiên giả quả thật đặc sắc.gian phòng đơn sơ được ngăn cách thành hai phần riêng biệt bởi tấm lụa mỏng thả rơi tự do,Vương Mã lờ mờ nhìn thấy thân thể một nữ tử phía sau lớp màn mỏng,hắn từng nhen nhóm ý định thử dùng thần thức xâm nhập tiếc rằng không được toại nguyện,đành phải an phận dựa lưng trên chiếc ghế lưu xuyên êm ái."Vương nhi lớn lên nhìn rất anh tuấn,y đúc phụ thân con năm đó" Vương Như Tuyết cảm thán,từng câu chữ trìu mến bay bổng xen lẫn băng lãnh tuyệt thế,khiến cho Vương Mã giây lát mê mẩn khó lòng kiềm chế.mặt hắn hơi ửng đỏ vì ngượng,nói nhỏ "cảm ơn hảo ý tam di,trong nhà tổ phụ,Vương thúc,Trần thúc,Hạo Thiên đệ bọn họ rất khỏe mạnh,mọi việc trong gia tộc đều ổn định thuận lợi" Vương Mã nuốt xuống cổ họng ngụm lớn nước bọt,lập tức điều chỉnh tâm trạng.hắn tò mò không biết tam di cấp bậc đã khủng khiếp nhường nào,nếu tùy ý liền dễ dàng sai khiến ngưng khí tầng 7 thì ắt hẳn thực lực đã vượt xa cảnh giới ngưng khí,tiến vào cấp bậc cao siêu hơn,xung kích trúc cơ rồi chăng."Vương nhi,có tâm sự cứ thoải mái thổ lộ,không cần câu nệ tiểu tiết" "ta..ta không còn chuyện gì nữa,à chuyện..sau này ta tu luyện ở đây hay sao" Vương Mã nhất thời bối rối,hắn vừa bị dòng suy nghĩ kia làm sao nhãng."từ bây giờ ngươi là người của Vô Phong Cốc,sẽ chung sống với các sư huynh sư tỷ Vô Phong,ngươi không cần lo lắng,bọn họ tính tình ôn hòa,tâm tư trầm ổn,sẽ không phát sinh chuyện gì".Thấy thiếu niên trầm ngâm hồi lâu,Vương Như Tuyết tiếp tục nói,nhanh chóng xua tan đi cái bầu không khí ảm đạm "bên ngoài Chu Như của Vô Phong Cốc đã chờ ngươi từ sẵn,nó sẽ giúp ngươi giải đáp toàn bộ thắc mắc tồn đọng,mau ra đó đi" Vương Mã nghe xong liền ngẩn người,hắn mới ở chỗ này bao lâu chứ,đây là muốn đuổi khéo hay sao "tiểu nhi xin cáo lui" Vương Mã học theo người tiên trưởng hành lễ,hắn duỗi thẳng chân tiến ra ngoài cửa,ngạc nhiên phát hiện một hồng phục cô nương đang đứng đợi mình,quả thực đúng y lời tam di.đứng trước mị lực mãnh liệt từ cái thân thể mượt mà uyển chuyển,Vương Mã không tài nào kháng cự nổi,đành bất lực ngắm nghía đôi bồng đào tròn trịa nhô cao khỏi bộ y phục,nét mặt bất quá lại thản nhiên hết sức khiến cho nữ nhân cau mày,lập tức dứt khoát xoay người không thèm đoái hoài.nàng triệu hoán ra một thanh trường kiếm lơ lửng,thất thanh "mau lên" thiếu niên bị quát cho xấu hổ hiện rõ,đầu hắn giờ đây hơi cúi xuống,tay vỗ vỗ vào trán tỏ ý xám hối,vẻ ngại ngùng ẩn sau lưng nữ nhân cứ thế ngự kiếm phi hành.vài phút trôi qua,cặp đôi một nam một nữ từng là người áp sát người tiếc nuối chia ly,thiếu niên bị bỏ rơi giữa nơi đất hoang heo hút,hắn tại thời khắc nữ tử bỏ rơi,cũng đã định nói gì đó để níu kéo,nhưng dư âm từ sự cố ban nãy khiến cho câu chữ không tài nào thoát ra được.lại thêm vài phút uổng phí trôi qua,từ hướng nữ nhân phũ phàng rời đi,một hoàng y nhân thần