Có đôi khi, ngay cả chính bản thân cũng không biết chỉ vì vô tình nói ra một câu mà dẫn tới họa sát thân.
Tôi là Diệp Trạch, tốt nghiệp trường cảnh sát năm 09, tôi vốn nghĩ dựa vào thực lực của mình ít nhất cũng sẽ là tổ trưởng này nọ, nhưng ai ngờ lại phân tôi đến một bộ phận khỉ ho cò gáy. Vậy cũng thôi đi! Thế mà còn là bộ phận xếp chót nữa chứ! Cái gì gọi là tài không gặp thời, tôi chính là loại tài không gặp thời đó đấy. Thật muốn mắng người!
Mà vụ án 612 tôi nói bên dưới cũng bắt đầu từ lúc tôi mới vừa gia nhập bộ phận này.
Năm 2009, vụ án 612 chấn động toàn Gia Thành đã chiếm trang bìa mọi tờ báo suốt cả tuần.
Đầu một người phụ nữ bị đặt trong lồng hấp chưng suốt một tháng, hung thủ còn tàn nhẫn nấu da thịt của người phụ nữ đó thành một đống đen ngòm. Hiện trường cực kỳ tàn nhẫn!
Giới truyền thông tranh nhau đưa tin, có thể nói, vụ án này một khi công khai, dân chúng ở Gia Thành lập tức bùng nổ.
Nhưng người bên ngoài không ai biết, căn nguyên của vụ án này chỉ vì liên quan đến một vụ mất tích.
Bộ phận chúng tôi chuyên trợ giúp điều tra các vụ mất tích, mà ngày đầu tiên tôi vào bộ phận này, đội trưởng Quách Dũng Giai đã giao ngay vụ án này cho tôi.
Tôi lặng lẽ ngồi vào trước bàn làm việc của Quách Dũng Giai, lật một chồng công văn dày cộm.
Người mất tích tên là Lưu Phương Hoa, năm nay bốn mươi lăm tuổi, người Quý Dương, sau khi đám cưới vẫn định cư ở Gia Thành, người báo án chính là anh của nạn nhân. Vào ba tháng trước có nhận được một tin nhắn ngắn của em gái mình, nói là phải đi làm ở Quảng Đông nên thông báo một tiếng, nhưng kỳ quái chính là, sau đó bọn họ gọi lại cho Lưu Phương Hoa thì điện thoại luôn ở trạng thái tắt máy.
Cứ thế khoảng chừng một tháng, người báo án càng nghĩ càng không đúng, Lưu Phương Hoa mới mua điện thoại được mấy tháng, liên hệ với người thân đều là gọi trực tiếp chứ không nhắn tin ngắn thế này, cho nên dưới tình thế cấp bách, vào ngày 15 tháng 3 năm 2010, anh ta đã đến đồn cảnh sát ở Quý Dương báo án rồi sau đó đồn cảnh sát Quý Dương ném vụ án này cho cảnh sát Gia Thành chúng tôi.
Tôi xem ghi chép điều tra của bọn họ, thấy phần lớn đều là dựa theo lời chồng của Lưu Phương Hoa. Buổi tối trước ngày Lưu Phương Hoa rời nhà đã xảy ra cãi vã với anh ta về chuyện có đi làm hay không. Hôm sau lúc chồng cô ấy trở về thì cô ấy đã không còn ở nhà, mười hai giờ khuya hơn người chồng nhận được tin nhắn của Lưu Phương Hoa, nói là cô đã ở trên xe lửa rồi, bảo anh ta không cần lo lắng.
Nhưng kỳ lạ chính là, cảnh sát đã điều tra tất cả ghi chép xe lửa, xe điện, thậm chí là xe bus chạy đi Quảng Đông cùng ngày đều không có tên Lưu Phương Hoa.
Tôi theo thói quen cắn ngón cái tay trái của mình, sau đó liền cầm áo khoác lên băng qua nhà xưởng chưa từng nghe tên này.
Nói thật, trước kia có làm sao tôi cũng không nghĩ sẽ bị điều đến loại địa phương khỉ ho cò gáy này,haizzz, ai bảo tôi đã đắc tội hết thảy người trong cục thành phố chứ?
