Chương 24: U Nguyệt Công Chúa Có Bệnh (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Ta vừa rèn đúc pháo lễ hội xong, bọn hắn liền phát động chính biến, làm ta không kịp phản ứng...

U Nguyệt công chúa tức giận nói.

Vương Khả:

- ...

Trương Chính Đạo:

- ...

Tô đậm bầu không khí? Không thể dùng để tu luyện, không thể dùng để đối địch, chỉ có thể tô đậm bầu không khí? Ngươi trì hoãn lễ đăng cơ, chỉ vì rèn đúc cái hàng lởm này?

Đây là tiêu chuẩn của mê muội mất cả ý chí, không, ngay cả giang sơn cũng mất!

- Vậy tại sao ngươi lại tới Thập Vạn Đại Sơn?

Trương Chính Đạo mong đợi hỏi.

- Trước khi đi mẫu thân ta nói, vạn nhất xảy ra chuyện gì nguy hiểm, thì đi tìm Thiên Lang Tông Chủ, hắn sẽ giúp ta! Cho nên ta mới chạy về phía Thiên Lang Tông, ai biết Kim Ô Tông lại tuyên bố huyền thưởng lệnh, làm ta bị Nhiếp Thiên Bá bắt!

U Nguyệt công chúa buồn bực nói.

- Thiên Lang Tông Chủ?

Ánh mắt của Vương Khả sáng lên.

- Ta chưa gặp qua Thiên Lang Tông Chủ, bất quá ta phỏng đoán, hẳn là để Thiên Lang Tông đại sư huynh bảo hộ ta!

Trong mắt U Nguyệt công chúa lóe lên vẻ chờ mong.

- Thiên Lang Tông đại sư huynh?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Ừm, trước kia đại sư huynh ở Thi Quỷ Hoàng Triều làm tướng quân, chỉ là vì truy cầu ta, nên mẫu thân ta một mực không cho ta qua lại với hắn, nhưng lần này mẫu thân ta khẳng định cho phép ta và đại sư huynh ở cùng một chỗ rồi!

Trong mắt U Nguyệt công chúa lóe lên vẻ chờ mong.

Vương Khả nắm tóc, buồn bực nói:

- Vậy ta bái nhập Thiên Lang Tông, là phải dựa vào vị đại sư huynh kia? Hắn ái mộ ngươi, ta cứu ngươi, sau đó hắn sẽ giúp ta vào Thiên Lang Tông?

- Ta mở miệng, đại sư huynh nhất định sẽ giúp!

U Nguyệt công chúa nói.

Vương Khả nhíu mày:

- Thiên Lang Tông chiêu thu đệ tử, từ trước tới giờ chỉ tuyển nhận phàm nhân bình thường. Đạt tới Tiên Thiên cảnh, mang nghệ nhập tông, là một mực không thu, đây là quy củ của Thiên Lang Tông, trừ khi tông chủ mở miệng, bằng không ai cũng không được! Thiên Lang Tông đại sư huynh gì kia của ngươi, chỉ sợ làm không được?

- Cho nên ta không dám hứa chắc!

U Nguyệt công chúa nói.

Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo, ngươi cái gia hỏa không biết xấu hổ này, lại dám gạt ta? Vương Khả muốn đập nát hắc phiến trong tay.

- Đừng, đừng động thủ, nghe ta nói, nghe ta nói đã!

Trương Chính Đạo cười khổ nói.

- Nói gì?

Vương Khả trừng Trương Chính Đạo.

- Ngươi tin tưởng ta, nếu như Thiên Lang Tông Chủ biết chúng ta cứu U Nguyệt công chúa, nhất định sẽ thu ngươi vào Thiên Lang Tông!

Trương Chính Đạo giải thích nói.

- U Nguyệt công chúa mới vừa nói, nàng căn bản chưa gặp qua Thiên Lang Tông Chủ gì! Hắn làm sao có thể quan tâm U Nguyệt công chúa sống chết? Nếu quan tâm, thời điểm Kim Ô Tông truy sát U Nguyệt công chúa, tại sao hắn không cứu giúp?

Vương Khả trầm giọng nói.

- Có khả năng Thiên Lang Tông Chủ đang bế quan, hoặc không ở Thập Vạn Đại Sơn! Ngươi yên tâm, nếu Thiên Lang Tông Chủ biết chân tướng, nhất định sẽ bảo hộ U Nguyệt công chúa, hơn nữa còn thu ngươi vào Thiên Lang Tông, ta cam đoan, ta cam đoan!

