Lý Minh Vũ cũng lên cơn giận dữ, chỉ vào mũi Quách Dũng Giai mắng: "Anh là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là tên nhát gan mà đại đội trinh sát hình sự không cần..."
"Đúng vậy đấy thì sao, còn anh tốt hơn tôi chỗ nào chứ? Tôi tôn trọng nghề nghiệp này bởi vì tôi biết rõ dù điều chuyển tới chỗ nào cũng đều là vì phục vụ nhân dân, anh thì sao? Mấy năm này tôi rời đi, anh đã làm được thành tích gì? Chung Lãi, video này tôi đã nhận được từ sớm, chỉ là bởi vì khi đó tôi đang họp trong cục nên làm trễ nải, đành phải cho cấp dưới đến bệnh viện theo vụ án trước, hơn nữa, vụ án này là chúng tôi hỗ trợ đại đội trinh sát hình sự, đại đội trinh sát hình sự của anh có tư cách gì mà nói chúng tôi?" Quách Dũng Giai vỗ vỗ bàn thái độ khác thường sắc mặt phình ra đỏ rực, nhìn qua có vẻ là hôm nay anh ta phải chiến với Lý Minh Vũ đến cùng
"Này, không nghĩ tới Quách Dũng Giai bao che cho cậu như thế, sắp có trò hay để nhìn rồi." Lư Nghị Phát khẽ nói bên tai tôi.
Mâu thuẫn giữa hai bọn họ cũng khiến tôi ngây người, nói thật, ban đầu tôi cũng không xem trọng Quách Dũng Giai, nhưng nhìn lá gan của anh ta hôm nay, tôi cũng không định cứ ngồi rỗi trong này.
Lúc hai người họ đang nói nhao nhao không ngừng, tôi chợt đi về phía trước một bước, hai tay chống lên bàn làm việc của Chung Lãi, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị nói với Chung Lãi:
"Chung Lãi, bây giờ không phải là lúc thảo luận ai đúng ai sai, video tôi đã để ở đây, ngài đương nhiên cũng đã xem qua, trong nhà xác phát hiện một người chết như vậy rất có thể chính là người mất tích đầu tiên. Mà nếu video thứ hai video đã tải lên, tôi nghĩ, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm thấy thi thể nữa. Cục trưởng, tôi thỉnh cầu cho chúng tôi hỗ trợ đại đội trinh sát hình sự điều tra vụ án này, nếu muộn hơn một phút, người bị hại sẽ nguy hiểm thêm một phút."
"Đúng vậy cục trưởng, vụ án này... nên để chúng tôi tham gia đi." Lúc này, Bùi Tịnh Dao cũng từ đằng sau tôi bước ra, trái tay nắm thật chặt tay cổ tay tôi, nói thật, vào lúc ấy trái tim tôi đã run lên một cái, cái cô nàng này... đây chính là văn phòng cục trưởng, có thể tự trọng chút không.
Chung Lãi nhìn hai người chúng tôi một cái, sau đó quay đầu hỏi ý kiến Quách Dũng Giai thế nào.
Quách Dũng Giai gật đầu.
"Ý của bọn họ chính là ý của tôi."
"Ha ha, giỏi cho Quách Dũng Giai cậu, còn có thể đưa cả đội đến hội đồng tôi, được thôi, vụ án này phía trên nói muốn giải quyết trong vòng bảy ngày, tôi cũng cho các cậu bảy ngày, trong bảy ngày này, tôi không quan tâm các cậu là cạnh tranh với nhau cũng tốt, cộng đồng hiệp trợ cũng được, nhất định phải phá án cho tôi..."
Lúc Chung Lãi nói ra câu nói này, tôi liếc mắt sang Lý Minh Vũ, sắc mặt anh ta tái xanh, hàm răng cắn chặt môi dưới, vẻ mặt không cam tình không nguyện.
Khi rời khỏi cục thành phố đã là năm giờ rưỡi chiều, tôi đứng ở cửa ra vào chậm rãi xoay người, Quách Dũng Giai từ đằng sau đi tới.
"Cậu chuẩn bị điều tra vụ này thế nào?"
Tôi nhún vai một cái, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra nói:
"Điều tra thế nào à? Cứ vậy mà điều tra thôi, tôi đi hỏi bác sĩ điều trị chính cho Lý Nặc trước đã, sau đó tan ca về nhà, nên làm gì thì làm cái đó..."
