Chương 67: Chương 67: Nhất Long Tam Phượng (1)

Mộc Uyển Tinh từ sau khi được Long Ngạo Thiên cứu, trong đầu lúc nào cũng hiện lên khoảnh khắc hắn từ trên không hạ xuống, phía sau đầu đội ánh sáng lan tỏa khắp xung quanh, chẳng khác nào Thần Tiên hạ phàm.

Một trái tim của thiếu nữ mới biết yêu loạn nhịp mỗi khi nghĩ về cảnh tượng đó.

Hai người Mộc Thanh Thư thấy là nữ nhi đến liền không bàn tiếp.

“Nữ nhi ngoan, con đến vừa lúc, phụ thân đang có ý định tổ chức một buổi tỷ võ chiêu rể hiền, người nào đoạt giải nhất có thể lấy nữ nhi của ta làm nương tử, con thấy thế nào?”

Mộc Uyển Tinh đang mỉm cười nghe vậy sửng sốt: “Phụ thân ~! Chuyện hôn nhân đại sự của nữ nhi, nữ nhi muốn tự quyết định” nàng nũng nịu nói.

“Ta thấy phụ thân con nói có lý, con cũng đã tới tuổi nên kết hôn. Khi ta bằng tuổi con đã kết hôn từ sớm, ta đồng ý với phụ thân của con trong việc này” Tống phu nhân nhỏ nhẹ nói lấy.

Mộc Uyển Tinh nghe cả mẫu thân cũng ủng hộ phụ thân nàng, nàng tức giận giậm chân chạy đi mất.

“Xoạch!” nàng quay về phòng đóng mạnh cửa lại, Mộc Uyển Tinh nằm trên giường ôm chiếc gối vào trong lòng mà thút thít.

“Thiên ca! Muội nhớ huynh” nàng vừa khóc vừa nói, nhớ tới lời phụ thân và mẫu thân. Nàng không khỏi tưởng tượng đến cảnh một người mình không quen biết, khuôn mặt già nua xấu xí thắng trận tỷ võ và làm phu quân nàng là nước mắt nàng lại chảy ra nhiều hơn.

....

Long Ngạo Thiên đang ngồi trong xe ngựa bỗng “hắt xì” hắn đưa ngón tay lên mũi mà chà xát.

“Chả nhẽ ai đang nhớ ta, hắc hắc” hắn bỉ ổi nói.

“Xì! Chàng lại nghĩ đến cô nương nào khác ngoài ba người bọn thiếp” bất ngờ một cánh tay đưa xuống mà vặn vẹo lấy eo hắn.

Phượng Lan đang ngồi bên cạnh dùng hai tay chống cằm mà nhìn ra bên ngoài cửa xổ, từ miệng Long Ngạo Thiên nàng nghe được hắn tự luyến làm nàng không khỏi tức giận. Nam nhân đúng là không biết đủ, có ba người đẹp như hoa như ngọc bên cạnh mà trong lòng vẫn còn nghĩ đến người phụ nữ khác.

Nàng càng nghĩ càng giận, Phượng Lan ngồi lên đùi Long Ngạo Thiên, nàng há miệng mà cắn lên vai hắn.

Long Ngạo Thiên thấy vậy hắn dừng việc chân khí di chuyển trong cơ thể, khi đạt cảnh giới cao, chân khí sẽ luôn tự bảo vệ cơ thể, hắn làm vậy để tránh gây thương cho nàng. Nếu hàm răng của nàng mà bị rụng hết do chân khí hắn gây ra thì rắc rối to.

“A... đau! Nàng là chúc cẩu hay sao? Mau nhả ra” Phượng Lan thấy hắn đau đớn nàng mới buông tha hắn.

“Chàng lần sau mà còn dám nhớ đến người phụ nữ khác thì coi trừng thiếp” nói rồi nàng hơi nhe răng lấy, rất là đáng yêu.

Long Ngạo Thiên thấy nàng vài ngày không bị bổng bổng hầu hạ lại lên trời, tình hình bây giờ không tốt ra roi thúc ngựa nếu không hắn sẽ dạy nàng ngoan ngoãn.

Gần đó Phượng Kinh Tuyết và Nạp Lan Yên Nhiên chỉ mỉm cười nhìn hai người, thấy hắn vẫn ổn hai nàng mới yên tâm hơn.

Đoàn xe vẫn tiếp tục di chuyển, đến lúc trời gần tối dừng chân tạm nghỉ ngơi một quán trọ, ngày mai tiếp tục lên đường.

Hắn dìu phụ thân mình vào trước trong một căn phòng và đặt phụ thân nằm xuống nghỉ ngơi hắn mới bước xuống lầu mà ngồi xuống bàn.

Long Ngạo Thiên bốn người bước vào bên trong bàn ngồi xuống, một tiểu nhị lại ân cần lau dọn rồi hỏi: “Không biết các vị ở trọ bao lâu?”

