Chương 15: THU ĐỒ

Chương 68

Năm ngày sau,vực Hỗn Mang ngươi đứng trên mặt biển nhìn xuống,hiển nhiên sẽ gọi phần không gian ẩn sâu phía dưới mặt biển là đáy biển.vậy đối với ngươi đáy biển thì sẽ gọi sao đây ? một nửa sự thật có còn là sự thật ?

Trong một sơn cốc vắng vẻ,tiên khí phảng phất trôi lượn,không chút thanh âm tồn đọng,hoàn toàn tĩnh mịch.tại chỗ kia dập dìu nông hồ,trong trẻo dao động vũng nước,người xưa tay phất tre xanh,khẽ lắc đầu rơi trầm tư.tà áo lão rách rưới lả tả,cơ thể hơi đỗi gầy gò,vầng trán cao rộng thanh thoát,nét mặt phúc hậu điềm đạm,gợi nên cảm giác cô độc sâu sắc cùng một loại nhận định không thể diễn tả.cần tre của lão chẳng nối dây câu,giống như thứ đồ chơi đám trẻ trong làng hay nghịch,tự xưng thứ vũ khí siêu phàm,hành quân đánh giặc,giả binh bố trận.thời gian trôi qua không biết đã bao lâu,chỉ thể nói rằng nhiều hơn bất cứ ai trên đời thọ hạn,tuần hoàn bốn mùa không thể so bì.khúc tre xanh khẽ oằn mình rục rịch báo hiệu cho lão ta,dưới hồ cá nhỏ mắc câu."dục à,ngũ hành ngươi một lượt đã sắp thử qua,các ngươi thật là yếu a,thất tình khí vận,bị người ta chà đạp khấy nhiễu,khổ sở,hừ,ngàn vạn sinh linh thế gian,cũng sắp đến lúc trở về cát bụi,bất khả,bất khả a"

Ven biển phía bắc-làng chài

"Oa phụ thân trở về rồi,mẫu thân người mau ra đây" một đứa nhóc từ sân nhỏ trước nhà hô to,ánh mắt lấp lánh nhìn về phía bờ biển mênh mông,cu cậu chưa kịp xỏ nốt dép vô,hai chân xộc lệch vội vã,phấn khởi sà vào bãi cát vàng ấm nóng.xa xăm ngoài kia vô tận,đàn hải âu lấp ló trên bầu trời kêu hót rộn rã,chào đón chiếc thuyền đánh cá lâu ngày ra khơi khải hồi.tiếng kèn từ mũi thuyền vang vọng,thay cho lời chào gần gũi,mấy chục đầu nữ nhân ăn mặc mộc mạc,nét mặt vui mừng khôn xiết,vài kẻ mới lớn không kìm được xúc động,vươn tay ôm chầm,khóc lóc nức nở."hai mẫu tử sao thế,không phải ta vẫn đang rất khỏe mạnh sao,có gì đáng sầu chứ,haha" "chàng cũng thật là,bặt vô âm tín lâu như vậy,ta còn định kiếm gậy đi tìm chàng hỏi han" nữ tử gương mặt biểu lộ giận dỗi,vỗ nhẹ ngực đại hán trách móc,lại cúi xuống nhéo tai nhóc con đang khư khư ôm chân phụ thân "mau xê ra đây,nước mũi sắp chảy thòng lòng đến bụng rồi kìa".Trước giây phút hân hoan nồng nhiệt,một lão già lưng gù chậm chạp tiến đến,lão bước ra từ ngôi nhà sàn to nhất trong làng,đương nhiên vì vậy mà địa vị hay tiếng nói ở đây đều sẽ rất cao,nhanh chóng được đám đông mở lối nhường đường.tuy gương mặt lão đã rạn nẻ nhăn nheo theo những thăng trầm tuế nguyệt,nhưng tác phong vẫn toát lên vẻ uy nghi hiếm gặp.ánh mắt hiu hiu như cơn nắng muộn buổi chiều tà của lão đảo qua ba mươi người thanh niên cường tráng,sảng khoái cười ha hả "hảo,hảo mấy đứa đều bình an quay về làm cái thân già này rất vui vẻ,tối nay cả làng ta phải mở tiệc ăn mừng thật lớn mới được" giọng lão không to nhưng bất ngờ vang xa đầy thần kì,một tràng pháo tay rộn rã lập tức dấy lên hưởng ứng,ai nấy đều cười nói vui vẻ,nhiệt tình hàn huyên.lão già chống gậy tìm gặp đứa nhỏ,xoa xoa đỉnh đầu thủ thỉ "tiểu bảo à,cháu cho lão nhờ một việc được không,có thể truyền tin về bữa tiệc đêm cho mấy căn hộ nằm sâu trong làng" lão ta vừa thủ thỉ,vừa thò đôi tay cằn cỗi vào chiếc túi vải giắt bên hông lấy ra ba viên kẹo đường,chu đáo giao cho Tiểu Bảo.