Sau khi nói xong câu đó, tôi liền lên xe chạy đến bệnh viện Gia Thành 2.
Loại vụ án giết người có tính hàng loạt thế này có hai trường hợp, thứ nhất, người chết đều không quen biết nhau, không có bất kỳ điểm kết nối nào, hung thủ chọn ra mục tiêu, đây là loại án đáng ghét nhất, nhưng cũng không phải là không thể phá giải.
Mà loại thứ hai, chính là giết người có chọn lọc, hung thủ sẽ giết hết những người mình căm hận, mối liên kết giữa bọn họ cũng chính là hung thủ, nếu như là loại thứ hai, như vậy năm người bọn họ nhất định đều quen biết với hung thủ.
Cốc cốc cốc
"Xin hỏi, bác sĩ Điền Chấn Vũ có ở bên trong không? Tôi là cảnh sát, tôi muốn hỏi một chút mấy vấn đề về chuyện Lý Nặc mất tích."
Tới phòng ung bướu của bệnh viện thấy bên trong còn có mấy vị bác sĩ đang đang vùi đầu nhìn gì đó, tôi liền gõ cửa một cái.
"Chào anh, chính là là tôi, chuyện tôi biết đều đã nói hết với cảnh sát rồi, anh cần hỏi gì?"
Lúc này, một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi từ bên trong phòng làm việc bên cạnh đi tới, anh ta đi rất chậm, gan bàn tay trái còn có một lỗ hổng không sâu không cạn, lỗ hổng này không qua bất kỳ xử lý gì, nhìn qua như là bị thứ sắt bén gì đó gây thương tích.
Tôi quan sát tỉ mỉ Điền Chấn Vũ, bề ngoài lịch sự văn nhã, trên mũi còn mang theo một cặp mắt kiếng gọng vàng, thoạt nhìn anh ta không hề giống một bác sĩ, mà như một học giả hơn.
"Bác sĩ Điền tay của anh..." Tôi cúi đầu nhìn gan bàn tay anh ta, nghi hoặc hỏi.
"À, vừa rồi không cẩn thận bị dao gọt hoa quả cắt một chút, không có chuyện gì, đúng rồi, anh tìm tôi là còn có nghi vấn gì sao?" Xuất phát từ lễ phép, anh ta gật gật đầu, nói.
Tôi vỗ vai anh ta, cợt nhả nói:
"Ha hả, không có chuyện gì, vừa mới nhận vụ án này nên còn có chút mới lạ nên muốn hỏi mấy vấn đề, đã quấy rầy thời gian tán gái của anh rồi."
Trên người Điền Chấn Vũ có mùi nước hoa rất đậm, mà lại là mùi thơm dành cho phái nữ, trong bệnh viện có quy định, dù là lúc tan việc, cũng phải chờ lệnh trong 24h, cho nên anh ta căn bản không thể xức nước hoa, tôi nghĩ gần đây ann ta nhất định đang yêu đương, hơn nữa cô gái này nếu không phải trà xanh kỹ nữ thì chính là phú bà.
"Ây... Ha ha, vị cảnh sát này thật biết nói đùa, hay là chúng ta vào phòng họp nói đi." Điền Chấn Vũ hơi sững sờ rồi lập tức kéo tôi đi vào phòng họp tầng cao nhất.
Sau khi đến nơi, tôi đóng cửa lại, thừa cơ lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng tôi liền đổi sắc nói với bóng lưng anh ta:
"Anh chính là hung thủ, đúng không?"
Sau khi anh ta nghe xong câu nói này thì lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng, xoay người liên tục xua tay:
"Không phải, tôi thật sự không phải..."
Nhìn anh ta bị dọa tới hoảng hốt như vậy, khóe miệng tôi hơi hơi cong lên thành một nụ cười, sau đó từng bước từng bước đi tới trước mặt anh ta, thấp giọng nói:
"Vậy thì anh phải giải thích thế nào về vết thương trên tay? Đoạn video thứ nhất sở dĩ dừng lại ba giây là bởi vì thủ pháp gây án của hung thủ xuất hiện vấn đề, một giây trước khi video dừng lại, hung thủ cầm dao tay phải, mà sau đó, hung thủ lại đổi thành tay trái, tôi nghĩ, gọi pháp y đến kiểm nghiệm thử miệng vết thương của anh hẳn là sẽ nghiệm ra DNA của người chết nhỉ?"
