Anh ta không mặn không nhạt nói:
"Có lẽ Phương Hoa đi ra ngoài giải sầu thôi, trước khi đi còn mang theo mấy ngàn đồng, bình thường cô ta xài tiền thoải mái lắm, chuyện này... Ha ha, tôi nghĩ đến khi cô ta hết tiền sẽ tự trở về thôi."
Lúc người đàn ông này nói chuyện vẻ mặt rất lạnh lùng, giống như không quan tâm gì đến vợ.
Tôi nhẹ nhàng cầm ly rượu lên uống một hớp, sau đó gắp một miếng thịt đưa đến bên mép môi.
Mẹ nó hôm nay tôi đến ăn sáng cũng chưa ăn, bụng rỗng mà đứng nói chuyện với chú bảo vệ ở cổng gần nửa ngày, mặc dù có chút thu hoạch, nhưng tôi thật sự đói đến ngực dán vào lưng, vừa vào cửa lại thấy nhiều thịt kho tàu như vậy ai mà nhịn được.
Nhưng ngay lúc tôi sắp bỏ miếng thịt vào miệng thì người đàn ông kia bỗng vỗ bàn một cái, sau đó duỗi tay vứt miếng thịt kho tàu tôi vừa gắp lên xuống đất. Lúc ấy vẻ mặt anh ta từ lạnh lùng biến thành đỏ mặt tía tai.
Tôi mím môi, sau đó buông đũa xuống, khóe miệng trong lúc đó hơi cong lên khẽ nói:
"Nếu anh không hoan nghênh tôi, vậy tôi không quấy rầy nữa."
Nói xong câu đó, tôi liền xoay người rời khỏi nhà Lưu Phương Hoa.
Thái độ của anh ta làm cho tôi cảm thấy hơi kinh ngạc. Tất cả biểu cảm vừa rồi tôi đều nhìn thấy, anh ta lạnh lùng, nổi giận, còn có căng thẳng sau khi tôi gắp lên một ít thịt kho tàu, hình như tôi... cũng đã biết rõ Lưu Phương Hoa đang ở đâu.
Nhưng... suy đoán này thật sự là quá to gan rồi, nếu quả thật như tôi suy đoán, vậy... người đàn ông này thật quá biến thái.
Trở lại gian nhà xưởng cũ nát kia, tôi đối chiếu ghi chép của Quách Dũng Giai đưa tôi với chút thái độ của ông chú ở tiểu khu vừa nãy kể cho tôi. Mất ròng rã ba tiếng, bảng đen bị tôi lau hết lần này tới lần khác, cuối cùng đưa ra một cái kết luận, một cái... kết luận tôi đã sớm đoán được nhưng không dám tin. Lưu Phương Hoa đã chết vào ngay cái đêm cô ta mất tích, hơn nữa... thi thể của cô ta hiện giờ còn nằm ở một ngóc ngách nào đó bên trong nhà của cô ta.
"Về rồi à? Thế nào, có thu hoạch gì?" Ngay lúc tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho Quách Dũng Giai thì anh ta cũng đang nghênh ngang từ ngoài cửa nhà xưởng đi vào.
Trước đây tôi cũng có biết Quách Dũng Giai là đội trưởng đại đội trinh sát hình sự hai của Gia Thành, đầu óc xem như linh hoạt, nhưng tính cách lại rất cố chấp, có thể cũng vì như thế, và với một người làm việc chính thống mà nói hoàn toàn không có khả năng hiểu thấu tâm lý của những tên biến thái giết người kia, cho nên, trong thời gian anh ta tại chức, số vụ án phá được đã ít lại càng ít, cuối cùng bên trên đã điều anh ta khỏi đội trinh sát hình sự.