đứa trẻ nhìn thấy vật này,đôi mắt óng ánh lóe sáng,liền dang tay chộp lấy,nó quyệt quyệt nước mũi bôi vào áo,lo sợ cụ gù xấu xí này đổi ý,vội vàng nhe răng cắn vỡ hai viên kẹo đường,ngậm vào mồm nhai nhóp nhép,đăm chiêu thưởng thức vị ngọt lịm sánh quyện hòa tan.nó nhanh trí đem nốt viên kẹo còn sót liếm láp đánh dấu rồi mới cẩu thả bỏ vào túi,ngước cổ chăm chú quan sát lão già gù cười hề hề thay cho lời cảm ơn,cuối cùng chạy ngay đi làm công việc được giao.lão già sau đó sắc mặt tức khắc thay đổi,âm trầm quay sang liếc phụ thân Tiểu Bảo một cái ám hiệu.đại hán ngơ ngác giây lát,sực nhớ ra điều gì đó,hắn kiếm cớ phải chuẩn bị thức ăn cho lễ hội để đuổi khéo nương tử rời đi,đầu quay trái ngó phải thăm dò xung quanh,đợi đến khi xác định không ai chú ý mới ghé sát tai trưởng làng nói nhỏ hết sức " thứ đá biển kia hầu hết rải rác gần các nơi địa hình hiểm trở,khai thác không có bao nhiêu" lão gù vung gậy chống đất,tròng mắt trợn ngược,đùng đùng nổi giận " khốn nạn,việc dễ như trở bàn tay cũng bất thành,đáng lẽ lần đó nên để ngươi chết quách cho xong,đỡ tốn công vô ích,chê đống kia vàng bạc quá ít hả".Đại hán lắp bắp mở miệng nói không thành chữ,quả thực chuyện về mấy viên đá thần bí dưới hải dương kia,để kêu quá khó khăn trong việc khai thác thì chỉ đúng bốn phần mười,gốc rễ sâu xa là do tộc trưởng trước lúc khởi hành nhất thời chỉ dặn dò qua loa vài ba câu,trọng tâm nhắc hắn hãy lưu tâm vật này,cố gắng tìm kiếm thật nhiều mang về cho lão ta,cũng không có miêu tả rõ ràng về tác dụng hay giá trị trao đổi.một vật lạ lẫm vô danh như thế,thử hỏi các anh em khác sao có thể vì nó hao tổn sinh lực."hai người chuyện gì xảy ra,có cần ta giúp đỡ không" một người trung niên tò mò sán lại hỏi han,làn da gã sần sùi rám nắng như da ếch,một con ếch đen đuốc săn chắc.phụ thân tiểu Bảo cười trừ một tiếng,hắn lắc đầu từ chối,thuận tiện đẩy đối phương qua một chỗ đông vui khác,buột miệng đáp ứng nửa vời cơn tò mò đang thế dâng trào "tộc trưởng chỉ hơi xúc động quá mức thôi,không cần phiền huynh đâu,mau về nhà tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đánh chén no nê,nhớ kĩ không say không về" trung niên nhân chưa chịu rời ngay,hắn cố gắng níu kéo,nhận thấy biểu hiện khả nghi từ hai người này,rất khác lạ so với bình thường,sự mờ ám này làm thâm tâm hắn trở nên lưỡng lự,phải đợi mãi đến lúc tộc trưởng gật gù ra hiệu thôi thúc mới miễn cưỡng bỏ đi,bản thân còn luyến tiếc vẫy vẫy tay "ta tự biết bản thân không có ích gì nhiều,nhưng nếu là việc cần đến sức khỏe thì ta không ngại đâu" "hảo