Từ phía dưới có một thiếu nữ xuất hiện chạy tới, hắn nhìn nàng trong lòng một vui vẻ, đây không phải người hắn tìm kiếm sao, không ngờ nàng tự chui đầu vào lưới.
Thấy thiếu nữ xoay người tính bỏ chạy hắn cực nhanh lại gần ra tay điểm huyệt đạo trên cơ thể nàng, vì là điểm huyệt nên ngón tay hắn không tránh được tiếp xúc với da thịt của nàng. Dù cách một lớp vải nhưng cảm giác truyền lại thật tuyệt diệu.
Từ bên dưới một thân ảnh khác xuất hiện, thấy nàng tung chưởng hắn cũng tung một chưởng đón đỡ.
Nếu kkhông phải hắn có thu lực chỉ sợ giờ nàng là một xác chết.
Mỹ nhân như vậy nếu chưa làm gì mà giết ngay thật đáng tiếc, đợi hành hạ nàng rồi giết cũng không muộn.
Nhìn hai đôi mẹ con hoa trước mắt, dục hỏa của hắn ngày một tăng, phía dưới như muốn trỗi dậy, quan sát binh lính xung quanh cũng đang dùng ánh mắt như sói đói mà nhìn hai nàng.
“Đợi lát nữa ta hưởng qua sẽ đến phiên các ngươi.”
“Đa tạ đại nhân!”
Đám tiểu binh hưng phấn hô.
“Còn giờ, áp giải vào phòng của t...”
Chưa kịp nói xong một giọng nói tràn ngập phẫn nộ vang lên.
“Ngươi muốn chết!”
Long Ngạo Thiên cùng Phượng Kinh Tuyết một đường lao nhanh đến phòng của Nạp Lan Yên Nhiên, đến nơi, từ xa hắn thấy đám tiểu binh đang vây xung quanh mà hô to gọi nhỏ hắn thầm hô không ổn.
Quả vậy, khi hắn lại gần chỉ nghe âm thanh nói chuyện của tên phó tướng làm hắn tức nổ tung.
Không kìm được mà hét lớn, người chưa đến khí tức đã đến trước.
Từ cơ thể hắn khí thế Thiên Nhân ép đến đám tiểu binh quỳ trên đất không đứng dậy nổi, hắn dơ đao quét ngang.
Từng người như dê đợi làm thịt không nhúc nhích.
“Xoẹt!”
“Ầm!”
Ánh đao lóe lên từng cái đầu người tách rời khỏi cổ mà bay lên cao va đập vào nhau văng tứ tung trong căn phòng.
Đao khí chém tới đâu căn phòng bị nổ bể ra đó.
Một vết cắt sâu dài xuất hiện trên tường, tên phó tướng thấy cao thủ ra chiêu liền biết không đối phó được, hắn tung người qua cửa xổ tính bỏ chạy.
Bất ngờ một thân ảnh đã đón chờ hắn từ trước.
Phượng Kinh Tuyết ánh mắt băng giá mà nhìn hắn, trong tay nàng cương kiếm dơ lên chém về phía thủ cấp của tên phía trước.
Do song tu với Long Ngạo Thiên, tu vi của nàng từ Tiên Thiên đỉnh phong một đường bão tố đến Tông Sư cảnh trung kỳ, cộng với thể nội có Linh Cốt, mặc dù chân khí trong người nàng chưa chuyển đổi thành linh khí nhưng với tu vi của nàng, bây giờ chống lại phó tướng tu vi Đại Tông Sư sơ kỳ không hề khó khăn.
Ánh kiếm lóe lên, tên phó tướng rút kiếm nghênh đỡ.
“Keng!”
Thân hình hắn hơi lui lại đến khi ổn định trong lòng hắn kinh hãi, thiếu nữ này cảnh giới thua hắn mà chân khí trong cơ thể thật mạnh.
Chưa kịp nghĩ thêm, tiếng gió vang lên bên tai hắn thấy thiếu niên kia đã đuổi theo.
Trên mặt hắn kinh hãi vội quay sang hướng khác đào thoát.