bí tức tốc xuất hiện đối diện Vương Mã,thiếu niên thấy có người đến đón mình thì hạnh phúc nức nở,sơ ý chẳng ngó kĩ nét mặt y đang xám xịt vô cùng giống như vừa gặp phải chuyện xui xẻo.hắn chẳng thèm nói lý lẽ,vừa gặp liền giáng cho Vương Mã một cú đau điếng,thiếu niên nhất thời chưa kịp đề phòng,cả người lảo đảo lùi ngã ra xa,tinh huyết bắt đầu rò rỉ từ trong lỗ mũi.sắc mặt Vương Mã nháy mắt trở nên tức giận không kém cạnh,thiếu niên bộ dạng tập tễnh bò dậy,thẳng tay đẩy về phía trước,cả bàn tay hắn đột ngột huyễn hóa thành thứ trảo hung dữ ập đến.hoàng y nhân biểu lộ ngạc nhiên,y vốn chỉ muốn giáo huấn nhóc háo sắc một chút,không ngờ lại xé ra to thế này.nhưng đâm lao thì phải theo lao,thanh niên nhanh chóng bắt quyết,vỏ kiếm sau lưng y tại thời điểm thi pháp rục rịch tột độ,kiếm vừa xuất tức khắc xuyên phá cái kia vô tướng trảo,nó giống như một con báo trắng hung dữ bổ nhào đến.thiếu niên vẻ mặt trắng bệch không còn vệt máu,hắn vội vàng đưa nốt cánh tay trái lên đồng hợp thi triển dẫn lực thuật.hai bên giằng co mới chỉ vài ba giây mà tựa hồ hơn mấy canh giờ,thiếu niên mồ hôi rơi vãi lấm tấm,linh lực trong ngắn ngủi sát na đã tiêu hao bán phân nửa.thanh niên mặc áo vàng kiên nhẫn mất sạch,hắn miệng không ngừng lẩm nhẩm khẩu quyết,khóe miệng thiên biến vạn hóa thành những hình thù kì quái.nương nhờ những hình thù đó,thanh kiếm của hắn khẽ rung lắc,đột ngột phân tách hai cái trường kiếm sắc bén,mau lẹ tản ra trái phải hai phía mà vây công.chúng chẳng chừa cho Vương Mã có cơ hội kịp thời nắm bắt,chớp nhoáng đột kích chiếm đoạt tiên cơ quý giá.thiếu niên lần thứ hai trong đời cảm nhận được sinh tử cận kề,hắn sợ hãi hét toáng lên,cánh tay hoảng hốt di rời sang hai bên hòng chế ngự."tên điên" Vương Mã rít gào,ngay khi cặp trường kiếm chạm phải lòng bàn tay hắn,tương tự bong bóng gặp gai nhọn,trong tíc tắc hóa thành hai vũng nước đọng dưới mặt đất.thiếu niên rất nhanh hiểu ra điều dị thường,nhưng bất mãn mắc vào một chiếc gọng kìm không hồi xoay chuyển,báo trắng dứt khoát chọn lấy một chỗ đắc địa trên cơ thể thiếu niên,sau đó xuyên thủng qua lớp mỏng phục y,in sâu vào ngực hắn một vệt nhuốm đỏ,lại ngay ngắn thu về vỏ kiếm yên tĩnh."thấy chưa,thấy chưa,ta mà phán thì không lệch nổi đâu" "hừ,xem như ngươi hôm nay may mắn,tương lai ta ắt rửa sạch nhục nhã" .đằng sau mấy bụi cây rậm rạp gần đó,xuất hiện thêm hai đầu thanh niên thần bí,tất cả đều mặc hoàng phục nhạt sắc.một tên dáng người cao ráo anh tuấn,mỗi tội hơi gầy gò một chút,hơi tài lanh một chút,hơi tệ nạn một chút.tên còn lại thoạt nhìn sở hữu thân thể to lớn rắn chắc,mặt mày lương thiện chính trực,nhìn kĩ một chút sẽ ngộ ra bản thân quả nhiên mắt sáng tinh tường,thị thấu vạn vật."Quất Dương,Mạt Phàm hai người các ngươi đừng có dùng ta vật cá cược,còn lần sau thì giáo huấn không nhẹ nhàng thế này đâu"