bằng hữu,nhất trí,yên tâm đi" đại hán vui vẻ chốc lát,mặt hắn rất nhanh trở về như cũ,cười sượng "đoạn ân tình ta luôn khắc cốt ghi tâm,nhưng chí ít ngài nên tiết lộ một tẹo tác dụng về loại đá đấy,ta cũng dễ bề nhờ vả mọi người" lão già nheo mắt nghĩ ngợi,xem ra thời gian mấy năm không chỉ làm mỗi thân xác hắn to lớn,đầu óc càng thêm nhạy bén,đã bắt đầu biết thăm dò thông tin rồi.lão gù bụng dạ tấm tắc khen ngợi,chỉ đáng tiếc hắn khôn lỏi không đúng nơi,dựa vào số kinh nghiệm dày dặn hơn bảy mươi xuân xanh tích lũy,sao có thể dễ dàng bị thứ trẻ măng lừa gạt."đại Bảo,họa sát thân bắt đầu từ hai chữ tò mò mà ra,ngươi chỉ cần hiểu mọi việc ta làm đều vì sự tồn vong của cả làng,đừng suy nghĩ quá nhiều,không có lợi cho ngươi đâu".Tại chốn hẻo lánh heo hút nhất địa phận làng chài,đất đai gồ ghề phèn chua,dân cư thưa thớt lỏng lẻo,có một căn nhà tranh tại chỗ này dựng lập,ròng rã bám trụ mưa gió bão sương đã hơn sáu mươi năm trời khắc nghiệt,nơi sinh sống của hai phụ tử họ Lạng.vây quanh khu đất là một hàng rào tre dường khô héo từ rất lâu,giống như một tấm khiên vững vàng bảo vệ ngôi nhà cùng với chiếc chuồng gia súc bỏ hoang phía sau chu toàn.đằng sau hàng tre già xơ xác ấy,một con hắc cẩu đang nằm trườn ưỡn dưới bóng cây cổ thụ,uể oải tận hưởng cái cảm giác yên bình kèm luồng gió mát hiu hiu thỉnh thoảng ập tràn.bộ lông điểm bạc của nó đã rơi rụng gần hết,trống vắng để lộ ra mấy chỗ lởm chởm da thịt,chiếc đuôi dài gầy trơ xương khẽ ngoe nguẩy trên nền sỏi đá,hai bên tai nó ủ rũ cụp xuống,một mực tránh xa những thanh âm dương thế ồn ào.bỗng cánh cửa gỗ cũ kĩ bị mở toang ra hai bên kêu cót két,tiến vào một đứa nhóc vui vẻ nhảy nhót.hắc cẩu chập chậm ngóc đầu dậy quan sát nhất cử nhất động của kẻ đột nhập,nó không có sủa lên,đại khái chỉ muốn nhắn nhủ với chủ nhân rằng,tôi vẫn hoàn thành công việc nhé,chưa đến độ thành thực phẩm đâu.nhóc con ngó nghiêng bãi sân nhỏ tìm kiếm,tinh nghịch nhìn lão già khắc khổ đang liên tục giã chày vào chiếc cối đá,hóm hỉnh nói "ông ba bị,ông ba bị,tối nay ông nhớ đến đình làng nha,có nhiều đồ ăn ngon lắm" lão già đặt chày gỗ kê lên cối,bàn tay ngưng lại,đảo mắt liếc nhìn,khóe miệng khẽ bật cười hiền dịu "ông biết rồi,cảm ơn cháu,nhi tử Kha Ngưu ngoan quá,phụ thân trở về vẫn khỏe ha ?" "khỏe ạ,cháu bận lắm,đi luôn nha" "ừ tạm biệt,đi đứng cẩn thận đấy,đừng vội vã thế " trong lúc Lạng lão miệt mài nghiền nát đống hỗn hợp các loại cây cỏ hoa lá khác nhau thành một thứ đặc sệt nhớp nháp,người nằm trên chiếc giường tre đan bên trong gian nhà xập xệ,đứa con trai duy nhất của lão đã bắt đầu từng bước bất thường biến hóa,vô số đoạn kinh mạch rõ ràng từ lâu đứt gãy bắt đầu liên kết và thông suốt.ở một nơi chưa từng có người tu thành tiên nhân,thậm chí không biết đến tiên nhân tồn tại,linh khí tứ phương tám hướng kì quái hóa thành dòng chảy hội tụ trong đan điền hắn,chối bỏ vận mệnh ba năm phế nhân.

