Chương 5: Mất Tích ở Bệnh Viện

"Hôm qua, cảnh sát ở Gia Thành đã phát hiện một xác chết nữ trong một tiểu khu, chỉ trong 24h cảnh sát đã phá được án, nghi ngờ hung thủ chính là chồng của nạn nhân..."

Lư Nghị Phát bật tivi cỡ nhỏ mà tôi cũng lười để ý đến lên, tất cả tin tức được phát đều là vụ án của Lưu Phương Hoa, mà tên khốn kiếp Lý Minh Vũ kia còn vô liêm sỉ quy hết công lao cho đội trinh sát hình sự làm thì không biết còn ăn thì đứng đầu kia, nhìn dáng vẻ đường làm quan mở rộng của tên khốn kiếp đó ở trên TV, tôi hận không thể cầm điện thoại đập chết tên đó.

"Lần này có thể phá được vụ án giết người nhanh như vậy, cần cảm ơn đến cục lãnh đạo đã đối phân chia công việc cho đội trinh sát hình sự chúng tôi, còn cả sự phối hợp chặt chẽ của cư dân xung quanh, chúng tôi đã bắt được nghi phạm, tiếp đó cảnh sát chúng tôi sẽ mở các cuộc thẩm vấn, còn chuyện khác tạm thời vẫn chưa thể trả lời, cảm ơn."

"Chậc chậc chậc, nhìn, dáng vẻ dương dương đắc ý của Lý Minh Vũ đi, ây, may là người ta biết là anh ta đã phá được một vụ án giết người, chứ không biết còn tưởng hôm nay anh ta kết hôn đấy." Lư Nghị Phát bắt chéo hai chân nhìn Lý Minh Vũ trên tivi, châm chọc nói.

Cứ như vậy, tôi và Lư Nghị Phát ngồi trong cái nhà xưởng cũ nát xem tivi ròng rã hai tiếng, đúng, hai tiếng, bắt đầu từ tám giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi kết thúc, nhưng là đến giờ này, Bùi Tịnh Dao và Quách Dũng Giai cũng chưa đến.

"Lạch cạch, lạch cạch "

"Nhìn liên kết manh mối trên bảng đen tôi đoán cậu là người cẩn thận chặt chẽ, ừm, phải nói là không buông tha một chút manh mối nào, cuối cùng hung thủ cũng bị cậu tìm được, vậy cậu có biết cảnh sát tìm được gì ở hiện trường phát hiện án không?" Lư Nghị Phát vừa vuốt bàn phím vừa quay đầu lại cười nói với tôi.

Tôi tò mò hỏi anh ta là cái gì, ngay sau đó, tôi thấy Lư Nghị Phát chậm rãi dời cơ thể, một tấm ảnh lập tức đập vào mắt của tôi.

Là một cây trâm cài ngực đỏ trắng giao nhau...

"Cây trâm ngực này do cảnh sát phát hiện được sau khi rửa sạch tro cốt ở vách tường mà cậu đã nhắc nhở, nguyên nhân bọn họ vẫn chưa định án cũng là vì nó, ở hiện trường phát hiện án có thứ này, ha, cậu cảm thấy có hàm nghĩa gì?" Lư Nghị Phát cợt nhả nói.

Nhưng tôi có thế nào cũng không cười nổi, cây trâm cài ngực... lúc tôi thấy cũng bắt đầu bối rối, đây là tôi một đoạn hồi ức mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại, nhưng hôm nay cũng không biết là ông trời muốn đối nghịch tôi hay là Lư Nghị Phát cố tình làm, khiến tôi lại nhớ tới vụ án đó, một vụ án... khiến tôi chỉ nghĩ tới là dựng tóc gáy.

"Này, còn sống không đấy..." Lư Nghị Phát thấy tôi thật lâu không nói gì liền đẩy tôi một cái.

"À hả, không có chuyện gì, anh nói là, cây trâm này là bọn họ phát hiện ở cửa nhà Lưu Phương Hoa? Cùng chỗ với những tro cốt kia?" Tôi ngẩn người, đi vòng tới trước máy vi tính nhìn kỹ một lúc, không sai, cây trâm này chính là của cô ấy.