“Bọn ta ở trọ đêm nay, cho ta đặt sáu phòng, bốn phòng cho tám người bọn họ” nói rồi hắn chỉ ra ngoài.

“Một phòng cho ba nàng và một phòng còn lại cho ta và phụ thân” hắn nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên, Phượng Lan cùng Phượng Kinh Tuyết sau chỉ vào hắn.

“Vừa đúng quán trọ chúng ta còn sáu phòng, công tử đến thật đúng lúc! Không biết khách quan ngài bây giờ gọi món gì?”

“Đem từng món ngon của quán ngươi mang lên đây, mỗi thứ một món” Long Ngạo Thiên hào khí nói.

“Có ngay!” tiểu nhị vui mừng mà chạy xuống nhà bếp.

Tám người khác sau khi căn dặn cẩn thận và cho ngựa ăn bọn họ mới đặt mông ngồi xuống hai chiếc bàn bên cạnh.

Không bao lâu, tiểu nhị bưng từng món ăn đặt lên bàn, theo từng món được dọn lên, cả ba bên bàn đã xếp đầy.

“Mời khách quan dùng” tiểu nhị nói xong rời đi.

Cả đoàn người từ lúc thoát khỏi đến bây giờ mới được ăn uống linh đình nên tất cả đều ăn như gió cuốn, Phượng Lan hai tay hai đùi mà nhét vô miệng, ăn khắp miệng đều là mỡ.

Nạp Lan Yên Nhiên cùng Kinh Tuyết dù rất đói nhưng cũng chỉ ăn nhỏ nhẹ, gắp từng miếng vào miệng.

Long Ngạo Thiên quan tâm gắp thức ăn bỏ vào chén cho ba nàng.

“Từ từ thôi, không ai dành với nàng” hắn mỉm cười nói với Phượng Lan.

Sau khoảng hơn 20 phút cả đoàn người ăn uống no đủ mới từng người một bước vô phòng nghỉ ngơi.

....

Tối đến hắn đang ngồi dưới đất tu luyện, bất ngờ cửa bị gõ vang.

“Cốc cốc cốc” sau đó một cái đầu nhỏ ngó vào bên trong.

Long Ngạo Thiên mở mắt nhìn người tới là Phượng Lan, hắn thầm nghĩ: “Vừa hay nàng đến, ta phải thu phục nàng, phải cho nàng biết sự lợi hại của gia pháp hầu hạ”

Đợi nàng đến gần hắn vươn tay kéo nàng vào lòng mình, cả cơ thể nàng nằm trong lòng của hắn, ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng.

“Chàng.. chàng tính làm gì? Phụ thân chàng còn nằm trên giường, chàng đừng làm loạn” Phượng Lan hoảng sợ kêu lấy.

Long Ngạo Thiên mỉm cười nói nhỏ bên tai nàng: “Vậy chẳng phải càng kích thích hơn sao, nửa đêm con dâu vụng trộm vào phòng của phu quân, bị phu quân đè ra chơi đùa trước mặt bố chồng. Kịch bản ta đã thay nàng nghĩ kỹ, hắc hắc” nói xong hắn cười bỉ ổi lấy.

“Chàng... chán ghét ~!” nàng xấu hổ nói nhỏ.

Long Ngạo Thiên cúi đầu hôn vào đôi môi đỏ mọng mà hắn thèm đã lâu, nàng là nữ nhân đầu tiên của hắn tại thế giới này. Trong lòng hắn nàng chiếm một vị trí mà không một người phụ nữ nào đến sau thay thế được.

“Chụt..... Chụt..... Chụt......!”

Từ miệng hai người phát ra từng tiếng hôn môi mang lại.

Lưỡi Long Ngạo Thiên luồn lách vào mà quấn lấy lưỡi của nàng, Phượng Lan động tình hai tay quàng qua cổ hắn mà đáp lại.

Hai người đang hôn nhau kịch liệt cửa phòng bất ngờ mở ra, một người đi vào bên trong, không ai khác chính là Nạp Lan Yên Nhiên.

Nàng lo lắng Long Ngạo Thiên nên tối đến thăm hắn tiện thể xem vết thương của Long Thiên Hoành.

Vừa vào cửa thấy cảnh tượng trước mắt làm nàng ngại ngùng.

“Ta... ta đi trước, không làm phiền hai người!” nàng xoay người tính đi.

“Nếu đã đến thì nàng cũng đừng hòng đi” Long Ngạo Thiên nhả môi của Phượng Lan ra nói, tay hắn phất lên cánh cửa đóng lại, hắn dùng Thôn Phệ Đại Đạo, từ tay hắn một lực hút kéo Nạp Lan Yên Nhiên vào lòng mình.

“Ta đã muốn cùng giường với hai mẹ con nàng từ lâu, nay ai cũng đừng hòng chạy” nói rồi hắn cười lớn.

~Còn tiếp~

*Số tài khoản của tại hạ:

106876320420 / LONGPS

PHAM SON LONG

*Ngân hàng VietinBank