Thiếu nữ lúc này vẫn còn đang dùng ánh mắt hoa si mà nhìn hắn, hắn thầm im lặng. Gặp phải con ngốc, hắn nên tránh xa nàng thì hơn.
Xoay người tính đi thì âm thanh của nàng vang lên.
“Công tử khoan đi đã!”
Nàng hai tay chống đất mà đứng dậy, phủi bụi bẩn trên quần áo rồi chạy đến vị trí Long Ngạo Thiên.
Có lẽ do quá vội nên chân nàng vấp phải cục đá, mắt thấy lại phải chạm đất, một cánh tay hữu lực mà ôm nàng vào lòng.
Bốn mắt chạm nhau, xung quanh đây như có từng làn gió nhẹ thổi tới vị trí hai người, làn tóc của nàng bay phất qua vị trí mũi của hắn, một mùi thơm dìu nhẹ lướt qua chui vào mũi của hắn.
Cảnh đẹp tưởng chừng như phim ngôn tình nhưng nếu không có một bàn tay phá hư thì thật tuyệt.
Lúc này cánh tay Long Ngạo Thiên vòng qua eo thiếu nữ, do quá gấp bàn tay của hắn đặt lên trên vị trí ngực của nàng, không biết trời xui đất khiến thế nào hắn bóp nhẹ một cái.
Cả cơ thể nàng run lên, khuôn mặt ửng hồng, hai mắt mở to lấy nhìn hắn, cộng với khuôn mặt hoa miêu nàng lúc này nhìn thật khả ái.
Long Ngạo Thiên cũng biết mình thất lễ, cánh tay hắn thả khỏi vòng eo của nàng, hắn lui lại xấu hổ mà nói.
“Tại hạ thất lễ mong cô nương thứ tội!”
Ánh mắt nàng xoay chuyển nhìn thiếu niên gần trong gang tấc, càng nhìn hai mắt nàng càng tỏa sáng.
Thiếu niên mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt phong thần tuấn lãng, hắc y viền vàng, đầu đội tử kim quan, tóc tung xõa ngang lưng thể hiện vẻ uy vũ khí phách.
Nhìn thiếu niên trong lòng nàng như có nai con xông loạn, cộng với việc anh hùng cứu mỹ nhân và việc vừa rồi làm nàng có một ý tưởng to gan lớn mật.
Nàng nhìn hắn rồi bước tới ôm chặt hắn, cả khuôn mặt nàng áp sát lên lồng ngực lực lưỡng rắn chắc mà nói.
“Ta mặc kệ, cơ thể ta đã bị công tử vấy bẩn, công tử phải chịu trách nhiệm lấy ta làm nương tử!”
Nghe thiếu nữ nói chuyện, trên trán của Long Ngạo Thiên chảy đầy mồ hôi.
‘Cô nàng này ý tưởng quả thật thiên mã hành không, không đoán trước được, vẫn nên tránh xa thì hơn.’
Hắn dùng sức muốn đẩy nàng ra khỏi lồng ngực mình, hai tay hắn dời xuống cầm vào hai cánh tay trắng nõn như ngọc của nàng mà hơi dùng sức.
Nàng cảm nhận được hai tay hắn nắm vào tay mình, nàng biết hắn tính làm gì. Tay nàng ôm hắn càng siết chặt, đầu nàng tựa trống lắc mà trong lồng ngực hắn lắc qua lắc lại, nàng nói với giọng quật cường.
“Không! Công tử phải chịu trách nhiệm với ta, công tử phải đồng ý, nếu không ta sẽ không buông ra.”
Đang không biết phải làm sao, từ phía xa có một giọng nói vọng lại.
“Tặc tử to gan, mau buông ra tiểu thư!”
Long Ngạo Thiên mừng thầm trong lòng, cứu tinh đến rồi.
Người đến là một lão già râu tóc bạc trắng, bụng phệ, lúc này đang hai mắt hàm sát nhìn hắn.
Mộc Lang Phong theo lệnh gia chủ và phu nhân đi tìm tiểu thư trở về, đây cũng không là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, cứ cách hai ba hôm tiểu thư lại trốn khỏi nhà mà mất tích, lần này như mọi lần hắn lần theo dấu vết mà đuổi theo. Không ngờ lúc phát hiện ra tiểu thư đang bị một tên tiểu bạch kiểm ôm ấp chiếm tiện nghi.
