Thứ máu chảy ra vô cùng quỷ dị, tựa như có một túi máu đặt trong thi thể này sau đó bị đâm thủng, máu sẽ từ trong cơ thể chảy ra.
Bên trái thi thể có dấu vết mục rữa rõ ràng, nói thật, nếu như trên thế giới có thi thể mục rữa đến như vậy mà còn có thể chảy máu thì mẹ nó tôi sẽ ăn cái thi thể đó luôn.
"Đi thôi, nơi này không còn chuyện của chúng ta nữa…." Bùi Tịnh Dao kéo cánh tay tôi, lại nhìn thoáng qua Lý Minh Vũ, sau đó khẽ nói.
Tôi gật đầu, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi cùng Bùi Tịnh Dao, thế nhưng vừa lúc đó, di động của hai người chúng tôi đồng thời vang lên, là tiếng WeChat, chúng tôi liếc nhau một cái, sau đó mở di động ra, nhưng mà, đó lại là thứ khiến người ta không thể nào nhận nổi.
Lư Nghị Phát đều gửi cho hai người chúng tôi một video, vẫn là cái bàn dài kia, vẫn là người đàn ông kia, nhưng mà khác nhau, người nằm trên cái bàn dài kia là một người phụ nữ tóc dài, cả khuôn mặt đều bị một mảnh vải đen che đi, ngoại trừ một đôi mắt to chứa đầy kinh sợ.
Cô ta giống y như người đàn ông đầu tiên, đang giãy dụa nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi xiềng xích trên tay, sau đó sức cùng lực kiệt chỉ có thể rên rỉ kêu la, những tiếng kêu này rất vô lực, rất bí bách, nhất định phía sau tấm vải trùm đen đó còn có một tấm nilon đang quấn chặt miệng cô ta.
Gian phòng vô cùng tối tăm, phía trên bên trái có một cái một cây quạt thông gió đang chuyển động; tia sáng một chút lại một chút vung vẩy trên người hai bọn họ.
Ngay sau đó, hung thủ chậm rãi đeo một bộ găng tay cao su vào.
"A... A..."
"Sầm..."
Hắn đột nhiên đập mạnh lên cái bàn dài, dùng sống dao phẫu thuật nhẹ nhàng lướt trên mặt cô ta.
"Tiểu Trạch Trạch, cậu nói xem cô gái này chết rồi sao?" Bùi Tịnh Dao xem video trên tay, sắc mặt nghiêm túc nói.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy từ Bùi Tịnh Dao lộ ra vẻ nghiêm nghị như thế khiến tôi không khỏi sửng sốt, nói:
"Không biết, xem tiếp đi, xem người đàn ông muốn làm gì cô gái này."
Ngay lúc tôi cúi đầu xuống, người đàn ông này đã bắt đầu dùng dao phẫu thuật cắt lên tay nạn nhân, hắn rượt quanh cánh tay một vòng, mà mỗi lần hạ dao đều rất chính xác với các cơ khớp, loại kỹ thuật này, không phải một người bình thường có thể làm được.
Lần này là hai cái cánh tay, lúc con dao phẫu thuật của hắn từ tốn cắt đến khớp xương thì hơi dừng một chút, sau đó xoay người đặt tay lên mặt cô gái. Cô gái lộ ra ánh mắt sợ hãi, trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
"Không phải cô muốn tự sát sao? Bây giờ tôi sẽ giúp cho cô, tôi tới cứu cô, tới giúp cô giải thoát, tôi biết, cô giống như tôi, cũng chán ghét thế giới này có đúng không? Chờ chút nữa, một chút thôi, sẽ xong ngay."
Mười lăm phút lẻ chín giây, trong mười lăm phút lẻ chín giây ngắn ngủi, hung thủ đã trình diễn một show "Cắt chân tay" hoàn mỹ, chúng tôi thầm hiểu rõ, đây không phải là trailer của một bộ phim nào cả, càng không phải hiệu ứng đặc biệt gì hết, đây thật sự là vụ án giết người biến thái.
Tôi cầm điện thoại di động, xoay người đi vào cánh cửa phía sau, tôi biết chuyện tôi đi vào mang ý như thế nào.
Sau khi Lý Minh Vũ nhận được video trên tay tôi, nhất định sẽ liền lập án điều tra, sức lực của cá nhân tôi có hạn, nói thật, tôi không phải Chúa cứu thế, tôi có thể dựa nhận định chủ quan của mình đi điều tra, nhưng... đây đã là người mất tích thứ hai, nếu như còn trì hoãn sẽ lại có tiếp người thứ ba, thứ tư thậm chí là thứ năm.
"Này, Diệp Trạch, cậu thật sự chuẩn bị chắp tay tặng vụ án này cho tên khốn kia à? Chuyện lần trước cậu quên rồi sao, nếu như tổ chúng ta phá được vụ án này, ngày sau dù chúng ta không được đến tổ hạng nhất nào đó nhưng bên trên cũng sẽ xem trọng chúng ta hơn, đây chính là cơ hội tốt cho chúng ta xoay chuyển." Bùi Tịnh Dao kéo lấy cánh tay tôi, nhíu chặt mặt mày nói.
Tôi nhìn thoáng qua chiếc nhẫn còn bị nắm chặt ở trên tay, mở miệng nói:
"Chị có từng mất đi người thân trong gia đình không? Người thân nhất của chị trong gia đình ấy. Tôi đã mất đi, cho nên tôi biết loại đau khổ này, nếu chúng ta chậm một phút, sẽ lại có một nạn nhân nữa chết đi, hiện giờ, tôi không thể không lựa chọn, bởi vì... chúng ta bây giờ không phải đang đấu trí mà là đang đấu thời gian với hung thủ."
Nói xong câu đó, tôi liền cầm điện thoại di động đi tìm Lý Minh Vũ, đem những phân tích của tôi và video này giao cho anh ta, hi vọng anh ta có thể đưa video này cho tổ phân tích kỹ thuật xem kỹ, nói không chừng, có thể theo video này tìm thấy địa điểm gây án của hung thủ.
"Xảy ra chuyện gì, trước đó có loại video này vì sao cậu không lấy ra? Cậu đang gây cản trở công vụ đấy..." Lý Minh Vũ nhận lấy video tôi đưa chẳng những không lập tức mở ra điều tra, mà còn gọi hai cảnh sát hình sự dẫn tôi về đại đội trinh sát hình sự.
Tôi ngồi ở phòng chờ của đại đội trinh sát hình sự hơn mười phút, lại vẫn không thấy Lý Minh Vũ nên đành tìm một người hỏi một chút, thế nhưng từ khi tôi đi tới đại đội trinh sát hình sự này có cảm giác thấy hơi quái dị, bởi vì tôi vừa tiến đến, tất cả mọi người ở đây đều chỉ chỉ chỏ chỏ tôi.
"Cậu nhìn đi, đó chính là con trai của Diệp Chính, chậc chậc chậc, nghe nói hồi trước cha cậu ta cũng bị bắt, nhìn trưởng thành ra dáng lắm nhưng không ngờ tới là con của tội phạm, lần này lại bị đội trưởng của chúng ta bắt về, tôi đã nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sinh ra thì sẽ đào hang thôi."
"Đúng đấy, tôi nghe nói cha cậu ta do hối lộ quan chức mới bị tóm, tội liên đới có tới mấy người, thằng nhóc này cũng chưa từng tới thăm cha mình, còn nói..."
Tôi mím môi một cái, đầu óc nóng lên, lập tức vung lên nắm đấm vào người đàn ông đang nói chuyện, cũng đúng lúc này, một cánh tay cứng cỏi mạnh mẽ đột nhiên chụp lấy nắm đấm của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên, là Quách Dũng Giai, đằng sau anh ta còn mang theo Lư Nghị Phát và Bùi Tịnh Dao, mà Lý Minh Vũ bên cạnh họ cũng đang mặt mày xám xịt đi tới chỗ tôi.
"Ồn ào đủ chưa, cậu đi với tôi. . ." Gương mặt Quách Dũng Giai không cảm xúc thả lỏng tay, sau đó dẫn chúng tôi tiến vào văn phòng cục trưởng ở tầng hai.
Cục trưởng Gia Thành tên là Chung Lãi, là một ông lão không tệ, không tệ đến mức tôi muốn một cái tát đập chết ông ta.
Lúc tôi mới vừa vào đồn cảnh sát báo danh, ông ta từng hỏi tôi vì sao lại vào đại đội trinh sát hình sự, tôi nói tôi muốn chứng minh bản thân mình, xong ông ta lại còn nói cần phải rèn luyện nên làm từ tầng dưới chót đi lên, nhân dân lao động không phân sang hèn, sau đó vung bút lớn, điều chuyển tôi đến bộ phận rác rưởi này.
Nói thật, đối với người tên Chung Lãi này tôi không biết nên yêu thương hay là nên căm hận, tôi luôn cứ nghĩ do chuyện của cha tôi nên ông ta mới phân tôi đến bộ phận này, nhưng sau đó thầy hướng dẫn đã nói với tôi, Chung Lãi là một người công tư phân minh, tôi đương nhiên tin tưởng giáo viên của tôi nhưng đồng thời, tôi cũng tin tưởng đôi mắt của mình.
Quách Dũng Giai dẫn tất cả chúng tôi lên văn phòng, vừa vào cửa, Lý Minh Vũ đặt điện thoại của tôi trên bàn trong văn phòng cục trưởng, sau đó chính đáng nói:
"Cục trưởng, tôi có chứng cứ có thể chứng minh Diệp Trạch tư tàng chứng cứ..."
"Mẹ nó, cái gì gọi là tư tàng chứng cứ, cậu ta tư tàng chứng cứ còn sẽ cho anh biết à?" Lý Minh Vũ còn chưa nói hết đã nghe Quách Dũng Giai vỗ bàn một cái, trợn to hai mắt, hung tợn đáp trả Lý Minh Vũ.
Trời ạ, tôi và Lư Nghị Phát đều trợn to mắt nhìn Quách Dũng Giai trước mặt, ở vào thời điểm này, anh ta vậy mà có thể vỗ bàn hò hét trong phòng làm việc của cục trưởng cục hình sự, ui trời, đây có phải là Quách Dũng Giai tôi biết trước kia không vậy?