Sau khi trải qua nàng giải thích cặn kẽ đầu đuôi Mộc Lang Phong mới hoàn toàn hiểu rõ.
Hắn hướng phía Long Ngạo Thiên bày tỏ xin lỗi và hướng hắn mời tới Mộc phủ thành Võ Vương để trả ơn vì đã cứu được tiểu thư.
“Long Ngạo Thiên tiểu hữu! Khi nào có thời gian ghé hàn xá, Mộc phủ chắc chắn sẽ tiếp đón.”
“Đa tạ ý tốt của tiền bối, vãn bối còn có việc quan trọng xin cáo từ trước!”
Nói rồi hắn quay người mà chạy mất.
Từ đằng sau tiếng của thiếu nữ vang lên.
“Có thể cho tiểu nữ biết tên của công tử được không?”
Khi thấy bóng dáng hắn biến mất mà không được đáp lại nàng hơi ỉu xìu quày đầu.
Bỗng từ đằng xa một tiếng nói vang vọng lại.
“Tên ta... Long Ngạo Thiên!”
Đầu thiếu nữ quay ngoắt lại, trên khuôn mặt ỉu xìu đã chuyển thành vẻ mừng rỡ, nàng cười tít mắt nói với Mộc Lang Phong.
“Đi thôi Phong thúc! Về gia.”
Lúc nói khắp khuôn mặt nàng toàn là vẻ vui mừng, tay phải dơ lên cao cao mà hô.
Phía sau, Mộc Lang Phong thấy biểu hiện của tiểu thư dành cho Long Ngạo Thiên thầm lắc đầu.
“Xem ra tiểu thư đã phải lòng tên tiểu tử này, ài...!”
......
Long Ngạo Thiên chạy một đoạn dài đến khi thấy một quán trọ xuất hiện ven đường mới dừng lại, phía trước quán trọ đang có hơn chục thớt ngựa đang được buộc trước cửa. Hơi trầm ngâm chốc lát, hắn quyết định đêm nay tạm dừng trọ ở đây, sáng mai tiếp tục lên đường.
Khi hắn bước vô trong, đang có một đám quan binh ngồi bàn gần đó uống rượu, thấy có người bước vào cũng chỉ hơi ghé mắt rồi tiếp tục bàn chuyện với nhau.
Long Ngạo Thiên tò mò không biết bọn chúng bàn việc gì nên cũng ngồi vào bàn gần đó.
Một tên tiểu nhị vác cái khăn trên vai mà chạy lại vị trí hắn mỉm cười dò hỏi.
“Không biết khách quan ngài cần ở trọ hay dùng cơm?”
Vừa nói hắn lấy cái khăn trên vai xuống mà lau chùi bàn sạch sẽ.
“Trước tiên mang cho ta một bát đậu phộng và một bình rượu.”
“Có ngay, khách quan ngài chờ chút!”
Đợi đến khi tiểu nhị bưng dĩa đậu phộng và bình rượu cộng một ly rượu đặt xuống bàn, hắn đổ rượu ra ly nhẹ uống một ngụm, vị rượu cam thuần, không quá cay.
Hắn vừa uống tai vừa tập trung nghe bàn gần đó đối thoại.
“Lần này nhận lệnh làm nhiệm vụ, không ngờ lại hoàn thành thuận lợi hơn mong đợi!”
“Còn không phải sao! Hahaha.”
“Nghe nói thành Vân Khải vừa xảy ra đại chiến nội bộ, hai nhà Nam Cung, Mộ Dung đã hoàn toàn bị xóa bỏ. Dù chiến thắng nhưng hai nhà Long gia và Phượng gia cũng phải trả giá.”
“Gia chủ nhà Phượng gia tự bạo chôn cùng gia chủ nhà Mộ Dung, về phần Long Thiên Hoành gia chủ Long gia sau trận chiến nay vẫn chưa bình phục, triều đình phái chúng ta xuất binh trinh phạt thành Vân Khải, cuộc chiến diễn ra không bao lâu chúng ta đã một lưới nắm vào tay thành Vân Khải!”