Trương Chính Đạo thề thốt.

- Vì sao?

U Nguyệt công chúa hiếu kỳ hỏi.

- Bởi vì phụ thân của ngươi!

Trương Chính Đạo cười khổ nói.

- Phụ thân của ta? Từ khi ta ra đời, thì chưa từng gặp phụ thân, ta hỏi mẫu thân, nhưng mẫu thân chưa bao giờ nói, ngươi lại biết phụ thân của ta là ai? Chẳng lẽ là Thiên Lang Tông Chủ?

U Nguyệt công chúa kinh ngạc hỏi.

- Không phải, không phải, ta không thể nói, quan hệ cơ mật, về sau ngươi sẽ biết, ngươi tin tưởng ta, chờ đến Thiên Lang Tông, ngươi sẽ an toàn, sau đó Vương Khả cũng có thể bởi vì cứu ngươi mà gia nhập Thiên Lang Tông! Ta cam đoan!

Trương Chính Đạo thề thốt.

Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo.

- Vương huynh, ta có lừa ngươi lần nào chưa!

Trương Chính Đạo cười khổ nói.

- Hừ!

Vương Khả cười lạnh, da mặt dày đến nước này, hắn muốn mài cũng không mài được.

- Thôi được rồi, mệnh căn của ngươi ở trong tay ta, tạm thời tin ngươi một lần!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Vẫn là Vương huynh hiểu rõ đại nghĩa, ha ha, vậy lúc nào chúng ta lên đường đi Thiên Lang Tông?

Trương Chính Đạo hỏi.

- Lên đường? Ta không có ý định lên đường!

Vương Khả nói.

U Nguyệt công chúa, Trương Chính Đạo kinh ngạc nhìn Vương Khả.

- Bây giờ bên ngoài loạn như vậy, ra ngoài tìm cái chết sao? Ngoài sơn động có rất nhiều pháp bảo che lấp khí tức mà ta dùng tiền mua về, Tiên Thiên cảnh tuyệt đối tìm không tới. Hơn nữa 10 năm này, ta luôn bị vận rủi quấn thân, tốt nhất không nên ra ngoài thử vận khí, ta nghiên cứu qua, chỉ cần ta ở một chỗ bất động, vận rủi sẽ tạm thời không giáng lâm, nhưng một khi ta chạy ngược chạy xuôi, như vậy...

Vương Khả lắc đầu.

- Chờ? Phải chờ tới khi nào?

U Nguyệt công chúa hiếu kỳ hỏi.

- Đến lúc bọn hắn không còn lục soát nữa!

Vương Khả giải thích.

- Làm sao ngươi biết lúc nào bọn hắn không lục soát nữa?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.

- Người của ta sẽ thông báo, cho nên hai vị chờ đợi ở đây một đoạn thời gian đi!

Vương Khả nói.

U Nguyệt công chúa nhíu mày, Trương Chính Đạo há miệng, nhưng cũng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn.

- U Nguyệt công chúa, cất hắc cầu của ngươi đi!

Vương Khả nhặt pháp bảo của U Nguyệt công chúa lên nói.

- Vừa rồi ta mở chốt an toàn, ngươi không thể sờ, trừ ta, bất luận kẻ nào sờ vào cũng sẽ khởi động!

U Nguyệt công chúa kêu lên.

- Khởi động? Cái hắc cầu này?

Vương Khả cổ quái hỏi.

- Đây không phải hắc cầu bình thường, mà là pháo lễ hội, trong các pháp bảo ta phát minh, nó là loại ta hài lòng nhất, ngươi không nên xem thường nó, một khi nổ tung, mặc dù không có lực sát thương gì, nhưng sẽ bắn ra ánh sáng vạn trượng, ngàn tia điềm lành!

U Nguyệt công chúa chân thành nói.

- Ánh sáng vạn trượng? Ngàn tia điềm lành? A, cái này có tác dụng gì... ngươi nói cái gì? Nó sẽ nổ tung?

Vương Khả nói một nửa, đột nhiên biến sắc.

U Nguyệt công chúa nghiêm túc gật đầu.

- Oanh!

Ngay lúc đó, bên ngoài Chu Tiên Trấn, đệ tử các gia tộc không ngừng tìm kiếm tung tích của U Nguyệt công chúa, đáng tiếc, Vương Khả quá biết giấu người, đệ tử các gia tộc vẫn không thu hoạch được gì.