Chương 10: Cuộc Chiến Tâm Lý

Điền Chấn Vũ cúi đầu suy tư một chút.

"Mấy ngày trước khi mất tíchLý Nặc cũng không có gì khác lạ, cảm xúc vẫn luôn rất tốt, còn rất phối hợp trị liệu, nhưng mà mấy hôm trước bạn gái đã chia tay với anh ta, nhưng anh ta cũng không bị chuyện này đả kích, có lẽ là vì tính cách anh ta khá lạc quan, lúc tôi định an ủi ai ngờ anh ta còn an ủi ngược lại tôi."

"Được, đúng rồi, hôm nay là ngày chủ nhiệm Lưu trực phải không?" Tôi ngẩng đầu hỏi.

Anh ta lắc lắc đầu, nói:

"Không phải, hôm trước chủ nhiệm Lưu cũng đã từ chức, sau này đoán chừng cũng sẽ không đến đây, nếu như cậu muốn thì tôi sẽ đưa địa chỉ, cậu có thể đếni nhà tìm."

Điền Chấn Vũ nói xong cũng viết địa chỉ của người chủ nhiệm tên Lưu Dũng này đưa tôi.

Tôi nhìn thoáng qua, khu chung cư Tam Thủy, cách nhà tôi không xa, nơi đó có tiếng là khu nhà giàu, thoạt nhìn, người tên Lưu Dũng này hẳn rất có tiền.

Tôi dựa theo địa chỉ trên tờ giấy tìm được vị trí biệt thự của Lưu Dũng, nhưng gõ cửa hồi lâu vẫn không có ai đáp lại, nghe hàng xóm nói Lưu Dũng đã rất lâu rồi chưa về nhà, mà ngay lúc tôi chuẩn bị từ bỏ thì một cú điện thoại bỗng lôi tôi về nhà xưởng.

Sau khi trở lại nhà xưởng, tôi thấy một mình Lư Nghị Phát i đang ngồi trước máy vi tính gõ phím như điên, thấy tôi đi tới, anh ta lập tức đứng lên kéo tôi đến trước màn hình máy vi tính chỉ vào bản đồ nói:

"Lướt gần mấy trăm trang web, cuối cùng tôi cũng tìm được nơi sau cùng gửi đi video, có thể là trong khu chung cư Tam Thủy, nhưng tôi vẫn không cách nào tra được chi tiết."

Tôi nhíu mày:

"Anh cần bao lâu?"

Anh ta lắc đầu, nói:

"Không biết, cũng phải xem khi nào tên đó tải video tiếp theo lên. Có điều tôi nghĩ sẽ rất nhanh thôi, tôi đã đối chiếu thời gian tải video trước đó và thời gian phát hiện thi thể, chênh lệch một ngày, nói cách khác, nếu như suy đoán của tôi không sai, thời gian này là điểm mấu chốt, sáng ngày mai chúng ta rất có khả năng sẽ thấy thi thể của cô gái kia, sau đó, có lẽ chúng ta sẽ nhận được video của người thứ ba."

"Tôi biết tên đó đang ở đâu, cầm quần áo lên đi theo tôi, nhớ kỹ, không cần thông báo cho bất cứ ai..." Nói xong câu đó, tôi xoay người lên xe, đạp mạnh chân ga phóng thẳng tới khu chung cư Tam Thủy.

Thế nhưng khi chúng tôi tới chỗ có ba cái đèn giao thông cách khu chung cư Tam Thủy, tôi đột nhiên đạp phanh xe dừng lại, không đúng, tất cả quá thuận lợi, những lời Điền Chấn Vũ nói đều nhắm thẳng đến Lưu Dũng, hơn nữa anh ta nói ba ngày trước đó Lưu Dũng cũng từ chức, theo tình huống thông thường, nếu như không phải đã chuẩn bị kỹ càng thì con người tuy có thể nhớ kỹ chuyện ba ngày trước, nhưng ít ra sẽ dừng lại suy nghĩ một chút, thế nhưng mà anh ta... lại nói liên tục.

"Sao thế? Đèn xanh rồi, tranh thủ thời gian đi chứ, phía sau đang bấm còi..." Lư Nghị Phát nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc nói.

