Bùi Tịnh Dao chọt nhẹ xương sống tôi một chút sau đó nhỏ giọng nói bên tai:
"Này, đừng để ý đến anh ta, chúng ta cứ điều tra, đến lúc đó chúng ta phá án xong anh ta tiếp tục ở lại đây, còn chúng ta muốn đi tổ nào thì đến tổ đó."
Nhìn vẻ mặt quyến rũ của Bùi Tịnh Dao, tôi không kìm lòng được cho cô một cái ánh mắt hèn mọn.
"Dao tỷ*, chị có đói bụng không không? Hay là chúng ta đi ăn một bữa cơm đi, vừa đúng lúc đến giờ cơm tối." Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một chút, ngẩng đầu nói với Bùi Tịnh Dao.
(*Chữ Dao tỷ này nghĩa là kỹ nữ, đồng âm với tên Bùi Tịnh Dao.)
Người phía sau chủ động bám vào khuỷu tay tôi, hờn dỗi nói:
"Đáng ghét, cậu muốn đi làm gì chị cũng theo, Quách đại đội trưởng, giờ này cũng hết giờ làm rồi nhỉ? Chúng tôi đi trước đây."
Sau khi nói xong câu đó, tôi cũng không thèm nhìn sắc mặt của Quách Dũng Giai mà lập tức cũng kéo Bùi Tịnh Dao lên xe của tôi.
Sau khi lên xe, sắc mặt hai người chúng tôi nháy mắt đều trở nên nghiêm túc. Tôi giẫm chân ga, săm lốp xe phát ra tiếng xì xì xì, mà Bùi Tịnh Dao... lại đang thay quần áo ngay cạnh chỗ ghế lái của tôi.
Trời ạ, cô gái này có phải phụ nữ không, sao không có dây thần kinh xấu hổ vậy? Có điều, tôi thích nha.
Tôi lập tức kéo cửa sổ cạnh cô nàng lên, hai mắt cũng chăm chú nhìn thẳng phía trước, đương nhiên, tôi là đàn ông, một người phụ nữ thay quần áo trước mặt tôi như vậy ít nhiều gì cũng phải liếc mắt vài lần.
"Hửm? Anh bạn nhỏ, muốn nhìn thì cứ nhìn, đừng khách khí, vóc người của chị đây, không phải là bất kỳ tên đàn ông nào cũng có thể nhìn được đau." Bùi Tịnh Dao liếc mắt đưa tình với tôi sau đó cầm quần áo vừa mới thay ra vứt xuống ghế sau.
Mặt tôi đỏ lên, không nói gì, một cước giẫm chân ga như bay hướng thẳng đến tiểu khu của Lưu Phương Hoa.
Chuyện thường đều sẽ không thuận lợi như vậy. Khi chúng tôi chạy tới dưới nhà Lưu Phương Hoa thì đã thấy cảnh sát giăng dây phong tỏa, con đường nhỏ bên cạnh block 12 đậu đầy xe cảnh sát, người dân vây xung quanh khu vực phong tỏa, đường cảnh giới giăng vây quanh nơi căn hộ gia đình, già trẻ lớn bé, tôi đoán không năm mươi thì cũng có hơn ba mươi người đang hóng chuyện.
"Bị giành trước rồi?" Bùi Tịnh Dao nhìn đoàn người tụ tập trước kính chắn gió, điềm nhiên nói.
Tôi gật đầu, sau đó mở cửa xe, lấy ra giấy chứng nhận rồi liền băng qua dây phong tỏa, Bùi Tịnh Dao cũng đi theo.
Bùi Tịnh Dao lúc này vì chuẩn bị bắt lấy phạm nhân, sợ quần áo mình mặc trên người không tiện, cho nên cũng thay một bộ đồ thể dục, mà cô nàng đi theo đằng sau tôi vẫn không ngừng lầm bầm.
"Sớm biết vậy tôi không cần thay quần áo. Đội trinh sát hình sự có thể đến nhanh như vậy nhất định là tên khốn kiếp Quách Dũng Giai đã thông báo cho bọn họ trước."
