Long Ngạo Thiên biết tin này không giấu được lâu nhưng với tình hình hiện tại của phụ thân chỉ sợ không chịu được.
Hắn dìu phụ thân đi qua từng cỗ xác chết đến khi đi ra khỏi nhà lao. Long gia giờ đây đã toàn là phế tích, không còn sự huy hoàng của hồi xưa.
Lầu các rách nát, xác người khắp mọi nơi, mùi huyết trùng thiên. Phía trên bầu trời từng con quạ bay lượn trên không trung, thậm chí có xác chết để lâu đang bị chúng nó mổ xác, có một con quạ gắp từ hốc mắt ra một con mắt ngậm trong miệng mà bay đi mất.
Cảnh tượng không khác gì tu la địa ngục.
Phượng gia không còn, Long gia lại càng thê thảm, không một bóng người.
Long Ngạo Thiên đưa Long Thiên Hoành vào căn phòng của y, đến nơi cửa đã mở sẵn, bên trong đồ đạc tán loạn như gặp phải kẻ trộm vào nhà lục tung mọi thứ lên.
Bình báu, tranh quý treo trên tường đã hoàn toàn biến mất.
Từ trong hệ thống lấy ra một hạt đan dược chữa thương nhét vào trong miệng Long Thiên Hoành.
Hắn đỡ Long Thiên Hoành ngồi lên giường, Long Ngạo Thiên ngồi phía sau vận chân khí truyền qua người Long Thiên Hoành giúp hắn liệu thương.
Giờ đây công lực hắn đã đạt Thiên Nhân cảnh, mạnh gấp nhiều lần hồi trước. Nên không bao lâu chân khí rối loan trong cơ thể của Long Thiên Hoành đã bình ổn.
Hắn thở ra một hơi, thu công lại.
Nhìn phụ thân hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, đã ngủ mất. Hắn đặt người nằm lên giường rồi đắp chăn cho y.
Tình cảnh của phụ thân bên ngoài đã không lo nhưng bên trong bị nội thương nghiêm trọng cần tĩnh dưỡng một tháng mới khôi phục.
Hắn không khỏi chau mày, với tình hình hiện tại. Thành Vân Khải không thể tiếp tục ở lại, quân Triều Đình có thể lại đến bất cứ lúc nào.
Bên phía mình chỉ với miêu lớn miêu nhỏ vài con không thể đối nghịch với mấy vạn đại quân của Triều Đình, xem ra phải tìm đồng minh.
Trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ của Bạch Nguyệt Hoa.
‘Hừm... với thế lực của nàng muốn chống đối Triều Đình vẫn là hơi miễn cưỡng, ta phải tìm thêm người đáng tin cậy.’
Nghĩ tới đây hắn nhớ đến Bạch Nguyệt Hoa nắm trong tay vài mỏ quặng sắt và vàng, chợt một cái tên hiện lên trong đầu hắn.
Tạo Khí Các!!!
“Có lẽ cũng là lúc nên rời đi, đến thành Võ Vương!”
“Nguyệt Hoa! Không biết bây giờ nàng ra sao rồi?”
Ánh mắt Long Ngạo Thiên nhìn về phía chân trời đang dần tối xuống mà thầm nhớ một bóng người trong đầu.
....
Trên biển, một chiếc thuyền to lớn đang theo làn gió mà di chuyển không cố định, tiếng nước rì rào bên tai, đêm nay mặt biển tĩnh lặng không có giông bão, ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi xuống mặt biển phản xạ ra từng tia sáng linh lung mơ mộng.
Hình ảnh kéo lại một căn phòng, đi qua khe cửa mà đi vào bên trong. Trong phòng tắm hiện tại đang có một thân ảnh mơ hồ bên trong một chiếc thùng tắm, thân ảnh bên dưới như ẩn như hiện bên dưới làn nước.
Hai cánh tay làn da màu lúa mạch khỏe mạnh đang đặt trên thành thùng nước, từng hạt nước trơn trượt trên cánh tay mà nhỏ chảy giọt xuống mặt nước tạo nên từng tiếng ‘tíc tách’ trong căn phòng yên tĩnh.
“Rào....!”
Một thân ảnh trồi từ dưới lên, mái tóc của nàng hất lên, nước bắn tung tóe lên cao. Theo đó hai đoàn mềm mại xuất hiện bên dưới làn nước, chúng nó nổi bồng bềnh trên mặt nước.
Hai điểm màu đỏ được đính bên trên làm nổi bật giữa dòng nước trong suốt.
Đầu nàng dựa vào thành thùng, mái tóc dài thuận theo đầu nàng dính lại vào mép thùng, nước từ mái tóc chảy xuống thành một đường dài xuống đất.