“Ta cho ngươi đi sao” Long Ngạo Thiên hét.
“Tuyệt Tôn!”
“A....!”
Ánh đao lóe lên thân hình tên phó tướng lẫn mặt đất dưới chân bị xẻ làm đôi, thân hình hắn bị chém từ vai phải đến dưới chân phải cả cơ thể sau nhát chém chẳng khác gì bị chém làm đôi.
Hắn nằm ra đất mà kêu la lấy.
Do hắn đang trong quá trình phi về phía trước lao nhanh nên khi bị chém, cơ thể hắn mất thăng bằng, phần tay cụt chân đứt tiếp xúc với mặt đất tạo nên một đường dài là bằng máu.
Vết thương của hắn phía ngoài dính đầy bụi bẩn và do quá trình ma sát với mặt đất mà có một mảng thịt lớn vùng bị cắt bầm đen nhìn kinh dị cực kỳ.
Hắn cố gắng chống đỡ cơ thể tàn tật mà dùng tay chân còn lại lết về phía trước, kéo theo đằng sau là một đường máu.
Long Ngạo Thiên đi bộ nhàn nhã tới phía hắn, khi đi tới ngang người, tay hắn dơ đao mà chém liên tiếp vào tên phó tướng, theo hắn vung đao, từng mảng thịt bị tách rời.
Từ bàn chân đến cổ chân, cẳng chân, đùi kéo dần đến phần bụng, vung đao cuối một cái đầu lâu tách rời cổ lăn đập vào thân cây.
Hắn vận chân khí tung một chưởng vào vị trí xác của tên phó tướng, tay còn lại phi đao trên tay ghim qua giữa đầu đóng đinh đầu hắn xuống đất, máu và não từ vị trí đầu chảy xuống theo thân đao xuống mặt đất.
Bụi mù tán đi, xác chết của tên phó tướng đã hoàn toàn tan thành tro bụi.
Long Ngạo Thiên lại gần thanh đao, bàn tay nắm chuôi đao mà rút lên, cánh tay hắn vung lên, đầu lâu trên thanh đao bị nổ tung thành sương máu, huyết và não văng ra xung quanh.
Hắn đã nói, ai dám làm tổn thương người phụ nữ của hắn, hắn sẽ cho kẻ đó phải trả giá đắt.
Phượng Kinh Tuyết nhìn Long Ngạo Thiên sát khí bức người, mái tóc tung bay trong gió nhìn không khác gì sát thần. Hơn hai năm không gặp hắn thay đổi thật to lớn.
Nạp Lan Yên Nhiên và Phượng Lan dù đã thấy cảnh hắn giết người nhưng vẫn hơi không được tự nhiên.
Long Ngạo Thiên đợi cho bình ổn lại tâm tình hắn quay sang thăm dò vết thương của Nạp Lan Yên Nhiên, thấy nàng chỉ bị thương nhẹ hắn mới yên tâm.
Phượng Lan mặc kệ tất cả nhào vào ngực hắn mà thút thít lấy.
Mấy ngày nay từng sự kiện một diễn ra làm tâm linh của nàng chịu đả kích to lớn, nàng cần một bờ vai của nam nhân mà phát tiết ra tất cả.
Long Ngạo Thiên hôn lên tóc nàng, một tay ôm eo tay còn lại vuốt ve phần lưng an ủi nàng.
Mấy ngày nay hắn cũng trải qua rất nhiều việc, một thanh niên có cuộc sống bình thường sau khi xuyên không đến một thế giới lấy thực lực vi tôn hắn cũng rất là rối bời, chỉ cần một sai sót là hắn cũng phải chết.
Người khác có thể khóc nhưng hắn lại không thể, vì hắn là trụ cột trong lòng các nàng.
Một ngọn lửa bùng cháy trong mắt hắn, ngọn lửa của tham muốn thực lực.
~Còn tiếp~
*Số tài khoản của tại hạ:
106876320420 / LONGPS
PHAM SON LONG
*Ngân hàng VietinBank