Long Ngạo Thiên hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hắn phải ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại, giờ đây trọng trách của hắn là đem đám người di chuyển tới thành Võ Vương.
Hắn hơi vỗ vai Phượng Lan ý bảo mình đã không sao, nàng ngước đầu nhìn Long Ngạo Thiên, thấy hắn gật đầu nàng mới yên tâm mà buông hắn ra.
Long Ngạo Thiên nhìn đám người nói: “Hiện tại có hai con đường cho các vị, thứ nhất cùng ta đến thành Võ Vương, con đường sau này sẽ gian nan thử thách và có nguy cơ không sống được.”
“Thứ hai! Ai không muốn bây giờ có thể rời khỏi, từ đây không còn liên quan gì đến việc này, ta cũng có thể phân phát cho các vị một ít ngân lượng để mua nhà, mua ruộng sống sau này.”
Đám người hai mặt nhìn nhau, có người chụm lại xì xào to nhỏ, có người đứng một mình suy tư.
Long Ngạo Thiên không vội, hắn nhìn đám người này lựa chọn.
Khoảng hơn năm phút, trong đám người có từng giọng nói vang lên.
“Ta... ta rời khỏi! Ở nhà còn có mẫu thân đã lớn tuổi cần ta chăm sóc, ta không thể chết được.”
“Ta cũng rời khỏi!”
“Ta...!”
....
Long Ngạo Thiên nhìn từng người một đi ra đứng trước mặt hắn, dù đã đoán trước nhưng không ngờ nhiều người như vậy.
Chẳng bao lâu số người đã đạt gần hai mươi người.
Long Ngạo Thiên nhìn đám người trước mặt không nói một lời, đám người Phượng gia không dám đối diện với ánh mắt của hắn, cả đám cúi thấp đầu.
Thở dài, Long Ngạo Thiên thò tay vào trong vạt áo nhưng thực chất là câu thông hệ thống không gian, theo tay hắn thò vào lấy ra từng túi tiền được xuất hiện, hắn phát cho từng người.
Đám người cảm tạ mà rời khỏi.
Trước mặt hắn chỉ còn tám người, nếu không tính tam nữ vào bên trong.
Tám người thấy hắn nhìn tới tự giác ra khỏi hàng quỳ một chân trên đất.
“Chúng ta nguyện đi theo công tử và phu nhân, tiểu thư dù chết cũng không hối!”
“Hảo! Ta sẽ không để các ngươi đi theo ta cách vô ích.”
Long Ngạo Thiên nói xong, tay hắn phất lên, trước mặt đám người xuất hiện tám cuốn sách đều là Thiên giai đỉnh cấp.
Tám cuốn có một điểm khác biệt đó là thuộc tám thuộc tính khác nhau.
Hắn nhìn tám người hài lòng gật đầu, hắn có một ý tưởng táo bạo đang dần hình thành trong đầu.
Ý nghĩ đó có thành công hay không phải xem tám người này rồi.
“Việc trước mắt bây giờ là đến thành Võ Vương! Tám người các ngươi mau đi mua thêm hai chiếc xe ngựa để tiện cho việc di chuyển!”
Nói rồi tay hắn phất lên một chiếc túi ngân lượng bay vào tay một trong tám người.
“Vâng! Công tử.”
Long Ngạo Thiên xong việc, hắn lại gần tam nữ cùng các nàng leo lên trên xe ngựa, một trong tám người tự giác ngồi vào ghế xe phu.
Chiếc xe ngựa này là hắn mua chiếc to nhất, bên trong mọi thứ đều đủ. Không khác gì một căn phòng.
Chẳng bao lâu hai chiếc xe ngựa cũng được đưa đến, hai chiếc này nhỏ hơn nhiều so với của hắn, bảy người còn lại chia nhau ngồi lên trên hai chiếc xe.
Khi người đã chuẩn bị hoàn tất, hắn ra lệnh xuất phát.
“Thành Võ Vương! Long Ngạo Thiên ta đến rồi!”
....
Trong thành Võ Vương.
Hình ảnh kéo lại gần một tòa phủ có tấm bảng với hai chữ Mộc Phủ đằng trước.