Tôi hơi nhíu mày lại, tay trái quyết đoán đánh lái, trực tiếp chuyển hướng chạy ngược lại.

"Cậu đang làm gì vậy, không phải chúng ta đến khu chung cư Tam Thủy à?"

Tôi liếc nhìn gương chiếu hậu, sau đó khẽ nói:

"Giờ chúng ta tới đó cũng không tìm được gì đâu, tôi nghĩ... người bị hại không chỉ là năm người..."

Lư Nghị Phát kinh ngạc nhìn tôi, thật lâu không nhìn được hỏi:

"Vậy giờ chúng ta đi đâu?"

Tôi không nói gì, hai mắt nhìn thẳng con đường phía trước, suy nghĩ tự ghép nối toàn bộ manh mối của vụ án trong đầu.

Không sai, nhất định là tên đó, hơn nữa nơi kia... chính là gần với bệnh viện.

"Két..." Xe dừng ở cửa bệnh viện, chúng tôi không xuống xe, mà là vẫn tiếp tục xem hai đoạn video trong máy tính của Lư Nghị Phát vài lần, hai video gộp lại hơn một giờ, mà ngay 0.1 giây trước khi đoạn video thứ nhất kết thúc, một điểm sáng to bằng ngón cái đã thoáng qua trên người người chết.

Nhìn vị trí từ điểm sáng này phóng ra, hẳn là hướng đông nam, tôi đứng ở tầng cao nhất của bệnh viện nhìn xuống tất cả kiến trúc trước mặt, đột nhiên, trước mắt tôi loáng một cái, một tia sáng chói mắt lập tức bừng tỉnh mắt chó của tôi.

Là ánh sáng phản quang từ một tòa nhà văn phòng hướng đông nam, tôi di chuyển vài lần trên đây, cuối cùng cũng thấy được nguồn gốc của điểm nhấp nháy, có một tấm gương trước cửa sổ của toà nhà kia.

"Lư Nhất Phát, anh tra giúp tôi hướng chính nam của tòa nhà kia có chỗ nào bỏ trống không, kiến trúc càng cũ nát càng tốt..."

Lư Nghị Phát có chút khó chịu nói:

"Tôi tên Lư Nghị Phát, giời ạ, lần sau còn gọi sai, tôi sẽ phát tán toàn bộ ảnh mỹ nữ cậu chụp trong máy tính ra ngoài đấy."

Tôi lườm anh ta một cái, bất đắc dĩ nói:

"Ai bảo tên anh gì không đătj, lại đặt Lư Nhất Phát. Được rồi, định vị nhanh đi..."

Sau ba phút, Lư Nghị Phát nhìn thoáng qua hướng chính nam của chúng tôi, nói:

"Bên kia hóa ra là bệnh viện Gia Thành, gần đây bệnh viện muốn chuyển chỗ cho nên nơi đó cũng bỏ trống, nghe nói qua mấy tháng nữa chỗ đó sẽ phá đi, nơi này gần nội thành Gia Thành cho nên cũng không nhiều chỗ bỏ trống, chỉ có bệnh viện Đông Y này cũ này thôi."

Tôi hơi suy nghĩ, sau đó trực tiếp lao nhanh xuống tầng.

Nếu như tôi suy đoán không sai, những người mất tích và Điền Chấn Vũ có lẽ đều đang ở khu bệnh viện bỏ hoang này.

Nhưng tôi vừa mới chạy ra cửa viện liền va phải một người phụ nữ mặc áo blouse, nói thật, lúc đó phản ứng đầu tiên của tôi chính là ôm lấy không cho cô nàng té ngã, sao còn quản tay đặt ở đâu, đến khi phản ứng lại tôi mới nhận ta tay trái đang choàng qua eo mà tay phải là theo bản năng đặt vào ngực cô nàng.

"Bốp..." Một tiếng vang giòn, tôi hoàn toàn phản ứng không kịp thì năm cái ngón tay đỏ ứng nháy mắt đã in trên mặt.

"Ôi trời, anh hai à lúc này cũng đừng tán gái chứ, hiện giờ chúng ta là đi cứu người, nhanh lên. Cô à, thật xin lỗi, chúng tôi còn có việc gấp..." Nói xong, Lư Nghị Phát ôm theo máy tính bảo bối rồi kéo tôi chạy ra ngoài cửa bệnh viện.

