"Thứ hai, tôi đã hỏi thăm cư dân xung quanh, bọn họ nói hai ba ngày trước khi vụ án xảy ra, hai người này gần như ngày nào cũng cãi nhau, thậm chí có hàng xóm nhìn thấy Hướng Hách Dục quỳ gối ngay cửa tầng đơn nguyên 3, Lưu Phương Hoa thì đá đạp Hướng Hách Dục, miệng còn không ngừng mắng đối phương vô dụng, nhu nhược đến trình độ như thế này. Lý đội trưởng, lúc này có phải anh đang suy nghĩ mặc dù anh ta có động cơ giết người, nhưng không có gan này, đúng không?" Tôi đi tới trước mặt Lý Minh Vũ, thăm dò hỏi.
Lý Minh Vũ gật đầu, nói Hướng Hách Dục luôn luôn theo khuôn phép cũ, dù là muốn giết người cũng sẽ không làm ra chuyện biến thái như thế.
Nhưng tôi lại lập tức lắc đầu, nói với Lý Minh Vũ:
"Hướng Hách Dục thuộc loại hình kích động giết người, trước đó anh ta căn bản không nghĩ đến bản thân sẽ giết vợ mình, sau khi giết vợ, anh ta lại nghĩ tới những ngày nhẫn nhục trước đây nên liền phân thay thi thể, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng phẫn hận, rốt cục, anh ta quyết định từng chút từng chút ăn sạch ác ma mà mình phải chịu đựng ba năm, anh ta không muốn nhìn thấy cô ta vì anh ta cảm thấy buồn nôn, cho nên muốn chặt đầu ác ma này bỏ trong lồng hấp chưng, đến tận khi da thịt bị hơi nước bên trong lồng hấp chưng làm chín rục, con ngươi bị bốc hơi, tóc từ từ rụng, da đầu tróc xuống, nhưng..."
"Nói mau..." Lý Minh Vũ thúc giục.
Tôi khinh bỉ cười cười, sau đó lạnh lùng lấy lại vụn tường trên tay Lý Minh Vũ, thấp giọng nói:
"Nhưng… anh ta vẫn cảm thấy không đủ, ăn thịt cô ta, nhìn thân thể cô ta từng chút từng chút biến mất trước mắt mình, nhưng còn xương thì sao? Khi còn sống Lưu Phương Hoa rất sĩ diện, cho nên một khi hai người bọn họ cãi nhau, Lưu Phương Hoa lập tức sẽ bảo Hướng Hách Dục quỳ gối trước cửa nhà mình, anh ta muốn cho Lưu Phương Hoa cũng nếm thử mùi vị này, cho nên, anh ta đã đập nát xương của vợ mình sau đó trộn với hỗn hợp sơn tường, quét từng chút từng chút lên tường nhà mình..."
Nói xong, tất cả mọi người xung quanh đều yên lặng, thậm chí bọn họ không dám hít thở. Đúng vây, ai biết đáp án chân tướng đều sẽ có phản ứng này, đương nhiên, đến cả Lý Minh Vũ cũng không ngoại lệ.
"Cậu... sao có thể biết rõ động cơ gây án của hung thủ như vậy? Lại còn nói giống như là tự mình đã trải qua, có chứng cớ hay không?" Lý Minh Vũ đánh giá tôi trên dưới một phen, nghi vấn hỏi.
Ai, đầu óc tên Lý Minh Vũ này bị heo ủi rồi sao? Chứng cứ đã rõ ràng trước mắt rồi mà sao không động não suy nghĩ chứ.
"Chứng cứ? Lẽ nào lúc đi vào anh không nhìn thấy trong phòng Hướng Hách Dục có một phong thư không bình thường à? Từ đầu tới đuôi, cảnh sát các người chỉ tập trung chú ý vào nhà bếp và đại sảnh, tôi đoán bức thư này là do Hướng Hách Dục viết sau khi đã giết vợ, tôi nghĩ… có lẽ là viết cho Lưu Phương Hoa, người sẽ mãi mãi không thể mở mắt, nếu không tin anh có thể mở ra xem một chút." Tôi khoanh hai tay trước ngực, nói.