Tôi nhìn thoáng qua Quách Dũng Giai rồi lập tức cầm bút ký hiệu chỉ vào mấy tấm ảnh chụp cùng những manh mối lúc trước được vẽ liên kết nhau trên bảng đen. Tôi trầm giọng nói với Quách Dũng Giai:
"Lưu Phương Hoa, bốn mươi lăm tuổi, quê ở Quý Dương. Ba năm trước đã lấy chồng ở Gia Thành, tên là Hướng Hắc Dục và đã có một đứa con trai một tuổi. Tôi có hỏi qua hàng xóm, tính tình chồng của Lưu Phương Hoa rất tốt, bình thường mặc dù ít nói nhưng vô cùng chiều chuộng Lưu Phương Hoa, thế nhưng tính tình của Lưu Phương Hoa lại không tốt, cho dù là một chuyện nhỏ cũng sẽ chửi mắng nhục mạ chồng mình, thậm chí trước ngày Lưu Phương Hoa mất tích bọn họ còn ầm ĩ tới mức không thể can ngăn..."
"Cậu chờ một chút, tôi bảo cậu đi điều tra tung tích của Lưu Phương Hoa, mà cậu lại đi thăm dò tính cách của bọn họ làm gì? Đây chính là năng lực phá án của cậu à?" Lúc tôi đang nói đến một nửa thì Quách Dũng Giai lập tức xua tay kêu dừng.
Tôi bĩu môi. Nói thật, thái độ của anh ta làm cho tôi rất không thoải mái, mẹ nó tôi liều mạng tìm manh mối cho anh ta như thế, giờ lại còn chất vấn năng lực làm việc của tôi, hơn nữa nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của anh ta, trong lòng tôi cũng có hơi tức giận, nhưng ai bảo tôi là cấp dưới của người ta chứ, người ta bày sắc mặt, tôi cũng chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên, đúng không?
Tôi gật đầu, cười bảo Quách Dũng Giai bình tĩnh đừng nóng, sau đó lại chỉ vào vài manh mối nói:
"Tiểu khu mà Lưu Phương Hoa ở, năm nay mới lắp camera giám sát, hơn nữa đều đặt mỗi một cái ở cửa chính lối đơn nguyên. Dựa theo trên ghi chép, cùng ngày Lưu Phương Hoa mất tích, camera giám sát của block 12 đơn nguyên 3 không hiểu sao lại hỏng, nhưng nếu cô ta muốn đi ra từ bên trong thì nhất định phải đi qua đơn nguyên 2, và đơn nguyên 1, nói cách khác, nếu như camera đơn nguyên 3 bị hỏng, không quay được cảnh Lưu Phương Hoa rời nhà, vậy camera của đơn nguyên 2 và đơn nguyên 1 lúc đó cũng nhất định sẽ có tung tích của Lưu Phương Hoa, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô ta thật sự có ra khỏi cửa vào lúc đó."
"Cậu nói là... ngày Lưu Phương Hoa mất tích vốn dĩ không ra khỏi cửa?" Sau khi tôi nói xong Quách Dũng Giai lập tức kích động vỗ bàn, trợn to hai mắt chất vấn.
Tôi gật đầu, bổ sung:
"Chỉ sợ không riêng gì ngày mất tích mà là sau đó... cô ta đều không ra cửa."
Ánh mắt của Quách Dũng Giai có chút hoang mang, anh ta đi tới đi lui trước mặt tôi.
"Những cái này đều chỉ là suy đoán của cậu, cũng không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, mà nếu như vụ án này là án giết người thì cũng không thuộc quyền quản lý của bộ phận chúng ta, cho nên biện pháp tốt nhất chính là thông báo cho đại đội trinh sát hình sự, nói hết suy đoán của chúng ta cho bọn họ biết, sau đó lại giao vụ án này cho bọn họ."
Lúc anh ta nói ra câu nói này, trời mới biết trong lòng tôi có bao nhiêu ngàn câu mắng má nó lướt qua. Tôi bị phân đến nơi này đã rất khó chịu rồi, hơn nữa tôi vốn không nghĩ đến vụ án mất tích đầu tiên tôi tiếp nhận khi tới đây lại là án giết người. Cái cảm giác này hưng phấn này tựa như là tùy ý mua một tấm vé xổ số, sáng sớm hôm sau người ta nói tôi trúng năm trăm vạn rồi. Thế nhưng tên này lại muốn đem toàn bộ năm trăm vạn tôi vừa tới tay đi cho người khác, hơn nữa còn đường hoàng nóivới tôi tất cả những thứ này đều nên thuộc về người khác, điều này bảo tôi con mẹ nó làm sao bình tĩnh.
