Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thời điểm bọn hắn sốt ruột, không biết phải làm sao bây giờ.
Trong một sơn lâm cách Chu Tiên Trấn không xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn.
- Oanh!
Sơn lâm như nổ tung, sau đó mọi người nhìn thấy từng tia thụy khí xông lên trời, làm cho bầu trời sáng rực, lại có ánh sáng vạn trượng bộc phát ra, thiên địa sáng ngời, thải quang giống như điềm lành ngập trời giáng lâm, làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên.
- Là bảo vật gì xuất thế sao?
Vô số người kinh ngạc lao về phía sơn cốc kia.
Trong sơn cốc, vẻ mặt của Vương Khả, U Nguyệt công chúa, Trương Chính Đạo choáng váng.
Nổ tung không có lực phá hoại gì, quần áo của ba người không chút tổn hại, nhưng tiếng nổ to lớn, ánh sáng vạn trượng, ngàn tia điềm lành, giống như pháo hoa trong bầu trời đêm, là chói mắt như vậy.
Ba người bại lộ!
Vương Khả liếc nhìn U Nguyệt công chúa, U Nguyệt công chúa này có bệnh sao? Phát minh ra cái quỷ gì thế? Ném giang sơn thì cũng thôi, lại tai họa luôn cả ta? Lão tử vốn vận rủi quấn thân, ngươi còn gia trì thêm sức mạnh?
- Chạy!
Vương Khả buồn bực kéo U Nguyệt công chúa bỏ chạy.
- Chờ ta một chút!
Trương Chính Đạo theo sát phía sau.
…
Chu Tiên Trấn, Nhiếp phủ!
Trương Thần Hư tay cầm bạch phiến, ngồi ở trên ghế, trước mặt cung kính đứng một đám gia chủ của Chu Tiên Trấn, Nhiếp Thiên Bá cực kỳ chật vật, đứng ở phía trước nhất, không ngừng giải thích cho Trương Thần Hư sự tình lúc trước bắt được U Nguyệt công chúa.
Trương Thần Hư lắc lắc bạch phiến, nhắm mắt suy tư hồi lâu.
- Đầu của các ngươi, trước gửi ở trên cổ, sự tình U Nguyệt công chúa, ta cho các ngươi một cơ hội bổ túc!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Tạ ơn Trương thượng tiên!
Nhiếp Thiên Bá cảm kích nói.
- Tiếp tục lục soát U Nguyệt công chúa, không bắt được, ta thu đầu của tất cả các ngươi!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Trương thượng tiên, không phải chúng ta không nguyện ý ra sức, chỉ là, chỉ là người của chúng ta đã tìm hai ngày, hai ngày nay một chút tin tức cũng không có, vạn nhất, vạn nhất...
Nhiếp Thiên Bá kinh hãi nói.
Mọi người cũng thế. Tìm không thấy, chúng ta đều phải chết? Vạn nhất thật tìm không thấy thì làm sao bây giờ?
- Nếu ta đoán không sai, đích đến của U Nguyệt công chúa hẳn là Thiên Lang Tông, lúc đầu ta đã sắp xếp người ngồi chờ ở phụ cận Thiên Lang Tông, đợi nàng tự chui đầu vào lưới, thật không nghĩ đến, U Nguyệt công chúa lại chạy tới Chu Tiên Trấn, hừ, xem ra truyền văn không sai, U Nguyệt công chúa quả nhiên là dân mù đường, đi nhầm phương hướng mất rồi!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- A? Dân mù đường?
Nhiếp Thiên Bá sững sờ.
- Trong Thập Vạn Đại Sơn, chỉ có Thiên Lang Tông là chỗ U Nguyệt công chúa quen biết, nàng khẳng định sẽ tới nơi đó, các ngươi dọc theo đường đi truy lùng là được, bố trí cửa ải, phong tỏa con đường... các ngươi hẳn đều biết, tự xem rồi xử lý đi, chỉ cần bắt được U Nguyệt công chúa, năm danh ngạch kia vẫn cho các ngươi, nếu không bắt được, hừ!
Trương Thần Hư hừ lạnh.
- Vâng! Tạ ơn Trương thượng tiên!
Mọi người kích động nói.