Lư Nghị Phát cho tôi một đáp án rất chắn chắn đồng thời còn nói vụ án nấu giết lần này kết án quá mức đơn giản, đại đội trinh sát hình sự còn đang không ngừng thẩm vấn Hướng Hách Dục về chuyện cây trâm cài ngực này.

Sau khi nghe xong, tôi lập tức bật cười, con người của tôi không có khuyết điểm gì, chỉ là tiếng cười hơi thấp, vừa nghe Lư Nghị Phát nói như vậy, tôi quả thực không nhịn được.

Lại nói những người trong đại đội trinh sát hình sự này ăn no cơm không có chuyện làm phải không? Từ thời khắc bọn họ bước vào nhà thì Hướng Hách Dục cũng đã nhận toàn bộ tội. Hơn nữa pháp y kiểm tra, trên cối xây thịt tên đó dùng để nghiền thịt Lưu Phương Hoa đều là dấu vân tay của tên đó, không còn nghi ngờ, hung thủ của vụ này nhất định là Hướng Hách Dục, còn cây trâm này, tôi có thể khẳng định trăm phần trăm không có nửa xu quan hệ với vụ án này.

Đổi một cách nói khác, vụ án này ngoại trừ nhân sự cảnh sát chúng tôi thì có lẽ chỉ còn một người biết rõ, lẽ nào... sẽ là hắn?

"Này, cậu đừng cứ đờ ra đó chứ, nghĩ tới điều gì thì nói tôi nghe một chút, tôi phân tích cho cậu?"

Tôi vừa nghe Lư Nghị Phát ở bên cạnh lải nhải vừa liếc nhìn tất cả tư liệu của vụ án hung sát lần này, cuối cùng cũng xác định được. Dựa theo một đầu mối của tôi hầu như đều chính xác, camera giám sát, hung khí, cối xay thịt, tiệc thịt người, còn có cái đầu khiến cho người ta quả thực ăn không ngon, tất cả hình như đều đang nói cho tôi, Hướng Hách Dục thật sự rất hận Lưu Phương Hoa, hận không thể ăn thịt, uống máu cô gái.

Lúc này, Quách Dũng Giai và Bùi Tịnh Dao từ ngoài nhà xưởng chậm rãi đi đến chỗ chúng tôi, trên tay mỗi người cầm hai phần văn kiện, nhìn sắc mặt bọn họ hình như lần này lại có phiền toái gì đó quăng đến tay chúng tôi nữa rồi.

"Hai người các cậu đều làm quen nhau rồi chứ? Tiểu thịt tươi của tôi..." Bùi Tịnh Dao hình như không xem nơi này là văn phòng, mà cứ thế đi tới đặt mông ngồi trên đùi tôi, hai cái vật mềm mềm to to kia cứ luôn lắc lư trước mắt tôi.

Khóe miệng Lư Nghị Phát cong lên nhìn chúng tôi một cái, tức giận nói:

"Dựa vào cái gì cậu vừa đến cô ấy liền như vậy, sao tôi không có loại đãi ngộ này?"

"Cậu cảm thấy, với tướng mạo chiều cao này của cậu có thể có loại đãi ngộ này không?"

Nếu như nói thái độ của Bùi Tịnh Dao trước khi nói ra câu này là quyến rũ tận xương, thì gương mặt lúc cô ấy nói ra câu này nháy mắt đã trở nên lãnh diễm.

Bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu cái gì gọi là phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

"Cộc cộc cộc"

Quách Dũng Giai nhíu chặt mày, gõ gõ mặt bàn, sau đó nghiêm túc nói với chúng tôi:

"Được rồi, các người đừng ổn ào nữa. Gần đây bệnh viện Gia Thành liên tiếp xảy ra chuyện mất tích, gia đình người mất tích cứ ầm ĩ khiến cục thành phố bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Bên trên hiện tại đã có thông báo, lệnh chúng ta hỗ trợ tổ nhân khẩu mất tích cùng công an khu vực để điều tra. Thứ ở trước mặt các cô cậu chính là hồ sơ của người mất tích, các cô cậu xem đi."