Bên trong phủ lúc này đang có một trung niên nhân cơ bắp cuồn cuộn, bắp tay cơ hai đầu như cuồng long nhô lên, phần lưng rộng rãi, từng khối cơ lưng tạo nên một hình chữ v hoàn mĩ.
Khuôn mặt to tròn, mày rậm, mắt như chuông đồng. Râu quai nón kéo dài xuống tới cổ, tổng thể nhìn như hình người mãnh thú.
Hắn không ai khác chính là gia chủ Mộc phủ, cũng là người sáng tạo nên Tạo Khí Các uy danh lừng lẫy trên chốn giang hồ, Mộc Thanh Thư.
Người đưa ngoại hiệu Kim Mao Sư Vương Mộc Thanh Thư, bởi tóc và râu của hắn có màu ngà vàng rất giống một con sư tử nên người trong giang hồ đặt cho biệt hiệu này. Khi chỉ nghe qua mỗi tên của hắn ai cũng sẽ nghĩ là một người văn nhã, ôn tồn lễ độ. Nhưng sai, tính cách của hắn hoàn toàn trái ngược.
Một tiếng cười to sang sảng vang lên: “Ha ha ha! Không ngờ tên tiểu tử Long Ngạo Thiên có chút bản lĩnh, không chỉ lấy sức một mình tiêu diệt gia chủ hai nhà Nam Cung và Mộ Dung, mà còn cứu nữ nhi ta một mạng!”
“Nghe nói hắn nay mới 17 tuổi mà đã có chiến tích như vậy, không tệ, không tệ!”
Mộc Thanh Thư trong miệng nói liền hai từ không tệ, vẻ mặt khá hài lòng với người này.
Từ sau khi nữ nhi cưng của hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn và được cứu giúp, hắn đã sai người tìm hiểu về tên tiểu tử này.
“Đáng tiếc Long gia bây giờ theo tin mới nhất đã hoàn toàn bị xóa bỏ, Phượng gia cũng không thoát khỏi.”
“Nàng nghĩ chuyện này nên xử lý như nào? Bên phía nữ nhi... ài...”
Hắn đang nói thì thở dài mà quay sang nhìn một người mỹ phụ bên cạnh.
“Gần đây thiếu công tử của phái Thanh Thành là Doãn Chí Bằng luôn ngỏ lời muốn cưới Uyển Tinh làm thê tử, chàng cũng biết hai đứa nó từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Chí Bằng đứa nhỏ này từ khi còn bé đã hô hào sau khi lớn muốn cưới Uyển Tinh, không ngờ đến lúc lớn vẫn giữ nguyên ý định này!”
“Thiếu niên Long Ngạo Thiên này ta chưa có dịp gặp mặt, còn Chí Bằng ta nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, ta lại thích nó hơn là tên tiểu tử Long Ngạo Thiên.”
Người nói chuyện là phu nhân của Mộc Thanh Thư, Tống phu nhân, Tống Ninh Nguyệt.
Nàng này toàn thân khí tức thành thục, tư thái uyển chuyển, nàng mặc dù đã làm vợ người nhưng nay mới vừa ba mươi. Cổ đại nữ tử bình thường lấy phu quân rất sớm, nàng gả vào Mộc phủ năm 13 tuổi đến lúc sinh Mộc Uyển Tinh là 14. Từ đó đến nay hai vợ chồng chỉ có duy nhất một nữ nhi là nàng nên rất được sủng ái.
Nữ nhân thường làm việc theo cảm tính nên khi nghe nàng nói giúp cho Chí Bằng, Mộc Thanh Thư cũng không ngoài ý muốn.
Hai người đang nói chuyện, từ ngoài một giọng nói vang lên đánh gãy hai người.
“Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi đến thỉnh an hai người!”
Người đến là Mộc Uyển Tinh, nay nàng mặc một thân hoàng y, tương tự lần trước, có lẽ nàng có sở thích đặc biệt với màu vàng.
~Còn tiếp~
*Số tài khoản của tại hạ:
106876320420 / LONGPS
PHAM SON LONG
*Ngân hàng VietinBank