—Hự—phù–!
Từ vết cắt, máu phun lên như đài phun nước, nửa thân dưới đang đứng bắt đầu đổ xuống.
“Hả, chuyện gì…vậy…Chiêu đó có thể cắt qua cả bộ áo giáp, là sao!”
“Này mấy đứa các ngươi, cũng khá đấy khi biết được hành động của bọn ta, nhưng các ngươi phân tán lực lượng thì chẳng phải là không có ý nghĩa gì sao? Chỉ với hai kẻ tầm thường như ngươi thì làm được gì nào?, hahaha”
Tầm thường…Hắn dám bảo mình. Không, dựa vào chiêu thức vừa rồi có lẽ hắn nói đúng….Người vừa bị giết vừa nãy cũng có kinh nghiệm chiến đấu, cũng đã trải qua bao lần sống chết vật mà…Chỉ với một chiêu đơn giản như vậy…Mình phải làm gì, chỉ còn cách chạy khỏi đây nhưng….Đúng rồi, đầu tiên phải báo cáo tình hình lại đã?
Tôi quyết định xong liền lùi xa khỏi Bigan và chạy đi.
“Hử? a- chạy rồi sao….mà”
Vù!!!
Bùng….!
“---Mình thoát được rồi…?”
Một cú xung kích mạnh.
Tôi thấy cảnh vật xung quanh bay lên, khi tôi tỉnh dậy tôi thấy mình lăn trên mặt đất và nằm ngửa lên…Mình bị sao vậy?
Chuyện gì vừa xảy ra với mình…?
Những cơn nóng từ trong cổ họng đang rộn lên.
“khộ..c”
—-Từ trong miệng học ra máu.
…Cơ thể …mình, mình không còn sức nữa…mình thấy lạnh quá.
—-Từ cơ thể máu chảy ra thành vũng đang lan rộng ra. Nhuộm đỏ cả một vùng.
Đây, đây là máu…của mình…?
Lạnh, lạnh, lạnh,..lạnh quá.
Tôi không muốn chết..
◇◆◇◆◇◆
Hư hư
Bigan cười mỉm, nhấc chiếc rìu chiến vừa ném khỏi mặt đất.
Nhìn vết nứt trên mặt đất mà chiếc rìu đâm xuống để lại cho thấy sức phá hủy của nó rất lớn.
Chiếc rìu được nép ra chúng người hiếp sĩ từ phía sau, làm cho một bên vai bị xé tan ra và lăn xuống đất.
“Đen cho ngươi, ta là cũng khá giỏi chiến đấu từ xa. Giờ thằng đó không còn ngon nữa, vì vậy ngươi làm mồi nhắm cho bọn ma thú đi.”
Bigan nhìn cô gái với tâm trạng thỏa mãn.
Trước ánh mắt đó là một cô nô lệ đang run rẩy vì sợ hãi.
“Trông ngươi ngon đó…Nhìn đã thèm rồi, ta có nên nuôi ngươi, chơi đùa chút sau đó mới ăn không nhỉ”
“....Ai đó, hãy cứu…”
“Tuyệt đấy, vẻ mặt đầy sợ hãi đó. Ngươi làm ta thích thú đó…Con người sẽ liên tục cầu nguyện và phục tùng khi họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra và không biết lúc nào sẽ bị giết. Con người đều làm vậy mà đúng không? Xin hãy tha cho tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì….tôi sẽ làm được. Con người nếu mà gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì có thể làm bất cứ điều gì mà”
“Thế nhưng, phư phư, biểu hiện đó…là nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết và sự tuyệt vọng ”
“Kh…ông, làm ơn…giúp tôi, xin làm ơn…”
“ Hế, hế…ta sẽ làm cho ngươi chuyển từ “giúp” thành từ “ muốn chết “ thì sẽ đáng yêu hơn rất nhiều đó”
—Giật mình.
Hắn tóm cô gái và khéo lại gần, lúc này hắn cảm nhận và nghe thấy có thứ gì đó đang lại gần từ đám cỏ phía sau cô gái.
Chẳng mấy chốc, âm thanh ầm ầm dần trở nên to và rõ ràng, cùng với đó là mùi máu máu tươi cũng mạnh lên theo.
“...Mấy con ma thú nào đó không biết đây là lãnh địa của ta sao? Chúng muốn chết đây mà”
Thế nhưng, thứ xuất hiện từ bụi cỏ đó đã khiến hắn bất ngờ, đó không phải là ma tộc cũng chẳng phải là ma thú.
“---À. Xin chào”
“Ê,a…”
Nữ nô lệ tròn mắt ra nhìn. Bigan hỏi.
“....Ngươi là ai?”
“Tôi xin lỗi vì xen ngang, tôi bị lạc đường mất rồi nên…Ngài có thể cho cô gái ấy dẫn đường cho tôi đến chỗ dân cư có được không?”
“ Đương nhiên là không rồi”
Thứ chui ra từ trong bụi cỏ là một con người với bộ quần áo cũ kỹ rách nát và mái tóc màu đỏ nhạt.
“....Vâng chắc là vậy rồi, haha”
Người đó cười và nói như thể đang gặp rắc rối.