Chương 13: Đảo ngược

“À, này!”

Cô gái đang ngồi bệt xuống đất với tư thế nghiêng người, run lẩy bẩy mở miệng nói. Nếu để ý cô gái đang nhìn về phía tôi cũng khá là xinh xắn với mái tóc dài màu vàng và đôi mắt màu xanh. Chắc cũng tầm 20 tuổi gì đó.

Trên tay cô gái bị còng bởi chiếc xích lớn, nhìn là tôi biết đó là một nô lệ.

“Đừng, nguy hiểm lắm! Anh hãy chạy đi, nếu không sẽ bị giết đó! Nhanh đi…!”

Cô gái hét lên với giọng khàn khàn hướng về phía tối.

“Bị giết? Sao cô không chạy đi?”

“Mục đích của hắn là tôi, vì vậy anh hãy chạy ngay đi…!”

“....Thì ra là vậy”

Ở trong tình cảnh đó khi mà không biết bản thân sẽ bị giết hay như thế nào, nếu phải mình chắc cũng sợ lắm ….

Hành động của cô gái làm tôi nhớ đến cô ấy, luôn nghĩ cho người khác hơn bản thân mình.

Đúng rồi, Tôi …Tôi cũng muốn được như cô ấy.

◇◆◇◆◇◆

Hửm, hắn có gì đó khác so với mấy đứa khác thì phải. Tại sao mùi máu tanh trên người hắn nồng nặc vậy mà sao không có vết máu nào, chỉ thấy bộ quần áo bẩn thỉu là sao, mà kệ dù sao ta cũng đã quyết định giết hết tất cả con người ở đây rồi.

…À, đúng rồi. Ta vừa nảy ra một ý khá hay.

Cái con người đang định cứu con nô lệ này, hay là ta hành hạ, chơi đùa rồi giết nó trước mặt con nô lệ để xem phản ứng thế nào.

Sự tuyệt vọng cùng cực?

La hét lên với tiếng kêu the thé?

Hử… Tuyệt đấy ! Ý hay đấy!

Có nên giả vờ cho nó bỏ chạy rồi lại từ phía sau vung rìu ra không nhỉ? Lần này ta sẽ không để một chiêu giết hắn, mà chỉ cắt hai chân, cho nó không cử động là được.

Sau đó ta sẽ chơi đùa một chút, chặt cánh tay của hắn cho đứa con gái này xem.

“Um, tốt thôi, ta sẽ để ngươi đi. Giờ có giết ngươi chúng ta cũng không thể ăn hết được…Ta tha cho ngươi đấy. Nếu mà ngươi bỏ người phụ nữ này lại”

“...Tôi hiểu rồi”

Hể?

Thằng này, bỏ mặc đứa con gái này sao?...Ta còn tưởng được xem cảnh lưỡng lự của hắn khi đối mặt với sự lựa chọn nên cứu hay là nên bỏ chạy cơ chứ.

Mà, thôi kệ dù sao cũng được giải trí với sự đau khổ tuyệt vọng của con nô lệ khi mà niềm hy vọng vụt mất.

Người đàn ông quay người về phía sau và đi bộ.

Hả, thằng đó là con người không đó? Hắn đi lạc ở đây bằng chân trần sao? Đây là trong núi đó?

…Thôi kệ đi.

Bigan với tay cầm chiếc rìu chiến rồi nhắm mục tiêu, cô nô lệ biết được liền hét lớn.

“---Đừng..! Phía sau..!”

—-Muộn rồi!!!

Chiếc rìu chiến đã được ném ra cắt đôi cảng chân một cách chuẩn xác. Những tia máu bắn tung tóe rồi cơ thể đổ xuống lăn biến mất trong bụi cỏ.

Cùng với tiếng la hét thảm thiết của người nô lệ là cái nhếch mép thỏa mãn của Bigan.

“Hừm! chà chà, chắc chắn là nó vẫn còn sống, giờ thì tra tấn, chơi đùa với nó một chút nào”

“...A, aa…sao lại có thể…”

Chứng kiến cảnh tượng đó, nữ nô lệ thất vọng tột độ.

Biểu cảm tuyệt vời đấy!!!

Biểu hiện của sự thất vọng tột cùng đó, tiếp theo cảm xúc của ngươi sẽ biến thành như thế nào đây? Tinh thần hỗn loạn khi mà bản thân mình không biết lúc nào sẽ bị giết như hắn, ngươi sẽ khóc hay cười điên cuồng lên đây? Cũng đã có đứa con gái không chịu được đã làm loạn lên rồi, còn ngươi thì sao nào?

Tôi đi bộ lần theo vết máu, phát hiện cẳng chân hắn đang chuẩn bị nhặt lên thì

—-quych!!

Mọi thứ đều lật ngược lên.

.

Cảnh vật trước mắt tôi ta đảo lộn, hình như lúc đó một cú đánh vào sau đầu. Có vẻ mình đang nằm trên mặt đất

Tôi cố dồn sức nhưng cơ thể không nhúc nhích. Tại sao? Ma lực cũng không dồn lực được…là sao, chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh và thấy thứ rất quen thuộc làm tôi sợ hãi.

Đó là “ Cơ thể không đầu của chính mình”. Tuy không có đầu nhưng máu cũng không chảy ra.

“Hả…gì vậy…chuyện gì…”