Thế giới tâm thức Lạng Vô Lượng

Lạng Vô Lượng đồng tử trợn ngược,song nhãn chớp dật,không thể nào tin nổi những thứ mà bản thân nhìn thấy.cơ thể hắn giống như một hạt cát nhỏ bé,lơ lửng trôi dạt giữa hư không mờ ảo,lung linh huyền bí vô tận.hắn tại tối tăm dừng chân,đã vượt qua ngàn vạn vì sao lấp lánh,đã vượt qua mọi loại cầu vồng rực rỡ,hắn khựng nhịp ở đây,nơi hắc ám nuốt chửng vầng thái dương,nơi minh bạch tiễn táng Lạng Vô Lượng."hối hận rồi ?"

Hai mươi canh giờ trước

giữa khoảng không gian mênh mông vô định,một đốm tàn lửa lặng lẽ le lói,yếu ớt soi đường giúp thiên niên vô thức tiến tới.cơn lạnh lẽo thấu xương nhanh chóng bị cỗ lực lượng ấm ấp đánh tan,một luồng thanh âm mệt nhọc mơ hồ hiện hữu từ tinh không,giống như một trận cuồng phong rít gào qua khe núi,vỏn vẹn hai mươi chữ,lại kiên định hết mức "thay vì chờ chết,muốn thử cược một ván không ?thắng thọ ngang thiên địa,thua vạn kiếp bất phục" Lạng Vô Lượng nghe xong những lời này,cảm giác đã khắc sâu vào thần trí,liên tục vang vọng.hắn đầu tiên kinh ngạc vô cùng,sau đó phấn khởi vô cùng,cuối cùng nét mặt trở nên trầm lặng,bất an đáp lại,giọng điệu tôn kính "thưa ngài,rốt cuộc điều kiện cần thế nào ?" cỗ thanh âm cổ xưa kia lần nữa rục rịch,Lạng Vô Lượng thận trọng theo dõi đốm lửa,đã phát giác được thanh âm từ trong đó mà phóng thích "ta năm nghìn năm trước bắt đầu tu hành,bốn nghìn năm trước xung kích chân thần nhất chuyển,hai nghìn năm trước đạt chân thần tam chuyển,chứng vương vị,nhận địa vương chức thiên đình,trở thành địa vương trẻ tuổi nhất.chỉ cần ngươi đồng ý nhường thân xác cho ta,nhất định sẽ toàn lực giúp tên tuổi ngươi vang danh tam giới,trường tồn muôn đời" Lạng Vô Lượng u sầu càng thêm nồng đậm,hắn tuy ba năm liệt giường,nhưng suy nghĩ chưa đến mức mụ mẫm ngu ngốc,vị kia nói nhiều điều hoa mỹ chính trực,thực chất ý đồ dòm ngó thân xác của hắn cầu phục sinh.còn lý do phải che dấu sát cơ với một phàm nhân vô dụng,lại không trực tiếp ra tay chiếm đoạt phải chăng ẩn khuất,chung quy không có hảo ý,dù gì vẫn phải dè chừng tốt hơn.Lạng Vô Lượng nhớ về bóng dáng người phụ thân cơ cực của mình,người phải vất vả chăm sóc,hao tổn tâm tư cho tên phế nhân vô dụng này.đoạn nửa chừng,thân xác hắn không kiềm chế được run rẩy,cặp mắt vô thức rơi lệ,vừa trọn ba nắm nước mắt.hắn bờ môi cắn chặt,khẽ mấp máy "ngài là thần linh trên trời,vậy có thể xem xét việc truyền thụ thần thông cho ta,nếu ta tương lai đạt thành tựu,sẽ tìm một thể xác hoàn mỹ vô khuyết giúp ngài hồi sinh" đốm tàn lửa bất chợt bùng cháy dữ dội,cỗ thanh âm bí ẩn hòa lẫn vào không gian tĩnh mịch,giống như đang cẩn thận suy tư "thuật thần thông của ta tất thảy tính bằng thời gian trăm năm mới có thể sơ lược lĩnh hội,ngươi tư chất quá tệ,mức độ linh hồn lực