"Này, cậu muốn đi đâu?" Quách Dũng Giai hét to về phía tôi.
Tôi dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn Quách Dũng Giai, trầm giọng nói:
"Tôi có tên đấy. Anh bảo tôi điều tra vụ án này, không phải là muốn tôi chứng minh tôi có năng lực sao? Có điều tôi thật không hiểu, loại bộ phận như cấp thấp thế này thì còn cần năng lực gì?"
Nói xong, tôi cũng không để ý Quách Dũng Giai nói gì, liền lái xe chạy tới nhà của Lưu Phương Hoa.
Khi tôi tới tiểu khu của bọn họ, tôi không đi tìm chồng của Lưu Phương Hoa mà đi tới phòng an ninh trước cửa tiểu khu lấy lý do là đang đợi bạn rồi tám chuyện với mấy nhân viên bảo vệ.
Trước khi đến phòng an ninh, tôi đã ghé tiệm tạp hóa nhỏ bên cạnh mua một gói Trường Chủy, tôi vốn không có bất kỳ nghiên cứu gì về thuốc lá vì tôi không hút thuốc, và cũng không thử hút thuốc. Loại nghề khô khan nhàm chán như an ninh bảo vệ, mỗi ngày hầu như đều làm cùng một chuyện, trừ tuần tra, phần lớn thời gian đều ở phòng an ninh xem camera nên tôi nghĩ rằng bọn họ sẽ biết hút thuốc, muốn moi thông tin từ họ thì chỉ cần màn dạo đầu tốt, còn sợ bọn họ không nói thật sao?
"Chào chú, xin lỗi, bạn cháu gọi cháu đến tìm cậu ta nhưng cậu ta còn chưa tới, cậu ta bảo cháu ở bên trong phòng an ninh chờ một chút. Xin hỏi, có tiện không ạ?" Tôi gõ cửa một cái, có chút ngượng ngùng hỏi thăm bảo vệ đang xem màn hình bên trong.
Loại nghề này, mỗi ngày đều rất nhàm chán, nếu như không có người cùng nói chuyện, tôi nghĩ một ngày của bọn họ sẽ rất khó qua, cho nên những lúc có nhiều người, bọn họ cũng sẽ đứng ở cửa phòng an ninh nói chuyện phiếm với những cư dân khác trong tiểu khu, mà những câu chuyện này rất có thể sẽ mang đến cho tôi một ít đầu mối về Lưu Phương Hoa.
Có người hỏi tôi tại sao không móc thẻ cảnh sát để đi hỏi, hoặc là đến thẳng cửa tìm chồng Lưu Phương Hoa hỏi. Dĩ nhiên, tôi sẽ làm như vậy, nhưng không phải vào lúc này.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì thân phận cảnh sát rất nhạy cảm, nếu như trực tiếp đi hỏi thì trong đầu bọn họ sẽ có xu hướng tập trung vào một chuyện, cũng có thể nói, nếu họ cảm thấy có chỗ nào không đúng với nội dung chính thì sẽ lược bỏ ngay, mà thứ tôi phải làm bây giờ, chính là dẫn dắt, dẫn dắt họ nói ra những chuyện mà cảnh sát không biết.
Chú bảo vệ nhìn tôi một cái, sau đó nhiệt tình gật đầu nói:
"Không sao, tới ngồi đi, có điều nhìn cậu rất lạ mặt, có phải vừa mới dọn tới không?"
Tôi khẽ mỉm cười, vừa xé mở bao thuốc mới mua rồi cho chú ấy một điếu, vừa nói:
"Đúng vậy, cháu muốn thuê một căn hộ, cũng đã thỏa thuận với chủ căn hộ hôm nay đến xem, mà hình như cháu tới hơi sớm, cậu ta còn có vài chuyện phải xử lý cho nên bảo cháu ở đây chờ."
Bảo vệ vừa nghe nói tôi định thuê căn hộ ở đây thì lập tức mở máy hát.
Chú ấy hỏi tôi chuẩn bị thuê căn nào, tôi không chút suy nghĩ liền nói 603 block 12.
"603 block 12?" Bảo vệ hồ nghi nhìn tôi.
"Sao vậy?" Tôi nhìn vẻ mặt của chú bảo vệ dường như là biết gì đó, lập tức mượn thế như vô tình hỏi.