“Trong đó vợ con của gia chủ Phượng gia đều là mỹ nhân tuyệt sắc ít thấy trên đời, nhất là vị phu nhân đó. Lần đầu ta thấy tâm động không thôi, nói thực với các ngươi thật ra...!”
Nói tới đây hắn bỗng dừng lại, khắp khuôn mặt là vẻ bỉ ổi, hắn xích lại gần mà nói nhỏ.
“Đêm đó ta phải tự dùng đến bàn tay mình mà tự thỏa mãn, trong đầu toàn là hình ảnh của nàng ta. Đúng là đãng phụ, thân hình đó... chậc, chậc, chậc. Nếu ta có thể có cơ hội một đêm ân ái với nàng ta, ta nguyện giảm thọ một.. à không, mười năm cũng đáng!”
“Chỉ tiếc... các nàng ba người rơi vào tay của vị đại nhân chúng ta e rằng sẽ bị hành hạ đến không thành hình người. Vị đại nhân đó nổi tiếng là háo sắc, nay gặp được ba nàng đúng thật là tốt số. Ta cũng muốn được nếm trải cảm giác đôi tam mẫu nữ như hoa như ngọc này a!”
Nói xong lời cuối hắn đấm ngực dậm chân tỏ lòng hướng tới.
Nghe đến đây trong lòng Long Ngạo Thiên bỗng một ngọn lửa phát hỏa bùng lên, hắn đứng dậy hai mắt hắn hàm sát nhìn về đám quan binh.
“Bành!”
Bàn ghế vị trí hắn đang ngồi bị chân khí của hắn làm cho chia năm xẻ bảy.
Đám quan binh giật mình quan sát, thấy một thiếu niên khí thế bức người đang dùng một đôi mắt như muốn giết người nhìn mình, trong lòng không khỏi phát lạnh.
“Ngươi.. ngươi biết chúng ta là ai không? Chúng ta là người của Trương đại nhân, ngươi biết điều thì ngoan ngoãn biết điều, bọn ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Đám quan binh vừa nói, một tay đặt lên trên cán đao mà rút ra từ từ.
Long Ngạo Thiên không nói, thân ảnh hắn chớp động liên tục, khi hắn dừng lại tất cả đám quan binh đứng bất động theo đó từng đường chỉ màu đỏ xuất hiện trên vị trí cổ của bọn họ.
Sợi chỉ kéo dài dần ra đến khi chiếm hết phần cổ, từng chiếc đầu lâu rớt khỏi cổ lăn xuống đất. Máu tươi cuồng phún từ vị trí cổ làm cho cả quán trọ như đang xảy ra một cơn mưa bằng huyết.
Xung quanh người Long Ngạo Thiên hiện lên vòng chân khí bảo vệ không cho huyết vẩy lên người.
Lúc này đang có một quan binh ngồi bệt dưới đất, khắp khuôn mặt là vẻ kinh hoảng và cả khuôn mặt biến thành màu đỏ.
Long Ngạo Thiên bước đến hắn mà hỏi.
“Nói! Người sau khi bị bắt các ngươi giam đến nơi nào? Trương đại nhân trong miệng các ngươi có thân phận và tu vi gì?”
“Thưa.. thưa ngài! Người hai nhà sau khi bị bắt phân biệt được giam giữ tại Long gia và Phượng gia, còn về phần Trương đại nhân. Ngài ấy là nguyên soái dẫn binh thống lãnh nhiệm vụ này, tu vi nghe nói vài năm trước đã đột phá Thiên Nhân cảnh trung kỳ.”
Nghe hết những điều cần biết Long Ngạo Thiên hơi di chuyển đầu ngón tay, chân khí của hắn điều khiển một chiếc đũa trên chiếc bàn gần đó, từ bên trong hộp đũa bay ra cắm xuyên qua giữa trán của tên quan binh rồi cắm vào trên bức tường.
Từ vị trí bị đâm thủng, có thể nhìn xuyên từ bên này qua bên kia, máu và chất màu trắng chảy ra theo cái lỗ, cả cơ thể hắn đổ gục xuống huyết thủy bên dưới sàn nhà.
Trước khi đi, hắn đặt một thỏi bạc lên bàn rồi xoay người rời đi.
~Còn tiếp~