Sắc mặt anh ta càng ngày càng trắng xám, tôi đều nói đến mức này, nhưng anh ta vẫn lắc đầu nói anh ta không phải là hung thủ.
Tôi chăm chú nhìn thẳng anh ta, sau đó hai tay từ hai bên xuyên qua người anh ta, chống lên bàn hội nghị, từng chữ từng câu nói:
"Anh trói Lý Nặc trên chiếc bàn kia, nhẹ nhàng lột da anh ta, máu thịt từng giọt thấm ra, nhìn khuôn mặt kinh hoàng của Lý Nặc, có phải rất vui vẻ, rất hưng phấn đúng không? Còn có cô gái kia, cô ta đang cầu xin anh, cầu xin anh cho dù giết cũng nên để cho cô ta chết thoải mái, anh không đồng ý, mà còn dùng đao pháp chuẩn xác của mình cắt nhỏ xương của cô ta, sau đó đột nhiên... hai cánh tay đã bị anh lột xuống, có đúng hay không?"
"Tôi... Tôi không có, thật sự không phải tôi, vết thương trên tay là lúc tôi và chủ nhiệm Lưu tranh đấu để lại, anh có thể đi xét nghiệm DNA, tôi... thật không có... Thật sự không phải tôi…" Gò má Điền Chấn Vũ đỏ rực, trợn to hai mắt, vô cùng kinh hoảng nói với tôi.
Lập tức, trong phòng họp trở nên yên tĩnh, yên tĩnh như cái chết đang đến, tôi nhẹ nhàng thả lỏng tay ra, sau đó cười đi tới bên cạnh anh ta, nói: "Chủ nhiệm Lưu?"
"Đúng... Đúng, chính là hắn, ngày đó tôi thấy hắn lấm la lấm lét rời đi từ cửa sau bệnh viện, tôi không biết hắn muốn làm gì, buổi tối ngày hôm ấy bác sĩ trực, dựa theo quy định của bệnh viện, hắn phải ở lại bệnh viện để kiểm tra phòng nhưng tối hôm ấy hắn vẫn không trở lại, sáng sớm hôm sau lúc hắn trở về, viện trưởng chất vấn hắn, hắn nói là đi đánh bài với tôi, hắn đang nói dối, tối hôm ấy... tôi... tôi luôn... ở cùng con gái viện trưởng, tôi..."
Tôi nhìn Điền Chấn Vũ, cái vẻ xấu hổ đó không phải giả, hơn nữa lúc anh ta nói chuyện hai tay luôn nắm chặt quần áo của mình, anh ta đang căng thẳng, dưới tình huống bình thường mà nói thì căng thẳng là không thể giả vờ được, cho dù kỹ thuật diễn có tốt đến mấy cũng không thoát được mắt người.
Tôi chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn từng chiếc xe cứu thương, hờ hững nói:
"Bởi vì hắn biết rõ anh và con gái viện trưởng có quan hệ, mà anh lại là người đã có vợ con, cho nên anh phải ngậm bồ hòn gánh oan cho hắn? Bác sĩ Điền, anh là bác sĩ chính của Lý Nặc, nhìn bệnh nhân của mình chết trong đau đớn như vậy, trong lòng anh cũng không dễ chịu nhỉ?"
Điền Chấn Vũ gật đầu, vẻ mặt tiếc hận nói:
"Đúng vậy, Lý Nặc là một người vô cùng ưu tú, mặc dù bị loại bệnh này nhưng anh ta rất lạc quan, nếu như có thể kiên trì trị liệu thì nói không chừng còn có thể kéo dài một thời gian, chúng tôi là bác sĩ, chúng tôi chỉ biết cứu người, nhưng bác sĩ cũng có lúc bất lực, mỗi lần nhìn thấy một sinh mệnh mất đi trên tay mình, chúng tôi cũng không dễ chịu."
"Cho nên, anh lại càng phải nói cho tôi biết trong mấy ngày Lý Nặc mất tích có xảy ra chuyện gì có thể khiến hung thủ chú ý tới Lý Nặc không?" Tôi xoay người nhìn Điền Chấn Vũ, nghiêm nghị hỏi.