Chương 64: Chương 64: Giải Cứu Long Thiên Hoành

Cơ Ngọc Long nghe làn khói đen nói chuyện trong đầu hắn, hắn không đáp lại mà hai tay chắp sau lưng nhìn về phía bầu trời trong xanh.

Cơ Ngọc Long hắn có một tâm nguyện đó là thống nhất Thiên Thần Đại Lục dưới sự thống trị của hắn. Gần đây nghe tin thành Vân Khải xảy ra nội bộ chiến, hắn đã phái Trương nguyên soái đi lo liệu việc này, không biết tình hình bây giờ ở đó ra sao?

....

Thành Vân Khải, Phượng gia.

Long Ngạo Thiên sau khi đã thu thập được tam nữ, hắn quyết định giải cứu tất cả những người đang bị bắt giam.

Hắn một đường đi đầu xông vào bên trong, theo sau là Phượng Kinh Tuyết, Nạp Lan Yên Nhiên phải ở lại trong phòng bảo vệ cho Phượng Lan.

Phượng Lan nhìn hai người đi xa, khắp khuôn mặt là vẻ ủ rũ, nàng nghĩ mình thật vô dụng.

Đang suy nghĩ một bàn tay đưa lên mà vuốt ve đầu nàng.

Nạp Lan Yên Nhiên thấy nàng tâm trạng không tốt, nàng biết là chuyện gì, thường nói không ai hiểu con gái bằng mẹ.

“Lan nhi! Con không hề vô dụng, chỉ cần từ giờ con chăm chỉ luyện võ công và...” nói tới đây nàng hơi ấp úng ngại ngùng.

“Và song... song tu với hắn... con sẽ ngày càng mạnh!”

Phượng Lan tâm tình đang sa sút khi nghe mẫu thân tâm tình của nàng một vui vẻ.

“Thật vậy chăng?”

“Đúng vậy! Nhờ hắn, công lực của mẫu thân từ nhị lưu đã tăng lên nhất lưu đỉnh phong.”

Phượng Lan được mẫu thân trả lời chắc chắn, khắp khuôn mặt là vẻ hân hoan vui sướng.

‘Không ngờ việc đó không chỉ sung sướng mà còn có thể tăng võ công.’

Nghĩ tới đây khắp khuôn mặt nàng ửng đỏ.

....

Long Ngạo Thiên khi bước vào trong ngục giam hắn không dừng lại mà một đường lao nhanh, khi đi tới từng căn phòng giam hắn phá cửa mà lao vào cứu người.

Phía trong đang có một tên ra sức vút roi vào trên người của Phượng gia.

Không để hắn nói chuyện Long Ngạo Thiên vung một đao kết thúc sinh mệnh của hắn.

Trong từng căn phòng đang giam giữ từng người thuộc dòng chính của Phượng gia, khắp người bọn họ toàn là những vết thương do bị tra tấn, trầy da, róc thịt, quần áo bị dính chặt vào vết thương do máu khô lại kết vảy. Từng con ruồi vo ve bay lại khắp căn phòng tràn đầy mùi huyết và mồ hôi.

Chúng nó đậu trên vết thương mà dùng chiếc vòi của mình hút lấy bên ngoài vết thương, khi chúng bay đi, phần kết vảy bị mất một góc do chúng ăn mất.

Thi thể đã chết được vất qua một bên không ai quan tâm, từ miệng vết thương, từng con giòi bọ bò lúc nhúc, thậm chí chúng còn bò đầy trên sàn nhà.

Long Ngạo Thiên dùng chân khí bảo vệ toàn thân tránh giòi bọ bò lên cơ thể, hắn dùng đao chém vào xích sắt đang trói buộc tay chân bọn họ.

“Keng, keng!”

Xong việc hắn tiếp tục qua từng phòng khác.

Theo hắn giải cứu từng người một, đến khi hoàn thành, người của Phượng gia bây giờ chỉ vẻn vẹn còn chưa tới ba mươi người.

Từ một đại gia tộc gần ngàn người giờ chỉ còn từng ấy, quá thảm rồi.

Long Ngạo Thiên thấy mà lạnh trong lòng, Phượng gia như vậy, e rằng Long gia không thoát khỏi.

Hai nắm đấm hắn tức giận mà nắm chặt lại thành quyền, khí tức Thiên Nhân cảnh không khống chế được mà bộc phát ra xung quanh.

“Tướng công!”

Long Ngạo Thiên đang điên cuồng, nghe tiếng gọi mới bình tĩnh trở lại, nắm tay hắn thả lỏng ra.

Phượng Kinh Tuyết lại gần mà nắm bàn tay hắn.

“Có lẽ! Đây là số mệnh của hai nhà chúng ta.”

Nàng nói với giọng buồn bã.

“Không! Đây không phải, mà là do Triều Đình, đáng lẽ hắn nên an phận mà làm chủ ở thành Trường An. Cánh tay hắn không khỏi duỗi cũng quá dài, muốn thu thành Vân Khải vào trong tay.”

“Ta quyết phải trả mối thù này!”

Đám người được cứu của Phượng gia được cứu giúp khi nghe vậy hò hét.