Nghe tôi nói xong, Lý Minh Vũ liền xoay người đi vào phòng Hướng Hách Dục cầm lấy một lá thư thẳng thớm được đặt trên bàn.
Tôi muốn đi vào ngó thử xem nội dung bên trong có phải như suy đoán ban đầu hay không, nhưng vừa đi đến cửa thì đã bị hai cảnh sát ban nãy xách tôi từ tầng 6 xuống tầng 1.
Được rồi, tôi không thể không thừa nhận, Lý Minh Vũ chính là một kẻ qua cầu rút ván, tôi thua, Lý Minh Vũ cũng không phải là người đáng tin cậy.
Tôi bị bọn họ kéo ra ngoài dây phong tỏa, mà lúc này Bùi Tịnh Dao cũng từ đi ra từ hành lang đơn nguyên 3, cô nàng đi tới trước mặt tôi, cười nói:
"Hôm nay cậu thật khiến chị đây nhìn với cặp mắt khác xưa, mặc dù biểu hiện lúc sau quả thật cũng có hơi nịnh bợ. Giờ cậu đã nhìn rõ rồi chứ, cái nơi mà cậu muốn đến vẫn là còn là nơi trong tưởng tượng của cậu chứ?"
Tôi bĩu môi, thở dài, bất đắc dĩ nói:
"Vậy cũng tốt hơn so với sống ở chỗ rách nát chim không thèm ị kia, mà cũng như Bùi Tịnh Dao chị, bắt đầu từ ban tuyên giáo cảnh đội cho đến tổ quản lý hồ sơ sau này. Tôi nhớ không lầm thì hình như chị đã đổi năm bộ phận rồi, thế nhưng không một bộ phận nào biết rõ thật ra là chị là sinh viên có thực lực ngành tâm lý học, đẩy chị vào bộ phận này thật khiến nhân tài không có đất dụng võ, nói thật, chị thật sự cam tâm ở lại đây sao?"
Cô nàng hơi sững sờ, sau đó lập tức lộ ra nụ cười sâu xa, năm ngón tay tinh tế nhẹ nhàng phác hoạ đường viền trên gương mặt tôi:
"Như vậy thì anh bạn nhỏ, nếu cậu đã biết tất cả tình hình của chị đây, vậy có muốn chị gái đơn độc này làm một đánh giá tâm lý cho cậu không? Xem thử nội tâm của anh bạn nhỏ đây dơ bẩn đến mức nào?"
Nhìn ánh mắt mê ly của cô nàng tựa như đang nói với tôi buổi tối chúng ta thuê một phòng, tắm một chút, sau đó làm chút chuyện người trưởng thành nên làm đi.
Nghĩ tới đây, toàn thân tôi run lên, người phụ nữ này... dùng lời nói đùa giỡn một chút là được rồi, đừng quá nghiêm túc, bằng không... có trời mới biết ngày nào đó tôi sẽ bị cô nàng này hút khô.
Sáng sớm ngày hôm sau, vụ án của Lưu Phương Hoa được đẩy lên trang nhất của các tờ báo lớn, ầm ĩ cả Gia Thành, khắp nơi đều nói về hiệu suất phá án thần sầu của đội trinh sát Gia Thành, mà với bộ phận chúng tôi, thậm chí người cung cấp manh mối là tôi thì một chữ cũng không đề cập.
Nếu hỏi tôi có ức chế hay không chính là phí lời, cải trắng ngon lành lại bị heo ủi, các người nói xem tôi có ức chế không hả, mẹ nó tôi ức đến muốn chửi thề!
Ai bảo người ta là đội trinh sát hình sự chính quy, miệng mạnh hơn đám lâu la chúng tôi, mà vụ án này nếu đã bị Quách Dũng Giai chuyển giao cho đại đội trinh sát hình sự thì xem như ván đã đóng thuyền, có miệng không nói được.