Tôi đi trước một bước không nói gì, theo thói quen dùng tay sờ vách tường, sau đó chà xát một chút vụn tường bỏ vào bóp của mình.
Mà lúc tôi đi vào nhà của Lưu Phương Hoa thì vừa lúc ông chồng Hứa Hắc Dục của cô ta bị cảnh sát hình sự dẫn ra, anh ta nhìn tôi một cái, sau đó lập tức cúi đầu, mặt đỏ tía tai theo đám bọn họ đi xuống tầng.
"Con mẹ nó, quá hung tàn, mẹ nó, vậy mà còn có thể nuốt trôi à..."
"Ai nói hả? Vừa rồi lúc chúng ta mở cái lồng hấp kia, đội trưởng liền chạy xuống tầng dưới ói ra, cảnh tượng đó, chậc chậc chậc." Hai vị cảnh sát phụ trách ghi chép rời khỏi phòng, vừa đi vừa nói.
Tôi híp mắt, sau đó liền dẫn theo Bùi Tịnh Dao đi vào. Bên trong chỉ có hai, ba cảnh sát, nhưng lúc chúng tôi đi vào thì có một người đàn ông cao chừng 1 mét 8, mặc cảnh phục bác sĩ màu lam đậm cảnh phục cản tôi, nói cái gì không cho chúng tôi đi vào, còn nói cái gì vụ án hiện trường trọng án, người không phận sự miễn vào.
Tôi nhìn thoáng qua Bùi Tịnh Dao, tình cảnh sau đó, quả thực khiến cho ta không đành lòng nhìn thẳng, cô nàng kéo tay người cảnh sát kia sau đó tôi như cảm thấy như có hai thứ mềm mềm đang từng chút cọ lên cánh tay mình.
Tôi lắc lắc đầu, không biết có cô nàng cộng sự này là nên khóc hay nên cười, tôi không muốn để ý nhiều như vậy nữa. Tôi đi vào nhà bếp cách phòng khách chỉ có ba bước.
Trong phòng bếp có hai pháp y đang lấy mẫu hiện trường, có thể bọn họ cho rằng tôi cũng là người của đại đội trinh sát hình sự, cho nên không ngăn cản.
Ở trên kệ bếp cạnh vách tường trong nhà bếp có một lò nhóm lửa kiểu cũ, mà trên lò có một cái lồng hấp, từ góc độ này của tôi nhìn sang, hoàn toàn có thể nhìn thấy cái đầu đang co quắp trong cái lồng hấp kia.
Nói dễ nghe một chút thì đây là một cái đầu người mà nói khó nghe một chút, cũng chỉ là một bộ khung xương sọ bị chưng đến mềm, bởi vì phần da thịt trên mặt đã biến thành một bãi nhão nhoét như bơ lạc đồ, lít nha lít nhít dính đầy toàn bộ lồng hấp, mà phía dưới khung xương còn có hai hạt châu nhỏ như hạt nhãn, xem ra đã hoàn toàn héo rút, hẳn là con ngươi của đầu lâu này.
Tôi cẩn thận từng li từng tí đi tới trước lồng nhìn thử bên trên đầu lâu, có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.
Đúng vậy, trước đó tôi chỉ nghĩ tới người đàn ông này đã ăn thịt vợ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, tên đó lại biến thái đến mức độ này, chặt đầu của vợ mình bỏ vào lồng hấp đem chưng, mẹ nó kẻ này phải là tên hung thủ khủng bố đến cỡ nào.
"Cậu là ai? Nơi này là hiện trường phát hiện án, lập tức đi ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ xem như cậu gây trở ngại công vụ. Là ai cho tên này vào?"
Đột nhiên, một giọng nam thâm trầm rống đến từ đằng sau, tôi xoay người nhìn lại, là đội trưởng đội trinh sát hình sự một Lý Minh Vũ, sắc mặt anh ta hơi trắng bệch, xem ra, hai cảnh sát khi nãy nói không sai, vừa rồi anh ta thực sự đã ói.