Bạch Nguyệt Hoa mới làm vợ người, khóe mắt mị thái phát xạ trong lúc vô ý. Nàng mới được nếm trải cảm giác tuyệt vời của việc nam nữ trong độ tuổi thèm khát của mình, dù mới xa hắn nhưng trong đầu nàng lúc nào cũng hiện lên một thân ảnh và... côn thịt của hắn.
Nhớ tới lúc hắn thèm muốn cơ thể nàng, nhớ lúc hắn dùng dương vật mà điên cuồng ra vào dâm huyệt của nàng, cả cơ thể nàng hiện đang ngâm trong thùng tắm nhưng nước trong thùng cũng không thể dập tắt được ngọn lửa mang tên dục vọng trong lòng nàng.
Sóng mắt nàng lưu chuyển, hai bàn tay không kìm được mà đưa xuống nắm vào hai bên ngực, một bàn tay nàng đưa xuống nâng một bên bầu ngực lên.
Nàng cúi đầu xuống ngậm một bên hạt đào vào trong miệng mình.
Một cánh tay nàng lần mò xuống vị trí giữa hai chân, hai ngón tay nàng thọc vào mà ra vào liên tục.
Chẳng bao lâu trong căn phòng yên tĩnh từng tiếng thở hổn hển như từng tiếng mèo kêu trong đêm tối vang lên làm lòng người bồn chồn. Tiếng kêu làm người ta phấn khích, huyết trong cơ thể sục sôi chỉ muốn mở tung cánh cửa nhìn vào cảnh đẹp bên trong.
“A ~!”
Một lúc, từ trong căn phòng một tiếng rên cao vút xuyên qua cánh cửa mà vang vọng ra xa hòa với từng tiếng gió, sóng biển dưới bầu trời đen tối.
....
Sáng sớm hôm sau, Long Ngạo Thiên mua một chiếc xe ngựa chở Long Thiên Hoành bên trong đi đến Phượng gia.
Đi ngang dân chúng bên đường chỉ trỏ xì xào bàn luận to nhỏ.
“Vài ngày trước quân Triều Đình khí thế hung hung một đường đến Long gia.”
“Ta nghe cậu em vợ bảo, không bao lâu từ bên trong từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, lúc đó hắn nghe mà tay chân bủn rủn, dùng sức mà bò thoát khỏi nơi nguy hiểm đó!”
Một người khác nói: “Long gia chỉ sợ...”
“...”
Long Ngạo Thiên thờ ơ mặc kệ người xung quanh, hắn điều khiển xe ngựa đi xa. Tiếng bàn tán ngày một nhỏ đến khi biến mất, yên tĩnh chỉ còn tiếng móng ngựa và bánh xe vang lên bên tai.
Khi hắn đến trước cửa Phượng gia, một đoàn người đã chờ từ trước. Ba người Nạp Lan Yên Nhiên trông mong mà nhìn về xa, khi thấy Long Ngạo Thiên, cả ba đều nở một nụ cười vui vẻ.
“Xuy...! Hí.....”
Xe ngựa dừng lại, Long Ngạo Thiên nhảy xuống mà nhìn đám người.
“Ta có một tin tức muốn nói cho mọi người, Long gia... đã hoàn toàn bị xỏa bỏ!”
Khi nghe tin này đám người Phượng gia không thể tin được, ngay cả ba nàng cũng kinh sợ mà nhìn hắn.
“Long ca, huynh... nói là thật sao?”
Phượng Lan nắm lấy bàn tay hắn mà hỏi.
Long Ngạo Thiên không nói chỉ gật đầu.
Phượng Lan thân hình căng thẳng, một bàn tay của nàng đưa lên che miệng của mình, nàng nhìn thiếu niên trước mặt.
Lòng nàng đau đớn, lo lắng hắn. Phượng Lan lại gần, cả cơ thể dựa sát vào người hắn, nàng muốn dùng cơ thể nàng an ủi lòng hắn.
Long Ngạo Thiên đưa tay ôm eo nàng, mũi hắn hít hương thơm từ tóc nàng như muốn vơi bớt cơn đè nén như muốn nhấn chìm hắn, nhưng dù cố thế nào cũng không thể bình phục lại.
Hắn thề, hắn phải tự tay trảm cái đầu chó của Cơ Ngọc Long xuống để trả thù cho tất cả người của Long gia và Phượng gia.
~Còn tiếp~
*Số tài khoản của tại hạ:
106876320420 / LONGPS
PHAM SON LONG
*Ngân hàng VietinBank