8 giờ 15 phút sáng, tôi chuẩn bị trở về cái nhà xưởng vừa bẩn vừa loạn kia, Quách Dũng Giai còn chưa tới, nhưng tôi lại nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cạnh cái bảng tôi vẽ manh mối hôm qua, chiều cao của người đàn ông cao nhất cũng chỉ khoảng 1m7, đầu đinh, mặc một thân màu lam nhạt, nhìn qua, hình như cũng không phải một lãnh đạo tốt.
Tôi đi tới đằng sau anh ta, nhìn máy vi tính trên bàn, lại kinh ngạc phát hiện thứ hiển thị trên đó chính là tư liệu về tôi, vườn trẻ, tiểu học, đại học, thậm chí ngay cả mấy cô bạn gái tôi quen, phía trên này đều viết rõ ràng.
"Diệp Trạch, hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp trường cảnh sát hình sự Trung Quốc, lúc còn ở trường từng trợ giúp cảnh sát phá nhiều vụ án hình sự, mặc dù mặt ngoài cười vui vẻ, nhưng nội tình bên trong lại là một người đàn ông ổn trọng lãnh tĩnh, tâm tư kín đáo, khuyết điểm chính là quá mức tự phụ, đến mức lúc thầy hướng dẫn Lâm Thiên phê lời bình tốt nghiệp cho cậu chỉ có một câu ‘thiên tài và kẻ điên, cũng chỉ có cách một sợi chỉ’. Ngày thứ ba sau khi tốt nghiệp, cha của cậu là Diệp Chính cũng vì đút lót quan chức nên bị bắt, mà cậu, mang danh con trai của tội phạm chỉ trong một đêm cũng nổi danh khắp các mặt báo ở Gia Thành, tôi nói đúng không?" Anh ta vừa nói, vừa xoay người qua.
Đó là một gương mặt vô cùng bình thường, chính là loại dù quẳng vào trong đám người thì toi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái. Người này tôi không quen, không... nghiêm túc mà nói, anh ta biết tôi, mà tôi lại không biết anh ta.
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt rồi mở miệng nói:
"Biết rõ những thứ này cũng không phải chuyện gì kì lạ..."
"Vậy thì chúng ta nói một chút về vụ án mười ba năm trước đi. Khi đó ở Gia Thành cũng xảy ra một vụ tương tự, tên hung thủ biến thái đã giết hại một cô gái trẻ mười tám tuổi rồi đem nấu, lúc đó...hình như cậu chỉ có mười tuổi…"
"Im miệng..."
"Ầm..."
Tôi vỗ mạnh xuống một cái mặt bàn, không cho anh ta nói tiếp.
Nhưng anh ta cũng không vì hành động này của tôi mà ngừng.
Anh ta từng bước từng bước đi tới trước mặt tôi, khóe miệng kéo ra một nụ cười quỷ dị rồi khẽ nói bên tai tôi:
"Tôi nghĩ cậu sẽ không bao giờ quên cô gái trẻ mười ba năm trước tên là gì nhỉ? Làm sao vậy? Hay là lúc đó cậu đã bị dọa sợ choáng váng nên hoàn toàn quên đi chuyện này rồi? Nhìn dáng cười vui vẻ của cậu, tôi liền cảm thấy chán ghét, rất căm ghét."
Lúc anh ta nói ra những câu nói này, tim tôi đột nhiên ngừng một nhịp, làm sao có thể quên chứ, đây chính là cơn ác mộng cả đời tôi...
Ngay sau đó, anh ta vỗ vỗ bả vai tôi rồi cũng bật cười.
"Được rồi được rồi, không đùa cậu nữa, có điều tôi thấy sự nhẫn nại của cậu cũng không tệ lắm, tôi đã nói tới mức này mà cậu vẫn không phát hỏa, quả nhiên khá hơn Quách Dũng Giai nhiều. Đúng rồi, tôi tên Lư Nghị Phát, là một nam IT, mới tới bộ phận này chưa được bao lâu, chúng ta cũng coi như là quen biết."
Tôi mím môi, từ trong túi tiền móc ra một viên xí muội đường bỏ vào miệng, tôi phải hạ hỏa, bằng không e là tôi sẽ đập tên này cho ba má nhìn không ra.