Tôi lập tức lấy giấy chứng nhận của mình ra đưa cho Lý Minh Vũ, sau đó tự giới thiệu ngắn gọn về mình, không phải đùa đâu, nếu như sau này tôi được điều chuyển đến đại đội trinh sát hình sự, rất có khả năng anh ta sẽ là cấp trên trực tiếp của tôi, bây giờ không giữ gìn mối quan hệ với cấp trên, sau này khó tránh làm khó dễ tôi.
Nhưng ai ngờ, tôi rất cung kính nói cho anh ta những manh mối của vụ án này, cũng nói luôn chuyện camera giám sát ở tiểu khu, mà sau khi nghe xong anh ta chẳng những không nói cám ơn, còn lập tức bảo hai cảnh sát bên cạnh 'ném' tôi ra ngoài.
"Này.. còn một thứ vật chứng mà các người không phát hiện à? Đầu của cô gái này, tàn chi cơ thể đều mất tích rồi, chẳng lẽ không thấy kỳ lạ sao? Người đàn ông này là sợ vứt thi thể vợ ra ngoài, hơn nữa phải cực kỳ hận cô gái này đến mức nào mới cắt chân tay cô gái, sau đó để thịt vụn vào trong tủ lạnh, vừa rồi tôi đã xem qua tủ lạnh lại chỉ phát hiện một ít da thịt, còn có những món ăn thừa bên trong đều cùng một loại không có xương, vậy xương đi đâu rồi? Tôi dám cá các người có chết cũng không tìm được những mảnh xương kia." Tôi vừa bị hai nhân viên cảnh sát kéo đi, vừa liều mạng nhìn Lý Minh Vũ, lớn tiếng nói.
"Đợi đã, cậu nói là cậu biết những mảnh xương ở đâu?" Lý Minh Vũ nhíu mày, chỉ vào tôi hỏi.
Tôi gật đầu, làm một vụ giao dịch với vận mệnh, tôi móc ví lấy ra một chút vôi khi nãy tôi cạo được từ vách tường bên trái trước cửa đưa cho anh ta:
"Đội trưởng Lý, anh là người thông minh, thế nhưng các anh đã không để ý đến vài thứ, anh xem thử hai bên vách tường của tầng cao nhất này, có phát hiện chỗ kỳ lạ gì không?"
Lý Minh Vũ đẩy tôi ra, sau đó một mình đi tới cửa ra vào quan sát kỹ càng một phen, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói:
"Đúng, nơi này là tầng cao nhất, hơn nữa còn là tiểu khu kiểu cũ, vách tường hai bên phải sớm ố vàng mới đúng, bức tường này chính xác là đã từng có người làm mới, hơn nữa… độ lồi lõm... Lẽ nào..."
Tôi gật gật đầu, nhìn sắc mặt nặng nề của Lý Minh Vũ:
"Sở dĩ anh ta đặt thi thể ở nhà, thứ nhất là không muốn có nhiều rắc rối, bởi vì dù anh ta có vứt thi thể ở bất kỳ ngóc ngách nào trong thành phố này thì sớm muộn cũng sẽ có người phát hiện, hơn nữa nhà của Lưu Phương Hoa đã báo người mất tích, một khi tìm thấy thi thể, bọn họ sẽ lập tức sẽ lấy ra đối chiếu."
Tôi thở một hơi, vừa rồi lúc hai cảnh sát kia kéo tôi suýt chút nữa đã bóp chết tôi, giời ạ, tôi đã trêu ai ghẹo chứ!
"Cậu nói tiếp..." Sắc mặt Lý Minh Vũ âm trầm.
Tôi nhìn thoáng qua tầng dưới, hiện tại là sáu giờ mười lăm tối, những cư dân xung quanh ăn cơm xong ra ngoài đi bộ gần như đều đứng dưới block 12 này, từ trong ra ngoài đã bị những "khán giả" này vây kín đến mức nước chảy không lọt.