Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Không sai, nơi này nguyên bản có một mê trận che đậy sơn động, các ngươi nhìn không thấy sơn động cũng rất bình thường. Trên mặt đất cực kỳ bừa bộn, hẳn là có người ở trong lúc vội vàng nhổ đồ vật bày trận lên!
Trương Thần Hư sầm mặt lại nói.
- Có người mới từ nơi này chạy trốn? Đào mệnh cũng không quên mang tài vật đi? Cái này, cái này là Vương Khả?
Nhiếp Thiên Bá biến sắc.
- Vương Khả?
Trương Thần Hư khó hiểu hỏi.
- Nhất định là Vương Khả, hắn lại trốn ở phụ cận Chu Tiên Trấn, hắn còn chưa chạy xa, mau đuổi theo, mau đuổi theo!
Nhiếp Thiên Bá kích động nói.
Mọi người nhanh chóng tứ tán ra. Nhiếp Thiên Bá cáo lỗi một tiếng, cũng theo các gia chủ gia nhập vào hàng ngũ đuổi bắt, dù sao ai bắt được Vương Khả, thì có thể tìm ra U Nguyệt công chúa.
Trương Thần Hư không có ngăn cản, chỉ có chút không hiểu, vì sao Vương Khả kia lại cho nổ pháo sáng hấp dẫn mọi người? Chẳng lẽ...
- U Nguyệt công chúa, ngươi là dùng pháo sáng trào phúng ta không bắt được ngươi sao?
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
…
Trong một cổ miếu bỏ hoang cách Chu Tiên Trấn khá xa. Cổ miếu tàn phá, tượng phật chỉ còn lại một nửa. Nhưng từ bảng hiệu nứt vỡ, còn có thể nhìn thấy ba chữ Trấn Ma Tự tang thương.
Vương Khả, U Nguyệt công chúa, Trương Chính Đạo thở hồng hộc ngồi dưới đất.
Mặc dù ba người đều là Tiên Thiên cảnh, nhưng một hơi chạy xa như vậy, cũng có chút thở hổn hển.
- Cuối cùng cũng an toàn, nguy hiểm quá, xém chút bị bắt!
Trương Chính Đạo co quắp nằm ở trên mặt đất nói.
- Tiếp tục như vậy không được, nhất định phải ngụy trang, bộ dáng này của ba người chúng ta quá mạo hiểm!
Vương Khả thở dốc nói.
- Đúng, đúng, ngụy trang, ta làm sao lại quên? Không được, ta phải ngụy trang một chút, để bọn hắn không nhận ra ta!
Trương Chính Đạo lập tức nhảy dựng lên.
- Ngụy trang? Cái này ta am hiểu! Các ngươi chờ ta một chút! Không cho phép nhìn lén!
Thần sắc của U Nguyệt công chúa khẽ động nói.
Vừa nói U Nguyệt công chúa vừa đi ra sau tượng phật ngụy trang.
- Trương Chính Đạo, ngươi ngụy trang...
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Yên tâm, đây là bản sự kiếm cơm của ta, tự ta biết, chờ ta một chút, ngoài miếu có một con sông lớn, ta đi soi nước hóa trang!
Trương Chính Đạo nói.
Vương Khả gật đầu, sau đó mình cũng lấy ra y phục thay đổi.
Thay y phục xong, Vương Khả từ trong túi trữ vật lấy ra 12 cây lệnh kỳ lau sạch.
- May mà ta phản ứng nhanh, 12 cây lệnh kỳ này, là ta dùng rất nhiều tiền mới mua được! Chỉ tiếc lần này vội vàng rút ra, hơn phân nửa đều hỏng, ai!
Vương Khả thở dài.
Chờ một lát, U Nguyệt công chúa đổi nam trang từ phía sau tượng phật đi ra.
Bởi vì chân tương đối dài, U Nguyệt công chúa đổi qua nam trang vẫn cực kỳ cao gầy, đội mũ che đậy tóc dài, chỉ là bộ ngực hơi rõ rệt, cũng may nam trang khá rộng, miễn cưỡng còn có thể che đậy, vết sẹo trên mặt thì quá bắt mắt.
- Thế nào? Ngươi bây giờ không nhận ra ta rồi chứ?
U Nguyệt công chúa xoay người, mong đợi hỏi.
Vương Khả:
- ...