còn chỉ hạ linh,may mắn ngộ ra chút ít,miễn cưỡng cũng không thể dùng tới ba phần uy năng,đợi có thành tựu ?,khi đó ngươi sớm đã cỏ mọc đầy mộ" "bất ngộ hiện nhất thời,chẳng lẽ bất tương lai,liền định một đời tầm thường ?" "tiểu oa oa,hồng trần như mộng,nhân sinh như kịch,thế sự chính thế,ngược dòng ắt ngược,nghịch thiên nhân không thiếu,cái thiếu chính là thiên,ngươi vẫn không hiểu sao" Lạng Vô Lượng biết đối phương sẽ không dễ dàng thỏa hiệp,khóc lóc van nài nếu thực sự có ích thì còn cần cố gắng làm gì.hắn trong câu nói ban nãy tuy phảng phất mong muốn được sống,ham sống nhưng tuyệt đối khẳng định một điều,những giọt nước mắt của hắn toàn bộ thật lòng,toàn bộ xuất phát từ tận đáy lòng "chuyện quả thực quá đỗi gấp gáp,xin cho ta vài ngày ở bên phụ thân làm tròn bổn phận,coi như chuẩn bị tinh thần" "giờ dần ngày mai phụ thân ngươi sẽ gặp họa sát thân,chuẩn bị thế nào,do ngươi tự quyết" một tiếng sấm ầm ầm đánh mang tai,đẩy thanh niên trở lại thực tại cô quạnh,hắn nhận được tin sét đánh,vội vã tìm gặp phụ thân,bất cẩn ngã khỏi giường đau đớn.phụ thân hắn nhóm bếp nấu thuốc,vừa nghe thấy tiếng động liền tức tốc chạy vào,nét mặt hoảng hốt "không sao chứ,có bị thương chỗ nào,tự nhiên ngồi dậy làm gì,muốn làm gì cứ gọi ta một tiếng không phải đỡ hơn" Lạng Vô Lượng dang tay ôm chầm lấy lão già,hết mức tận hưởng khoảng khắc hạnh phục tột độ."Xịt xùi trẻ con thế,rốt cuộc làm sao,gặp ác mộng à" Lạng Vô Lượng nức nở mếu máo,quả nhiên khi chúng ta sắp mất đi thứ cực kì quan trọng,mới chính là lúc chúng ta chân trọng nó nhất "hôm nay người đừng đi đâu cả,hãy ở nhà cùng ta,ta muốn ăn mộc nha,nấu cho ta một bát được không" Lạng Vô Lượng bàn tay sờ nắn nơi gò má hõm sâu của phụ thân,hắn cảm nhận rõ ràng sự tàn phá của thời gian điêu khắc trên khuôn mặt già nua ấy,nước mắt rưng rưng càng thêm phần long lanh "ngươi dở chứng gì thế,mộc nha phải hầm hơn 20 canh giờ,mỗi canh lại thay nước một lần,muốn hại chết ta hay gì thằng quỷ con" "đừng chết,nhất định không được chết,vạn nhất xảy ra chuyện,cùng lắm đành nhượng bộ hắn thôi,không sao cả,không sao cả" "ngươi bị gì vậy,hôm qua ăn phải nấm lục,bị rối loạn thần trí hả,đừng có dọa ta nha" "sẽ không ai dọa nạt chúng ta,cứ để như này đi,đừng rời xa,ta rất sợ,sợ một lúc nào đấy tỉnh giấc sẽ không thấy người nữa" "phúc phận do trời,sống ở cõi đời,ai chẳng đến lúc,yên tâm,sau này dù ta gặp mệnh hệ gì,sẽ cố gắng nhờ lão đả chiếu cố ngươi,đừng lo lắng thái quá,ảnh hưởng đến sức khỏe hồi phục" thứ tình cảm nhân gian trần tục sao,dường như mới đây thấm thoắt mà đã trôi qua cả nghìn năm,gương mặt phụ mẫu ta rốt cuộc từng trông như thế nào.trong thế giới tâm thức Lạc Vô Lượng,đốm tàn lửa ủ rũ cảm thán,nó đã hiểu tại sao muốn đạt đến cảnh giới cao cấp hơn,nhất