Sau khi Quách Dũng Giai nghe xong, cũng gật đầu, tôi nói tiếp:
"Người thứ hai mất tích là Lâm Dĩnh, nữ, quốc tịch Trung Quốc, hộ tịch Gia Thành, chủ một cửa hàng, vì vấn đề tình cảm mà tự sát chưa thành, được cha mẹ đưa vào bệnh viện, ngày mất tích là... Ngày 16 tháng 6, trùng hợp cách người mất tích đầu tiên là một tuần."
Tôi cười cười, tay trái nhẹ nhàng đẩy hồ sơ cá nhân của ba người còn lại, nói:
"Chúng ta có thể không xem những vụ mất tích này, cũng như có thể đặt ba người mất tích này sang một bên trước, chỉ nói riêng người nhất và người thứ hai, các người có nhận ra đến giữa bọn họ có mối liên hệ gì không?"
"Mối liên hệ...là hai người đều mất tích ở cùng một bệnh viện, hơn nữa khoản thời gian mất tích đều là chín giờ sáng?" Quách Dũng Giai chỉ vào hồ sơ của hai người kia nói.
"Người đầu tiên mất tích vốn dĩ mắc bệnh nan y, anh thử đổi vị trí mà suy nghĩ xem nếu như là anh, trừ bạn gái mình ra, anh còn lý do chống đỡ bản thân mình sống tiếp không? Phần nhiều còn là không nỡ chứ nhỉ? Mà người mất tích thứ hai là sau khi tự sát mới bị đưa vào bệnh viện, nói cách khác, hai người mất tích này đều đã từng hoặc đang có ý nghĩ muốn đi chết, hơn nữa một người là ung thư da, một người là tự sát chưa thành, hai người đều đã từng hoặc là đang đi dạo một vòng Tử Môn Quan. Lại đây, chúng ta từ từ phân tích."
Nói xong, tôi lấy phần hồ sơ thứ ba ở bên cạnh mở ra.
Người mất tích thứ ba tên là Lâm Đào, nam, 25 tuổi, mở một công ty nhỏ ở Gia Thành, dây chằng trên chân bị thương nên đến bệnh viện khám lúc 9 giờ 8 phút cùng ngày, các người xem, anh ta từng xuất hiện ở trạm thu phí, bên ngoài trạm thu phí chính là đại sảnh bệnh viện, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là sau khi người này rời khỏi trạm thu phí thì camera đại sảnh bệnh viện lại không quay được hình ảnh của anh ta, điểm mù duy nhất giữa hai nơi chính là hành lang liên hợp giữa đại sảnh và trạm thu phí. Người thứ ba này hẳn là mất tích trên hành lang."
Người mất tích thứ tư, Hoàng Vĩ, 27 tuổi, người Hà Trạch Sơn Đông, năm nay vừa tới Gia Thành, nghề nghiệp tự do, nhập viện do tai nạn xe cộ, phần từ chân trở xuống bị thép xuyên qua, người này là đặc thù nhất, trước khi anh ta mất tích, thậm chí sau khi mất tích đều ở trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Mà người mất tích thứ năm thì càng thêm quỷ dị. Khương Như, 22 tuổi, bị bệnh tim bẩm sinh, sau khi đi bệnh viện phẫu thuật tim thì đột nhiên cảm thấy cơ thể không khỏe, trên ói dưới tả, không cánh mà bay trong phòng vệ sinh phòng bệnh.
"Nhìn này, tôi đã kết hợp các sơ đồ tương quan của năm người. Người mất tích đầu tiên là ung thư da, bộ phận tương ứng là da. Người mất tích thứ hai là tự tử không thành, bộ phận trên bàn tay của cô ấy là cổ tay trái, người mất tích thứ ba bị thương dây chằng, bộ phận tương ứng là bắp chân, thứ tư là chân hoặc một nơi nào đó trên cơ thể, và thứ năm là trái tim. Các người đưa ra kết luận gì?" Tôi nhìn ba người đang ngồi trước mặt, nghiêm túc nói.
Đột nhiên một tiếng hét vang vọng trời xanh nhảy ra khiến ba người tôi, Quách Dũng Giai và Bùi Tịnh Dao đang ngồi cạnh tôi đều chuyển mắt nhìn sang phía Lư Nghị Phát.
Thấy Lự Nghị Phát nhíu mày, bàn tay nhanh chóng gõ phím lạch cạch, trên trán cũng xuất mồ hôi lạnh.
"Gần đây trên mạng có lan truyền mấy video kinh dị. Ban đầu tôi tưởng đó là trailer của một bộ phim kinh dị nào đó, nhưng giờ xem ra….các người xem…"
Lư Nghị Phát kết nối laptop của mình với máy chiếu, lập tức từng đoạn từng đoạn video tàn ác hiện ra ngay trước mắt ba người chúng tôi.
Một chiếc bàn dài đặt trong không gian u ám, trên đó là một người đàn ông, không ai trong chúng tôi thấy rõ được mặt vì toàn thân anh ta đã bị bọc trong một cái túi màu đen. Anh ta cố sức vùng vẫy nhưng tay chân đều đã bị trói chặt vào bàn rồi. Video đến đây thì ngừng ba giây, sau đó có một người đàn ông mặc áo khoác dài trắng từ ngoài cửa đi vào, nhìn dáng đi có lẽ người này cao tầm 1m8, còn đeo một cái mặt nạ to đùng sần sùi màu xanh lá.
Tên đó từ từ đi đến đỉnh đầu của người đàn ông sau đó xé toạc túi vải đen ra một cách thô bạo.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang ngồi xem như chúng tôi đều cứng người.