Đúng vậy, trong mắt của hắn Long Ngạo Thiên lúc này đang hai tay ôm lấy cánh tay nàng, còn nàng đang trong lòng hắn lắc đầu qua lại tỏ vẻ không muốn, hảo một tên tiểu bạch kiểm dám ăn tôm hùm mật gấu mà đánh chủ ý lên tiểu thư, nay hắn phải dạy cho hắn biết vì sao hoa cúc lại đỏ như vậy.
“Tặc tử to gan, mau buông ra tiểu thư!”
“Khoan đã, ngài hiểu lầm rồi, ta là bị ép buộc!”
“Hảo tiểu tử, giờ phút này còn không chịu buông tay, nếu ngươi còn không buông đừng trách ta động thủ!”
Long Ngạo Thiên thấy không gỡ được tay nàng, tay hắn dời xuống nắm lấy hai bên eo mà đẩy nàng ra.
Người nàng bị đẩy khỏi người hắn nhưng chết cái tay nàng vẫn không chịu buông, nàng lại áp sát lại ôm hắn khít khao.
Đó là vị trí nhìn của Long Ngạo Thiên, còn trong mắt của Mộc Lang Phong, Long Ngạo Thiên không nghe trái lại còn to gan dám trước mặt hắn ôm eo tiểu thư, bàn tay heo ăn mặn không ngừng di chuyển qua lại vùng eo.
Trên mặt hắn từ xanh chuyển đỏ vì tức giận, hắn thề phải đánh gãy hai bàn tay chó của tên tiểu tử này cho hả giận.
“Tiểu tử! Xem chiêu.”
Hắn rút kiếm chém về phía Long Ngạo Thiên.
Thấy thế hắn ôm nàng mà vận chuyển thân pháp né tránh.
Chém hụt, Mộc Lang Phong xách kiếm đuổi theo.
“Vụt.. vụt.. vụt...!”
Tiếng kiếm lướt qua trong không khí tạo nên những âm thanh xé gió, chiêu chiêu đả thương người.
Long Ngạo Thiên biết chuyện đến nước này khó có thể nói rõ, hắn không né nữa mà vận chuyển chân khí đối kháng.
Xung quanh hắn từng bức tường chân khí được hình thành, đón đỡ thế công mãnh liệt của lão già trước mặt.
Khi Mộc Lang Phong chém vào bức tường chân khí, cả cánh tay cầm kiếm của hắn bị đánh bật ra, hắn bất ngờ mà lui lại, cả cánh tay của hắn hơi run rẩy.
“Ngươi.. tiểu tử ngươi lại là Đại Tông Sư!”
“Nếu tiền bối đã biết thì mau dừng tay lại, mọi chuyện đều là hiểu lầm!”
“Tiểu tử ngươi đừng tưởng có tu vi Đại Tông Sư là không xem ai ra gì! Mộc phủ ta cũng có Đại Tông Sư, ngươi biết điều thì mau thả tiểu thư ra!”
Trong ngực Long Ngạo Thiên nghe hai người đối thoại, nàng biết nếu nàng còn không giải thích tình hình sẽ ngày càng tệ.
Nàng không bỏ mà buông ra hắn.
“Phong thúc, mọi chuyện đều là hiểu lầm thúc nghe ta giải thích.”
“Tiểu thư đừng sợ, có ta tại, ta sẽ không để hắn làm tổn thương ngươi!”
Thấy Phong thúc không chịu nghe mình giải thích, nàng tức giận dậm chân, chạy đến hét to bên tai hắn.
“Phong thúc... tất cả đều là hiểu lầm....!”
Mồm nàng há to thành hình chữ o, bên trong cổ đang có một cục hạch màu đỏ đang rung động.
Mộc Lang Phong ngồi bệt xuống đất, hai tai ong ong, đầu váng mắt hoa.
‘Không hổ là tiểu thư, chiêu sư tử rống này ta không phục ai chỉ phục mình nàng, ngay cả gia chủ cũng bị chiêu này của nàng dọa sợ.’
Thấy Phong thúc bị mình thu phục nàng hơi e thẹn mà cúi đầu nhìn mũi chân, nàng liếc qua thấy biểu cảm của Long Ngạo Thiên đang kinh ngạc nhìn nàng làm nàng xấu hổ mà bàn chân hơi đụng vào nhau.
~Còn tiếp~
*Số tài khoản của tại hạ: 106876320420 / LONGPS
PHAM SON LONG *Ngân hàng VietinBank