quyết phải chặt đứt thất tình lục dục,tránh xa phàm trần,không thể vướng bận.vị thần linh kia trong lúc thi triển bí pháp hàn kết linh hồn chuẩn bị đoạt xá,kinh ngạc phát hiện hai cỗ lực lượng thần thức khổng lồ thay phiên truy quét toàn bộ địa phận làng chài liên hồi không ngớt.việc này đối với kế hoạch của hắn cực kì nguy hiểm,mức độ linh hồn lực càng cao thì tại thời khắc đoạt xá động tĩnh sẽ càng theo đó lớn mạnh,đối với cực linh như hắn,việc dẫn tới dị tượng là điều tất yếu,ngay cả phàm nhân cũng có thể dễ dàng cảm nhận rõ như ban ngày.do vướng mắc điểm không thể che đậy,hoặc chuẩn xác hơn là trong thời gian ngắn chưa thể tìm ra cách thức che đậy,phương án trở thành tạm thời sư phụ liền nghiễm nhiên sỡ hữu trọng lượng không tồi.Tại phút giây tờ mờ tinh mơ sáng,Lạng Vô Lượng sớm đã tỉnh giấc,hoặc là chẳng dám lạc trong cơn mê man,hắn tay ôm khư khư tấm thân gầy gò của phụ thân,tuyệt đối cảnh giác,không chút lơ là.đột nhiên Lạng Vô Lượng có cảm giác vô cùng thiếu tỉnh táo,cơn buồn ngủ bất chợt lũ lượt ập đến,kéo ý thức hắn lần nữa tiến vào thế giới tâm thức.cỗ kia thanh âm quen thuộc vang vọng hư không bóng tối "ngươi có vẻ rất để ý đến lời tiên đoán của ta,chuẩn bị đủ chưa" Lạng Vô Lượng hai tay ôm quyền,hắn dù rằng chưa có cơ hội tiếp xúc võ học,nhưng vẫn am hiểu đôi chút ý nghĩ cái hành động mà bản thân đang thực hiện "cảm ơn ngài quan tâm,ta đã thông suốt suy nghĩ,nếu đổi cái mạng quèn của ta có thể giúp phụ thân tránh khỏi tai kiếp,vậy xin ngài hãy vui vẻ nhận lấy,chỉ mong ngài đừng đối xử tệ bạc với phụ thân" tàn lửa độ cao bất ngờ hơi trùng xuống,phần bụng nó giãn nở ra đến gấp rưỡi,thấp thoáng bóng dáng một bông hoa diễm lệ.từ giữa nhụy hoa nóng bỏng phun trào,một thân ảnh trung niên dần dần lộ diện.thân thể hắn được khắc họa bởi ngọn tàn hỏa,nhưng khí chất lại toát lên dáng vẻ tiên phong đạo cốt,mắt óng tóc dài,phong hoa tuyệt đại.người trung niên tiến đến sát Lạng Vô Lượng,hơi lửa từ tàn hỏa mang đến một cảm giác ấm cúng lạ thường.hắn dạo quanh một vòng, thoáng ngắm đối phương,sau đó nhìn thẳng vào gương mặt sợ hãi,vào cặp mắt nhắm tịt,trầm giọng "hối hận rồi ?" Lạc Vô Lượng đồng tử trợn tròn,không hiểu hàm ý đối phương "ta đã trăn trở qua đêm dài,lại không thể ngắm ánh bình minh,nhưng quyết định này,thần linh hối,ta bất hối" lời nói vừa ngưng,liền kéo theo một trận cười sảng khoái.trung niên nhân tỏ ra rất tán thưởng Lạng Vô Lượng,hắn trở về phía bên trên nhụy hoa,vọng nói "thú vị,thú vị,nghĩ lại thì,việc cùng ngươi thăm thú một đoạn nhân sinh cũng không phải không thể,ta rất muốn thử xem,ngươi sau khi nếm trải bách vị của giới tu tiên,lý tưởng sẽ biến hóa thế nào đây" người lửa trầm ngâm một lúc,cau mày quát "còn không mau quỳ xuống,thật chẳng có chút lễ nghĩa"