Tôi duỗi tay vỗ vỗ mông Bùi Tịnh Dao ra hiệu cô nàng nên nhanh dời mông khỏi cậu em của tôi đi, thế nhưng cô gái nhỏ này chẳng những không đứng dậy mà còn quàng hai tay quanh vai tôi khiến cho hai khối mềm mềm kia nháy mắt chèn trước ngực tôi, có trời mới biết khi đó tôi đã xấu hổ lúng túng thế nào.

Lư Nghị Phát thấy tôi không ngừng nuốt nước miếng, mà Quách Dũng Giai thì lại vẫn luôn cau mày, vẻ mặt như muốn nói ông đây đang rất khó chịu khi phải ăn cẩu lương đấy.

Tôi nhìn thoáng qua hồ sơ trên bàn, trong vòng một tháng các bệnh viện lớn ở Gia Thành liên tiếp có người mất tích, cho tới hôm nay, đã là người thứ năm.

Tôi theo bản năng cắn ngón cái của mình, sau đó nghe Quách Dũng Giai nghiêm túc nói:

"Ngay sáng sớm nay, một bệnh nhân đã biến mất không tung tích ở WC bệnh viện Gia Thành 2, thêm vào hôm nay tổng cộng đã mất tích năm người. Bước đầu cảnh sát nghi ngờ đây là vụ án bắt cóc có tính trước..."

"Vụ án bắt cóc? Tôi nói này Quách đại đội trưởng, anh có thể đừng nói loại chuyện cười quốc tế này với chúng tôi không? Ngươi nhà không nhận được điện thoại tống tiền của bọn cướp, hơn nữa những người trong hồ sơ này nếu không phải bị ung thư da thì là tự sát chưa chết mới được đưa vào bệnh viện. Bắt cóc? Ai sẽ đi bắt cóc người sắp chết chứ?" Tôi ngồi trên ghế không biết nên khóc hay cười, hai chân lúc này cũng nhẹ nhàng gác lên góc bàn bên cạnh.

Ừm, chân tôi đã tê rần, là bị cô nàng đang ngồi hành đến mức tê dại.

Bùi Tịnh Dao vừa lật xem tư liệu trên tay, vừa tiếp lời tôi:

"Vụ án này đúng là không thể trách đám rác rưởi đại đội trinh sát hình sự không phá được, ngu xuẩn đến mức này sao có thể phá án? Tiểu thịt tươi, cậu phát hiện gì rồi?"

Tôi ôm ngang Bùi Tịnh Dao sau đó thả xuống, tiện thể dùng sức đạp lên sàn nhà mấy lần, nói thật, vô cùng tê, tôi vừa dùng sức liền cảm thấy đôi chân giống như không phải của tôi vậy.

Thực ra trước khi tôi tới cho tới tận bây giờ đều chưa hề nghĩ tới bản thân mình sẽ có duyên với mấy vụ án mất tích như thế, vụ mất tích đầu tiên gặp một tên giết người biến thái, mà vụ mất tích thứ hai...

Tôi lắc lắc đầu, nói thật, tôi không cảm thấy mấy người này còn sống. Dưới tình huống bình thường mà nói, nếu bản thân mắc bệnh nan y thì người thân trong gia đình đều sẽ luôn bầu bạn bên cạnh, cho dù có vài người là một thân một mình cũng không thể nào hoàn toàn biến mất, hơn nữa người cuối cùng lại còn trong toilet, trong chuyện này nhất định có sự tham gia của bên thứ ba.

Tôi lấy hồ sơ cá nhân của những người này trong tệp hồ sơ sau đó chia ra dựa theo thời gian mất tích, một lúc sau mới ngẩng đầu nói với mọi người:

"Người mất tích, Lý Nặc, nam, hai mươi ba tuổi, kỹ sư thiết kế, ba tuần lễ trước chẩn đoán bị ung thư da, anh ta có công việc ổn định, thu nhập một tháng cũng không tệ, có một cô bạn gái đã quen được ba năm, trong khoảng thời gian này, bạn gái trừ đi làm thì vẫn luôn ở cạnh anh ta, cha mẹ thi qua đời vì tai nạn giao thông từ khi anh ta còn nhỏ, ngày mất tích là mùng 9 tháng 6."