Ta cũng không phải mù, ngươi đổi bộ y phục liền không nhận ra? Cái này không phải là ngươi sao?
Vương Khả che giấu lương tâm nói:
- Ách, cách nhận không ra còn kém một chút!
- Ngươi còn có thể nhận ra ta? Không thể nào! Trước kia ở trong hoàng cung, mỗi khi ta đổi nam trang, thì không ai nhận ra được!
U Nguyệt công chúa kinh ngạc nói.
Vương Khả:
- ...
Trước kia ngươi là công chúa, ai dám ngỗ nghịch ý chí của ngươi?
- Dù sao ta vẫn có thể nhìn ra!
Vương Khả thành thật nói.
- Điều đó không có khả năng...
U Nguyệt công chúa phiền muộn nói.
- Vương huynh, công chúa, ta ngụy trang kỹ rồi, các ngươi nhìn thấy thế nào?
Ngoài miếu truyền đến thanh âm của Trương Chính Đạo.
U Nguyệt công chúa nhìn lại, chỉ thấy một lão phụ mập mạp từ bên ngoài đi vào, lão phụ bộ ngực to lớn, khi đi đường không ngừng lay động, nhưng nhìn tới mặt, lại làm cho thần sắc của hai người cứng đờ, mặt mũi đánh phấn giống như quỷ, son môi đỏ như máu, làm cho U Nguyệt công chúa run rẩy cả người.
Trên đời lại có nữ nhân xấu xí như thế? So sánh với đó, đại biểu tỷ của Vương Khả lại trở nên đoan trang thanh tú hơn không ít.
- Trương, Trương Chính Đạo? Ngươi, ngươi giả nữ nhân?
U Nguyệt công chúa kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, may mà ta lưu lại hai trái dưa hấu nhỏ chưa ăn, vừa vặn!
Trương Chính Đạo vuốt ngực cười nói.
Nụ cười này, làm cho da đầu của Vương Khả tê dại.
- Vương huynh, ta ngụy trang thế nào?
Trương Chính Đạo mong đợi hỏi.
- Ngươi ngụy trang, mặc dù đã che giấu bộ mặt, nhưng chẳng biết tại sao, ta lại rất muốn đánh ngươi!
Sắc mặt của Vương Khả cổ quái nói.
- Ha ha, vậy thì đã thành công! Đúng rồi, sao hai người các ngươi còn không động?
Trương Chính Đạo đắc ý hỏi.
- Ta!
Sắc mặt của U Nguyệt công chúa cứng đờ.
Mắt ngươi mù sao? Ngươi giả gái, ta nữ giả nam trang, nhìn không thấy hả?
Bất quá U Nguyệt công chúa đã hiểu rõ, trước kia ở trong hoàng cung, là các cung nữ cố ý nịnh nọt mình, mình nữ giả nam trang so sánh với Trương Chính Đạo giả gái, căn bản không phải một đẳng cấp.
- U Nguyệt công chúa, nếu không ta trang điểm cho ngươi?
Trương Chính Đạo hỏi.
Vẽ thành như ngươi? Còn không bằng ta chết cho rồi!
- Ngươi đừng tới!
U Nguyệt công chúa cả kinh kêu lên.
- Ngươi không tin tay nghề của ta?
Vẻ mặt Trương Chính Đạo nghi hoặc.
- Vương huynh, U Nguyệt công chúa không tin ta, nếu không ta ngụy trang giúp ngươi trước?
Trương Chính Đạo nhìn về phía Vương Khả.
- Không cần, tự ta biết ngụy trang!
Vương Khả lập tức ngăn Trương Chính Đạo lại.
- Thủ đoạn của Vương huynh cũng không ít, ngươi muốn ngụy trang như thế nào?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Mục đích của ngụy trang, là để người không nhận ra khuôn mặt của ngươi mà thôi, không nhận ra khuôn mặt, chỉ cần bôi loạn một chút là được! Không cần hi sinh lớn như ngươi!
Vương Khả cổ quái nhìn gương mặt của Trương Chính Đạo.
- Bôi loạn một chút? Có ý gì?
Trương Chính Đạo sững sờ.
Vương Khả lật tay lấy ra một cái bình nhỏ, mở nắp bình, có thể nhìn thấy trong bình có chút chất lỏng trong suốt.
- Chính là cái này, bôi lên mặt là được! Hiệu quả khẳng định tốt hơn ngươi!
Vương Khả giải thích.