Chú bảo vệ này thở dài, nói:
"Cũng không có gì, trước đó vài ngày block 12 có người mất tích, cảnh sát liên tiếp tìm chúng tôi mấy lần, nói là người phụ nữ kia đột nhiên mất tích, hỏi tôi ba tháng trước có từng thấy cô ta không, chuyện này cũng qua ba tháng rồi sao tôi nhớ được chứ. Haizzz, người thời nay động một chút là ầm ĩ bỏ nhà ra đi..."
Chú bảo vệ dừng một chút rồi cầm ly trà trên bàn lên uống một hớp, tiếp tục nói:
"Mà nhóc à, tôi thấy con người cậu không tệ mới nói cho cậu biết. Tốt nhất là cầu nguyện cho người phụ nữ kia không về, bằng không, cậu ở 603, nhà cô ta ở 604, chưa chắc cậu chịu nổi đấy."
"Hửm? Sao chú nói vậy?" Tôi hứng thú hỏi, thuốc lá trên tay cũng liên tục đưa cho chú.
"Cái này ... ừm, nói như thế nào đây, chẳng qua là nhắc nhở cậu một câu, người phụ nữ kia đối xử với hàng xóm chúng tôi cũng coi như là ôn hòa, nhưng về đến nhà, hai vợ chồng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ầm ĩ như một, hai người gây gổ tranh cãi đến mức hàng xóm phải báo cảnh sát, một tháng cũng không dưới hai ba lần. Cậu cứ nghĩ đi, nếu người phụ nữ này trở lại, cậu ở đối diện bọn họ, nửa đêm nửa hôm có thể có cái gì tốt?" Chú ấy ngượng ngùng nhận lấy một điếu thuốc trong tay của tôi sau đó cười nói.
Tôi gật đầu. Trò chuyện một hồi thấy không có đầu mối gì có giá trị thì bèn chào tạm biệt với chú ấy, đi thẳng tới căn hộ của Lưu Phương Hoa.
Lúc đến nơi đã là 3 giờ rưỡi chiều, nơi đây là khu dân cư nhỏ kiểu cũ cho nên hơi có nhiều người trung niên và lớn tuổi, mà nhà của Lưu Phương Hoa ở số 604 block 12 đơn nguyên* 3.
"Cốc cốc cốc..."
"Xin hỏi, có người ở nhà không?" Tôi gõ cửa phòng 604, chờ tầm 3 phút thì một tên đàn ông trung niên mặt đầy cặn bã mở cửa ra, ló đầu nhìn hỏi tôi là ai.
Tên đàn ông này mỏ nhọn tai khỉ, đầu tóc như mấy ngày chưa có gội, nhìn hết sức lôi thôi, tên này chính là chồng Lưu Phương Hoa.
Tôi cũng không vòng vo, cứ thế móc ra thẻ thân phận của tôi đặt trước mặt tên đó rồi nói tôi là cảnh sát, mà vừa nói, tôi vừa đẩy hắn ra muốn tiến vào nhà Lưu Phương Hoa.
Nơi này chất đầy đồ lặt vặt, trên bàn để ba mâm thịt kho, còn có một chai Lão Bạch Kiền.
Mẹ nó, bữa ăn này bằng bữa ăn ngày tết của nhà tôi đấy, nhưng cả bàn không có một cọng rau, anh ta ăn như vậy không sợ nghẹn chết à?
"Điều kiện của anh cũng tốt nhỉ, vợ mất tích đã ba tháng mà còn có tâm tình ở nhà ăn thịt,
uống rượu, sao đây, có muốn tôi uống mấy ly với anh không?" Tôi vừa quan sát bầu không khí kỳ lạ của căn phòng này vừa ngồi xuống, nhìn mấy mâm thịt trên bàn.
------
*Đơn nguyên( Đơn nguyên chung cư) là một tập hợp nhiều căn hộ bố trí xung quanh một cầu thang. Thông thường, mỗi đơn vị đơn nguyên sẽ có từ hai đến bốn căn hộ liền với nhau. Mỗi đơn nguyên có thể có nhiều loại căn hộ khác nhau (01 phòng ngủ, 02 phòng ngủ, … ).