“Chúng ta nguyện nghe theo công tử, dù chết cũng không oán!”

Long Ngạo Thiên đưa cánh tay lên, đám người Phượng gia thấy vậy im lặng.

Long Ngạo Thiên thấy mọi người đã bình tĩnh hắn nói tiếp.

“Cảm tạ tinh thần của chư vị, nhưng với tình hình hiện giờ của hai nhà Long gia, Phượng gia cho dù có hợp sức cũng không làm nên chuyện gì. Việc này ta sẽ bàn bạc kỹ hơn với phụ thân rồi mới đưa ra quyết định!”

“Trước mắt vẫn là án binh bất động, đợi mọi người đều bình phục rồi tính tiếp!”

“Chúng ta nghe công tử!”

Đám người nhìn nhau rồi đồng thanh đáp.

Người Phượng gia đã được cứu ra hoàn tất, Long Ngạo Thiên cũng không ở lâu, hắn sử một ánh mắt với Kinh Tuyết rồi phi thân chạy ra khỏi nhà lao.

Phượng Kinh Tuyết cũng hiểu ý hắn, nàng theo sau hắn ra khỏi nơi này.

Long Ngạo Thiên một đường phi nhanh đến nơi của Nạp Lan Yên Nhiên và Phượng Lan, đến khi gặp hắn nói rõ tình hình hiện tại của Phượng gia cho nàng nghe.

Nạp Lan Yên Nhiên sau khi nghe xong không khỏi thổn thức, nàng nhìn xung quanh căn phòng rồi nhìn ra xa khu vực Phượng gia, nàng biết từ hôm nay Phượng gia chỉ còn trên danh nghĩa.

“Yên Nhiên, Kinh Tuyết và Lan nhi, ta bây giờ sẽ đi cứu phụ thân, cả ba nàng bây giờ ở lại Phượng gia. Phượng gia giờ đã an toàn, không ai có thể làm tổn thương được các nàng!”

“Bọn ta nghe chàng!”

....

Long gia, trong nhà lao đang diễn ra từng cảnh tượng không khác so với nhà Phượng gia.

Trong một phòng giam, một người thân hình cao lớn, khắp người là huyết, đang bị trói.

Tóc tai hắn rối bời, bù xù, cả khuôn mặt bị tóc che mất.

Bỗng, như cảm giác được gì, hắn ngẩng đầu lên, theo hắn ngẩng đầu, tóc đang che đi khuôn mặt cũng di chuyển theo, từ khe hở trong tóc đang có một con mắt hiện đầy tơ máu mà nhìn ra hướng cửa nhà lao.

“Ngươi là ai? A....”

“Đừng giết ta! A...”

“...”

Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên khác với tiếng hành hạ của đám quan binh lên người Long gia, tiếng này hắn quen thuộc, là tiếng giết người.

Long Ngạo Thiên khi tới Long gia, hắn không âm thầm vào mà nghênh ngang đi từ vị trí cổng chính.

Theo sự xuất hiện của hắn, cuộc đồ sát cũng bắt đầu, hắn đi tới đâu quan binh Triều Đình như rơm rạ chết đến đó.

Trong nhà lao lúc này từng xác chết nằm lả tả xung quanh lối đi, một cái đầu người bị chém làm đôi đang nằm trên mặt đất, khắp khuôn mặt là vẻ hoảng sợ trước khi chết.

Tay cụt, chân cụt nằm đầy trên mặt đất, ở đây như diễn ra một cuộc hỗn chiến giữa nhiều người nhưng thực ra chỉ do một người gây nên.

“Ầm!!!”

Cửa nhà lao ầm vang phá nát, một thiếu niên trên tay cầm đao, huyết từ trên thân đao chảy đầy xuống mặt đất theo hắn bước đi. Người đến là Long Ngạo Thiên.

Hắn nhìn người trước mắt mà hai mắt rưng rưng nước mắt, cố không cho nước mắt chảy ra, hắn lại gần vung cánh tay lên giải trói cho người này.

Cả cơ thể hắn vô lực mà ngã về trước, Long Ngạo Thiên vội ôm vào người mình.

Long Ngạo Thiên nói với giọng run rẩy: “Phụ.. thân... hài nhi tới chậm...!”

Hóa ra người này chính là Long Thiên Hoành, sau cuộc chiến hắn bị bắt giam vô đây.

Long Thiên Hoành ngẩng đầu, gian nan nói với giọng đầy khô khốc: “Là... Th... Thiên nhi.. sao...?”

Long Ngạo Thiên: “Bây giờ hài nhi sẽ đưa phụ thân ra ngoài!”

Còn một tin tức nữa mà hắn không nói cho phụ thân biết, đó là Long gia chỉ còn mỗi người sống sót, tất cả người còn lại đã hoàn toàn bị giết.

Do Long Thiên Hoành thà chết phản kháng không chịu đầu hàng nên đã bị Trương nguyên soái ra lệnh giết sạch người Long gia.

~Còn tiếp~

*Số tài khoản của tại hạ:

106876320420 / LONGPS

PHAM SON LONG

*Ngân hàng VietinBank