Có phương hướng, vậy thì dễ tìm, U Nguyệt công chúa nhất định sẽ đi Thiên Lang Tông, chúng ta chặn đường của nàng không được sao? Năm danh ngạch đi vào Kim Ô Tông? Chỉ cần tìm được U Nguyệt công chúa, chúng ta sẽ có thu hoạch lớn.
Mọi người xoa tay, chờ mong sớm ngày bắt được U Nguyệt công chúa.
Trương Thần Hư lắc lắc quạt xếp, lộ ra nụ cười lạnh, ân uy tịnh thi, không lo đám người này không nghe mình sai sử.
- Trương thượng tiên, ngài nói trên đường đi Thiên Lang Tông, có đệ tử của Kim Ô Tông phong tỏa, mà chúng ta lại phải đuổi bắt U Nguyệt công chúa, vạn nhất nổi lên xung đột thì làm sao bây giờ?
Nhiếp Thiên Bá lo lắng hỏi.
Trương Thần Hư nghĩ nghĩ, lật tay lấy ra một lệnh bài màu vàng óng, trên lệnh bài có một đồ án Tam Túc Kim Ô.
- Đây là Kim Ô Lệnh của Kim Ô Tông, trước giao cho ngươi sử dụng, gặp đệ tử Kim Ô Tông, chỉ cần đưa nó ra, tự nhiên không có người dám làm khó dễ các ngươi!
Trương Thần Hư vứt Kim Ô Lệnh cho Nhiếp Thiên Bá.
- Tạ ơn Trương thượng tiên, chúng ta tất xông pha khói lửa, nhất định bắt được U Nguyệt công chúa về!
Nhiếp Thiên Bá kích động nói.
- Uhm!
Trương Thần Hư gật đầu.
Ngay lúc này, trên một ngọn núi ở bên ngoài Chu Tiên Trấn, bỗng nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn.
- Oanh!
Tiếng nổ chấn động cửu tiêu, sau đó điềm lành trùng thiên, ánh sáng vạn trượng chiếu xạ cả bầu trời.
Động tĩnh khổng lồ để mọi người sững sờ, cùng một chỗ quay đầu nhìn lại.
- Có bảo vật xuất thế?
Trương Thần Hư ngạc nhiên nói.
Bên ngoài Chu Tiên Trấn, trung tâm ánh sáng vạn trượng!
Đệ tử các gia tộc tụ tập đến điều tra.
- Thượng tiên, ánh sáng vạn trượng và ngàn tia điềm lành, chính là từ trong hang núi này phát ra, nhưng trong sơn động cái gì cũng không có!
Nhiếp Thiên Bá nhíu mày nói.
Trương Thần Hư nắm bạch phiến, híp mắt nhìn điềm lành ở trên bầu trời:
- Xem ra nơi này cũng không phải bảo vật xuất thế gì, mà là pháp bảo nào đó phát ra dị tượng, trước đó nơi này có cái gì?
- Trước đó?
Nhiếp Thiên Bá nghi ngờ nhìn đám đệ tử.
- Trước đó? Nơi này cái gì cũng không có, ta đi qua nơi này kiểm tra mấy lần, nhưng ngay cả sơn động cũng không có!
Một đệ tử Nhiếp gia nói.
- Không có khả năng, dấu vết trong sơn động này, khẳng định là đục mở thời gian rất lâu! Làm sao có thể không có sơn động? Các ngươi không cẩn thận lục soát sao?
Nhiếp Thiên Bá trợn mắt nói.
- Nhiếp gia chủ, nơi đây ta cũng tìm kiếm qua, trước đó đúng là không thấy sơn động!
- Ta cũng lục soát qua, trước đó nơi này không có sơn động!
Mấy tu tiên giả mở miệng, để mặt mũi của Nhiếp Thiên Bá tràn đầy nghi hoặc. Trước đó không có sơn động? Mắt các ngươi mù sao, dấu vết trong sơn động này, rõ ràng đã có thời gian rất lâu, có địa phương mọc đầy rêu xanh, ngươi lại nói nó vừa xuất hiện?
Lúc này bạch phiến trong tay Trương Thần Hư lắc một cái, bụi cỏ ở bốn phía bị xốc lên, lộ ra 12 cái hố.
- A? Đây là cái gì?
Nhiếp Thiên Bá kinh ngạc hỏi.
- Đây là Trận Cơ Khẩu!
Thần sắc của Trương Thần Hư khẽ động.
- Trận Cơ Khẩu?