"Này, đầu óc anh có phải úng nước rồi không? Hay là ngây ngốc ở bộ phận này lâu quá nên không muốn đi rồi? Anh không muốn đi nhưng tôi muốn. Tôi nói cho anh biết, tôi làm cảnh sát không phải là vì tới chỗ này làm việc vặt, tôi muốn đến đại đội trinh sát hình sự, vất vả lắm mới nhận được một vụ giết người rồi lại chắp tay dâng cho người khác à?" Tôi vỗ bàn, kiễng chân tức giận nói Quách Dũng Giai.
Quách Dũng Giai hơi nhíu mày nhìn tôi, xụ mặt nói:
"Ở đây không phải là tổ trọng án, cũng không phải đại đội trinh sát hình sự, nếu như đây thực sự là một vụ án mạng, thì bộ phận của chúng ta có trách nhiệm trợ giúp. Đây là quy củ, ai cũng không thể phá vỡ quy củ này."
"Két két" một tiếng, cửa nhà xưởng bị người đẩy ra.
"Ôi, đâu ra một tiểu ca thế này? Sao vậy? Biết rõ chị đang ở đây nên cũng tới chỗ này ôm ấp à?" Một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ gợi cảm, lộ ra đường cong hoàn hảo, hai chân bắt chéo tựa người vào cửa nhà xưởng.
Tôi nhíu mày, người phụ nữ này... sao giống mấy cô nàng đứng ở lề đường vậy?
"Bùi Tịnh Dao, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cô là cảnh sát nhân dân... đừng cứ mặc mấy loại quần áo lố lăng thế này. Sáng ngày mai nếu như còn như vậy, ngày kia cô cũng không cần tới nữa." Lúc này, âm thanh của Quách Dũng Giai một lần nữa từ đằng sau tôi truyền đến.
Tôi hơi sững sờ, sau đó hoàn toàn há hốc mồm, người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi thật sự là cảnh sát sao? Mặc thành dạng này... người khác biết cô nàng là cảnh sát thì còn may, nhưng nếu không biết thì có khi còn cho rằng chỗ chúng tôi là kỹ viện đấy.
Bùi Tịnh Dao vừa đi tới chỗ chúng tôi, vừa cười nói:
"Thôi đi, anh cho rằng anh là ai? Tuy vóc người cao lớn, nhưng không phải là mẫu người tôi thích, mà tiểu đệ đệ bên cạnh anh đây dậy thì cũng đẹp trai lắm, bằng không, buổi tối cùng chị ăn một bữa cơm thế nào?"
Nói xong, đôi tay nhỏ gầy của cô nàng cũng đã vòng quanh cổ tôi.
Tôi là cảnh sát, nhưng tôi cũng là một người đàn ông, hơn nữa còn là một tên đàn ông độc thân rất lâu, dung mạo của cô nàng rất đẹp, dáng người cũng không tệ, loại phụ nữ này, nếu ném trên đường lớn thì có thằng đàn ông nào mà không liếc nhìn vài lần chứ, mặc dù tôi biết, cô nàng nói ra những lời này trước mặt Quách Dũng Giai nhất định là đùa giỡn, nhưng... Tôi vẫn bất giác nói ra tên một quán cơm bên tai cô nàng.
Quách Dũng Giai tức giận, lập tức kéo hai tay Bùi Tịnh Dao khỏi người tôi rồi hét lớn: "Cút, cút ngay cho ông đây, nơi này là cục cảnh sát, không phải kỹ viện..."
"Xì xì."
Tôi có chút không nhịn được cũng bật cười, mà Bùi Tịnh Dao bên cạnh càng cười không ngậm mồm vào được, chưa ai từng nghĩ tới, một Quách Dũng Giai không chút tùy tiện, vậy mà lại nói ra hai chữ kỹ viện này.
Mặt già Quách Dũng Giai đỏ ửng, lúc chỉ vào người của tôi, sắc mặt tái xanh nói:
"Bất kể như thế nào, vụ án này chấm dứt ở đây, chuyện không nên quản tôi sẽ không quản, đồng thời tôi cũng hi vọng các người đừng vi phạm."