Vừa lúc đó, tôi thấy cô gái kia hơi nhíu mày, đôi tay cũng lập tức đánh vào mặt Lư Nghị Phát.

Thấy thế, tôi lập tức duỗi tay nắm lấy tay trái đang muốn đánh người của cô nàng, bình tĩnh nói:

"Dù cô là phụ nữ, cũng không thể cứ gặp người là sủa như chó điên chứ. Chúng tôi còn có việc, nếu như cô có gì không thoải mái có thể tới tìm tôi, đây là số điện thoại của tôi..."

Nói xong, tôi đột nhiên thả lỏng cánh tay của cô nàng, xoay người chạy hết tốc lực về chỗ chiếc xe đang đậu.

"Chúng ta cần gọi cho đại đội trinh sát hình sự đến trợ giúp không? Hay chỉ hai người chúng ta đi thôi?" Lư Nghị Phát lấy điện thoại di động ra, nói với tôi.

"Phí lời, anh nghe tôi nói, vụ án của Lưu Phương Hoa là một chứng minh rất tốt, nếu Chung Lãi đã nói chúng ta có thể cạnh tranh, thì tại sao lại không chứ, trước đó đem những video kia cho Lý Minh Vũ xem là bởi vì tôi sợ sau khi Quách Dũng Giai biết, không chừng Lý Minh Vũ còn chụp tội danh gì đó cho chúng ta, còn có, vụ án này là giết người liên hoàn, chúng ta bỏ qua một giây, hung thủ rất có thể sẽ tiếp tục ra tay, hiện tại nếu chúng ta đã biết hành tung của hung thủ, vậy thì còn cần Lý Minh Vũ làm gì?"

Lư Nghị Phát sau khi nghe xong, liền giơ ngón tay cái lên, cảm thán nói:

"Mẹ nó, anh hai à, anh cho rằng là đang quay phim cung đấu à, nhưng mà chiêu qua cầu rút ván này của cậu đúng là cao tay thật."

Tôi cười lắc lắc đầu, nói:

"Anh sai rồi, đây không phải là qua cầu rút ván, đây là mượn lực phản lực. Lý Minh Vũ không phải là muốn phá án à, tôi cũng muốn mượn Lý Minh Vũ để nâng tổ chúng ta lên, nói không chừng sau này, thứ qua tay chúng ta không chỉ có án mất tích đâu."

Lư Nghị Phát nhìn tôi một cái, tà ác cười, sau đó chúng tôi mở cửa xe chạy thẳng đến khu bệnh viện cũ.

Nơi này chung quanh loang lổ, nhìn một cái liền biết đã sắp phải di dời, phòng bảo vệ cũng đã chuyển đi hết, mà có vấn đề lớn cũng là thứ cản trở đường đi của chúng tôi.

Bệnh viện Đông Y nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hơn nữa hiện tại đã sáu giờ mười lăm, mọi người đều biết, ở phía nam, đặc biệt là vào mùa đông, trời tối cực kỳ nhanh, muốn ở tìm một người ở nơi như thế này, dù chúng tôi tách ra tìm thì tối thiểu cũng mất gần một tiếng.

Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai tòa nhà cấp cứu và hồi sức hai bên, sau đó nhắm mắt lại, yên tĩnh lắng nghe tất cả xung quanh, tôi không ngừng nghĩ, suy nghĩ cảnh tượng trong video, căn phòng kia vô cùng hỗn độn, phía trên còn có một cái quạt thông gió, nơi nào cần quạt thông gió... Nơi nào...

Đột nhiên, tôi mở mắt ra, chạy đến giữa hai tòa nhà.

"Ầm, ầm..." Tôi liều mạng gõ vào một cánh cửa sắt, mà dù tôi gõ thế nào bên trong cũng không hề có một chút tiếng vang.

Tôi nhặt một tảng đá đập vào khóa sắt bên ngoài.

"Leng keng..."

Khoá rơi xuống đất, tôi dùng sức đẩy cánh cửa sắt này, mà lúc chúng tôi đẩy ra, sắc mặt của tôi và Lư Nghị Phát... trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch.