Chương 7: Xác Máu Trong Nhà Xác.

Lý Nặc mất tích khi đang trên đường đi làm kiểm tra, tôi và Bùi Tịnh Dao xuất phát từ phòng bệnh của Lý Nặc đến phòng kiểm tra ở lầu 3, dọc theo con đường này tổng cộng có ba cái camera, theo thứ tự là ở bàn y tá khoa ung bướu, thang máy giữa bệnh viện và lối vào cửa chính phòng kiểm tra ở lầu 3, mà lúc Lý Nặc mất tích, bàn y tá và thang máy giữa đều có lưu lại hình ảnh Lý Nặc tự mình đi lại, nhưng phòng kiểm tra ở lầu 3 lại không phát hiện ra.

Nói cách khác, Lý Nặc rất có thể là từ dưới thang máy đi lên, nhưng không phải đến phòng kiểm tra, camera đại sảnh bệnh viện cùng với các camera khác trong bệnh viện lúc đó đều không tung tích về Lý Nặc, lẽ nào anh ta mọc cánh? Ra khỏi thang máy đi bên trái mới là cửa bệnh viện, dù anh ta muốn rời khỏi, camera ở cửa lớn cũng phải có hình ảnh của anh ta mới đúng.

Tôi và Bùi Tịnh Dao đứng trong thang máy giữa bệnh viện, không ngừng ngẩng đầu nhìn camera giám sát phía trên bên trái chúng tôi, thang máy đến tầng một, tôi đi ra ngoài, lại phát hiện kỳ lạ, phía đối diện hành lang giữa thang máy lại có một cái cầu thang.

Tôi và Bùi Tịnh Dao đi theo những bậc thang này.

Nhưng mà, chuyện đã xảy ra khiến cho hai người chúng tôi không tưởng tượng được, đó là tôi và Bùi Tịnh Dao trượt tay dọc theo lang can cầu thang, trong lúc đó còn không ngừng có nước mưa tí tách nhỏ xuống, nghe âm thanh, hẳn là từ trần nhà tầng phía trên nhỏ xuống.

"Tiểu Trạch Trạch, chúng ta cá đi, tôi ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí ở đây, hơn nữa... vẫn rất mới." Bùi Tịnh Dao đi tới một nửa đột nhiên ngừng, xoay người lộ ra một vẻ mặt cực kỳ quỷ dị.

Con mẹ nó, ở cái nơi chướng khí mù mịt này, phía trước còn là nhà xác, đã vậy mẹ nó cô nàng kia còn đột nhiên xoay người 180 độ, hơn nữa làn da cô nàng vốn trắng còn thoa một lớp phấn phủ như vôi trét tường, trong khoảnh khắc cô nàng xoay người ấy, tôi có một loại ảo giác, ông đây thấy một nữ quỷ.

Tôi nhìn gương mặt ẩn trong bóng tối lại còn trắng như người chết kia, chậm rãi nuốt ngụm nước miếng, khẽ nói: 

"Đại tỷ, chúng ta có thể không ồn ào không? Chị nói xem đi điều tra án còn trang điểm làm gì, cũng có ai nhìn đâu."

Bùi Tịnh Dao quyến rũ kéo tay tôi, một đôi bánh bao 34D cỡ lớn còn đang cọ cọ chỗ khuỷu tay khiến tim gan phèo phổi của tôi đều loạn cả lên, mẹ nó cô nàng này muốn làm gì, lẽ nào muốn ở chỗ này...

Tôi lập tức lắc đầu, không được, quá kích thích rồi.

"Nghĩ gì thế, còn có, tôi mới lớn hơn cậu ba tuổi, gọi người ta là đại tỷ nghe già làm sao ấy. Sau này gọi chị Dao đi, bằng không, gọi người ta là Dao Dao cũng được."

Tôi không đáp lại, chỉ là bất đắc dĩ trợn trắng mắt một cái rồi cũng bắt đầu đi tiếp.

Tiếng nước mưa càng ngày càng gần, mà chúng tôi cũng lập tức dừng bước ở khúc quanh xuống tầng.

Nơi này mặc dù tối nhưng có tấm biển tỏa ra ánh sáng xanh của cửa thoát hiểm bên cạnh  có thể trợ giúp chúng tôi nhìn thấy đường viền một vài thứ gì đó. Ví dụ như từng tủ từng tủ chứa thi thể, còn có... chỗ cửa ra vào sâu nhất bên trong phòng có một cỗ thi thể đầy máu được treo rất cao.

Tôi mở đèn pin di động ra chiếu vào trong một cái, sau đó nhận một đôi găng tay cao su từ Bùi Tịnh Dao, theo ánh đèn, tôi và Bùi Tịnh Dao chậm rãi đi về phía xác chết bị trói ở phía sâu trong nhà xác.

"Lạch cạch... Lạch cạch..."

Tiếng bước chân vang vọng của chúng tôi không ngừng truyền đến, trong một không gian không có một bóng người thế này, một cỗ thi thể đầy máu như đánh vào thị giác xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.

Bùi Tịnh Dao hơi nhíu mày, sau đó hướng về tôi lắc đầu nói:

"Phần da toàn thân đã bị lột sạch, hoàn toàn không phân biệt được là ai, cậu cần mấy phút?"

Tôi nhìn Bùi Tịnh Dao một cái, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm không biết có qua chỉnh sửa hay chưa của cô nàng, mỉm cười nói: 

"Hiện giờ chị mới là đẹp nhất, mười phút là được rồi."

Bùi Tịnh Dao khẽ mỉm cười, nói: 

"Cậu thật sự rất tự phụ, có điều tôi thích, sau mười phút, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo Quách Dũng Giai, cậu cũng không nên động bừa bãi bất cứ thứ gì ở đây nha, bằng không, chị đây cũng không giúp được cậu."

Sau khi cô nàng nói xong câu đó, lại hôn lên má trái tôi một cái rồi mới xoay người rời đi.

Trải qua vụ án lần trước, hai người chúng tôi đều hiểu rõ Quách Dũng Giai là loại người gì, mặc dù tên đó hứa hẹn có thể cho chúng tôi phối hợp làm việc với đội trinh sát hình sự, nhưng người này, nói cái gì là cái gì, ngày hôm qua tôi đã nghĩ kỹ, dù cho tôi không đến đội trinh sát hình sự thì tôi cũng muốn phía bên trên nhìn thấy thành tích của đội này.

Rác rưởi? 

À, vậy thì tôi sẽ cho bọn họ nhìn thử từng người từng người trong đội này là loại người gì.

Tôi nhìn xác chết máu me đầm đìa trước mặt, khắp toàn thân cái xác đều tản ra mùi hôi thối làm người ta muốn nôn, hơn nữa cánh tay bên trái cái xác đã bắt đầu mục rữa, nhất định đã chết rất lâu, nhưng máu thịt trên người là chuyện gì xảy ra?

Một người đã chết lâu như vậy, làm sao có khả năng còn có thể chảy máu?

"Hắn" vẫn luôn trợn to mắt nhìn tôi, tròng trắng mắt rủ xuống, xung quanh còn có toe máu rậm, nhất định trước khi chết người này đã nhìn thấy thứ gì đó khiến mình vô cùng sợ hãi.

Tôi tìm kiếm trên người hắn trong chốc lát, nhưng thật sự không còn dư lại mảnh da nào, đến ngay da ở chi dưới cả chi dưới cũng bị người lột xuống, tôi không khỏi nghĩ tới cái video mà Lư Nghị Phát cho tôi xem khi nãy. 

Con mẹ nó... Lẽ nào... hắn cũng chính là người đàn ông bị lột da trong video?

Tôi dùng hai tay sờ thử bụng của người đàn ông này, không đúng, tôi dùng ngón tay ấn xuống, trong bụng không có thứ gì, toàn bộ nội tạng bên trong đã bị moi ra, hơn nữa toàn thân ngoại trừ máu thịt chảy ra thì đến ngay cả axit dạ dày đều không có.

Đột nhiên, lúc tay tôi sờ đến dưới bụng người đàn ông thì phát hiện một chiếc nhẫn, tôi dùng đèn pin soi một chút, này trái tim, giống như đột nhiên bị một chiếc xe buýt va chạm, thật lâu không thể tự kiềm chế.

"Sao rồi, được rồi chứ? Tôi đã gọi điện thoại cho Quách Dũng Giai, nơi này cách đội trinh sát hình sự rất gần, nhất định không tới mấy phút bọn họ sẽ chạy tới." Lúc này Bùi Tịnh Dao đột nhiên từ đường rẽ cầu thang đi xuống, tôi không quay đầu lại mà là đem chiếc nhẫn nắm chặt trong tay, quay lưng về phía Bùi Tịnh Dao gật đầu.

Tôi và Bùi Tịnh Dao đều đứng ở cửa dưới lầu để chờ, chờ đợi đại đội trinh sát hình sự đến, mà chiếc nhẫn trong lòng bàn tay tôi hiện giờ đang như một chiếc bàn ủi nóng bỏng, cháy xém cả tay......

Xảy ra chuyện gì, vì sao... tôi không ngừng tự hỏi tại sao xuất hiện ở một nơi như thế này,.

"Tiểu Trạch Trạch, sao thế? Đang suy nghĩ gì à?" Bùi Tịnh Dao đột nhiên kéo cánh tay tôi, vẻ mặt mập mờ tựa sát tôi nói.

Tôi nhíu mày đẩy cánh tay cô nàng ra, trầm giọng nói: 

"Tôi không biết chị đã từng bị đả kích gì, hiện giờ cũng chỉ có hai người chúng ta, chị không cần ngụy trang giả vờ giả vịt, Bùi Tịnh Dao, tôi hi vọng chị có thể xem như chưa từng thấy gì cả."

Vừa rồi lúc tôi ở mở đèn pin di động đồng thời cũng bật camera, còn chuyển thành camera trước, đây là một thói quen của tôi. Tôi phải bảo đảm không có tên hung thủ nào đột nhiên tấn công tôi từ đằng sau, mà cũng là ở mười phút trước, tôi nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện ra một đôi tay đang chống lên vách tường chỗ rẽ, trên bàn tay kia còn sơn móng tay màu đỏ sơn. 

Đúng, không sai, là Bùi Tịnh Dao, cô nàng luôn ở phía sau nhìn tôi, mặc dù tôi không biết tại sao cô nàng phải làm như vậy.

"Này này, cậu cho rằng chị đây là người như thế này sao? Nhưng mà Tiểu Trạch Trạch, tốt nhất cậu nên tháo găng tay xuống rồi quẳng ở một xó nào không người thấy trước đi, bằng không, tôi nghĩ cậu sẽ bị Lý Minh Vũ mời đến đại đội trinh sát hình sự uống cà phê đấy."

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Bùi Tịnh Dao, tôi này cũng yên lòng, phải biết, một mình lấy đi vật chứng ở hiện trường phát hiện án, một khi bị phát hiện sẽ bị ra tòa.

Sau mười lăm phút, Lý Minh Vũ mang theo một đám người đi vào, lúc anh ta đi tới bên cạnh tôi chỉ hời hợt hỏi tôi một câu ở nơi nào, tôi lườm anh ta một cái, chỉ chỉ, ngay sau đó, anh ta dẫn đội đi thẳng vào bên trong nhà xác.

Chưa được vài phút, toàn bộ đèn led trong nhà xác sáng rực lên, thấy vài tên cảnh sát hình sự theo sau Lý Minh Vũ sau khi nhìn thấy cái xác lập tức xoay người bước nhanh đi tới toilet bên ngoài điên cuồng ói ra.

Lúc ánh đèn sáng lên cả một cái xác bị lột hết da cứ như vậy công khai hiển hiện trước mặt chúng tôi. Tôi cũng đứng ở chỗ rẽ cầu thang nhìn cái xác kia, hai sợi xích treo ở hai bên cửa sổ nhà xác, cả cái xác bị kéo ra theo hình chữ đại (大) dang tay chân treo giữa không trung, những phần máu thịt kia cũng đang dọc theo cái xác nhỏ xuống tí tách.

Tôi hơi nhíu mày, không đúng, máu này căn bản không phải là máu của hắn...