Anh ta không một mảnh vải che thân nằm sõng soài trên bàn, chi chít trên người đều là vết dao cắt mà hiện giờ máu vẫn còn chảy đầy trên da.
Nhưng dù vậy trong ánh sáng mờ ảo đó chúng tôi cũng không thấy được mặt của anh ta.
Người đàn ông áo trắng vươn tay ấn một cái nút bên cạnh, một tấm gương khổng lồ từ từ hạ xuống cạnh chiếc bàn dài.
Tôi cau mày, tên đó đang định làm gì vậy…
Tiếp đó người đàn ông mặc áo khoác trắng lấy ra một con dao phẫu thuật từ trong túi rồi chầm chậm lướt qua da của người kia, tất cả chúng tôi ngồi xem mà phải nín thở.
Mà điều kinh khủng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Hắn ta dùng dao phẫu thuật từ từ đâm vào thiên linh cái của người kia, sau đó cắt xuống từng chút từng chút một mà trong lúc đó hắn ta còn không ngừng nói bên tai người đàn ông bị trói:
"Yên tâm đi, rất nhanh thôi anh sẽ không còn thấy đau nữa, tôi đến là để cứu anh, anh sẽ thấy thoải mái nhanh thôi."
"Ưm….ưm…." Người đàn ông nằm trên bàn mắt mở trừng trừng. Anh ta có thể thấy rất rõ từng động tác của người kia, bởi vì cách không tới mười phân giữa không trung vẫn có đang treo một cái gương cực lớn.
Không đến bao lâu cuối cùng chúng tôi đã hiểu tên đó muốn làm gì. Hai tay hắn ta dính đầy máu đỏ tươi, con dao phẫu thuật cũng theo hộp sọ trượt một đường xuống xương cổ.
Lúc này, thứ chúng tôi nhìn thấy chính là một mảnh da thịt có thể gọi là hoàn mỹ. Sau đó hắn ta từ từ đặt con dao xuống, lại dùng hai tay mạnh bạo kéo toạc phần da đầu của người đàn ông ra. Toàn bộ phần da thịt đã hoàn toàn bị lột khỏi cổ người đàn ông trong tích tắc.
Đoạn video dài 1 tiếng 5 phút. Một màn lột da hoàn hảo, rồi hắn ta dùng dao phẫu thuật bắt đầu cắt từ xương cột sống của người chết, lột xuống từng chút một, y như đang làm thịt một con lợn chết.
Mà điều càng khó chấp nhận hơn là, người chết còn mở trừng trừng mắt nhìn da thịt của mình bị lột từng mảng khỏi cơ thể. Khủng hoảng tâm lý còn hơn cả nỗi đau thân thể.
Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ đến cảm giác của người chết khi đó, sợ hãi, hoảng loạn, đau đớn, ngạt thở lúc đứng bên bờ vực tử vong phút chốc như thủy triều cuộn trào.
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, tôi bỗng mở mắt chống hai tay lên bàn thở hỗn hễn. Bắt đầu từ khi con dao phẫu thuật hạ xuống, tôi đã phải đối mặt với nỗi sợ của mình, nhưng khi hắn ta bắt đầu xé da thì tôi không thể nào nhẫn nại được nữa. Loại đau đớn đó không phải thứ người thường có thể chịu được.
"Tôi chỉ là cho các người xem một chút, gần đây video này đang vô cùng nóng trên khắp các diễn đàn ở Gia Thành, vừa rồi cậu nói người mất tích đầu tiên mắc ung thư da, như vậy đối ứng chính là làn da, tôi đang nghĩ... có khi nào video này..." Lư Nghị Phát ngồi ở chỗ của mình, ngẩng đầu nói với tôi.
Tôi mím môi sau đó đặt mông ngồi ở bên cạnh Bùi Tịnh Dao xem lại cái video khủng bố được dân mạng tôn sùng này, không phải, đây nhất định không là một video hiệu ứng đặc biệt thông thường, từ vẻ mặt kinh khủng của người bị hại có thể thấy anh ta thật sự đã trải qua loại khủng hoảng này, tôi nghĩ vụ án này hình như cũng không chỉ đơn giản là một vụ mất tích.
"Vụ án lần này không giống lần trước, cục thành phố Gia Thành đã phân công cho chúng ta hỗ trợ các bộ phận khác hành động, cần phải tìm thấy năm người mất tích này, áp lực từ phía bên trên rất lớn, nói chung, mặc kệ sống hay chết, chúng ta đều phải tìm thấy họ. Trong cục còn có cuộc họp, buổi chiều tôi không ở đây, Bùi Tịnh Dao và Diệp Trạch xế chiều đến bệnh viện xem có manh mối gì không, Lư Nghị Phát, cậu tra hết tất cả camera xung quanh bệnh viện một lần, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua." Quách Dũng Giai cầm túi công văn, rồi đứng liếc nhìn chúng tôi một lượt như đại ca xã hội đen, sau đó phủi mông một cái xoay người đi khỏi nhà xưởng.
Tôi vẫn không hiểu, trước đây tên Quách Dũng Giai này làm sao có thể lên làm đội trưởng đội trinh sát hình sự 2.
Ăn xong cơm trưa, tôi và Bùi Tịnh Dao liền đi tới khu 3 của khoa ung bướu bệnh viện Gia Thành 2, nơi này có mùi Formalin vô cùng nặng, chỗ nào ở đây cũng không khiến tôi thoải mái, có lẽ do tôi chán ghét bệnh viện.