Chương 36: Chương 36: Kẻ giết ngươi

Thanh tướng quân tiếng nói vọng lại từ xa: “Đoàn hải tặc Bạch Diện Quỷ, các ngươi mau mau chịu trói, các ngươi trên vùng biển này cướp bóc, chiếm đoạt nhiều hoang đảo nơi đóng quân của triều đình làm thành của mình, gây tổn hại đến bách tính vô tội, nay ta phải diệt sạch đám hải tặc các ngươi!”

Bạch Nguyệt Hoa nghe vậy hừ lạnh.

“Hừ! Không phải là chỉ cướp đoạt vài hòn đảo vô chủ thôi sao! Chẳng qua triều đình các ngươi thấy bọn ta từ vài hòn đảo đó phát hiện mỏ hoàng kim và mỏ sắt nên đỏ mắt tự nhận của riêng mình, không cần tự dát vàng lên mặt mình tìm lý do vô lí để có cớ tiêu diệt bọn ta chiếm hòn đảo làm của riêng mình hay sao?”

“Một từ thôi, nếu các ngươi muốn chiến đoàn hải tặc bọn ta không biết sợ là gì!”

Nghe vậy, trong mắt Thanh tướng quân lóe qua vẻ sát cơ.

“Được, nếu đã vậy! Các ngươi chịu chết đi.”

Hắn rút từ bên hông ra thanh kiếm chỉ thẳng về phía trước hét.

“Tăng tốc độ áp sát, chuẩn bị chiến đấu!”

Theo hắn ra lệnh tiếng tù và được thổi lên, sau đó là tiếng trống trận vang lên xung quanh thuyền.

“Ù.. ù.. ù...!”

“Thùng.. thùng.. thùng...!”

Đám binh sĩ hò hét chuẩn bị vào tư thế chiến đấu.

“Chuẩn bị... chiến đấu!”

“Xoẹt.. xoẹt.. xoẹt...!”

Từng tiếng binh khí được đồng loạt rút ra khỏi bao.

Tia sáng trên bầu trời chiếu xạ xuống làm từng bóng sáng lóe lên trên thân đao như muốn báo hiệu một trận chiến đẫm máu sắp xảy ra.

Khi khoảnh khắc hai chiếc thuyền áp sát từ trên cả hai chiếc thuyền từng cái móc phần đuôi được nối bằng dây thừng ném qua hai bên thuyền để cố định lại với nhau.

“Cạch.. cạch.. cạch...!”

Theo sau là từng chiếc cầu thang, ván gỗ được bắc qua bên kia thuyền hai bên.

Người của hai bên la hét rung trời.

“Giết bọn cẩu quan, giết a...!

“Giết đám hải tặc, ai giết nhiều sẽ được thăng quan!”

“Xung phong!”

Người của hai bên leo lên từng ván gỗ mà chạy sang bên phía đối diện, bên kia cũng có người đang chạy tới.

Khoảnh khắc cả hai bên thuyền gặp nhau như sao băng câu địa hỏa, đụng là nổ.

“Xoẹt... a... roạt....!”

“Keng.. keng.. keng...!”

Từng tiếng binh khí ma sát với thịt tạo nên từng vết thương dài trên người.

Tiếng binh khí va chạm vào nhau phát ra từng tia lửa vàng chói sáng.

“Tõm.. tõm.. tọm...!”

Theo cuộc chiến diễn ra, từng người từng người một bị chém giết, bị ngã rơi xuống nước. Trên mặt nước trôi nổi ngày càng nhiều xác chết hải tặc lẫn binh sĩ xung quanh hai chiếc thuyền, làm cả một vùng biển nước từ màu xanh chuyển dần sang màu đỏ, máu trên mặt biển lan ra ngày càng xa hấp dẫn từng con cá mập khát máu từ đàng xa lao đến.

Từng cái xác bị chúng nó cắn lôi xuống mà dằng xé, máu từ xác chết nổi lên trên mặt biển tượng trưng cho đã từng có một cái xác tại vị trí này.

Dù không chết do đao kiếm thì khi rớt xuống biển cũng sẽ biến thành những món mồi béo bở cho bọn cá hung dữ, những tiếng kêu thảm thiết từ trên thuyền hay dưới mặt biển đều tạo thành một luồng khí tức chết chóc đáng sợ lan tỏa trong không khí.

Tiếng la thét phẫn nộ, hoảng sợ, như tạo nên cơn ác mộng trần gian tại mảnh khu vực biển cả này.

Long Ngạo Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt làm hắn nhớ lại cảnh hỗn chiến của tứ đại gia tộc cũng tương tự như thế.

Một bàn tay bất ngờ nắm lấy bàn tay của hắn, Long Ngạo Thiên phục hồi tinh thần lại mà nhìn chủ nhân của bàn tay này.

Khi thấy là Bạch Nguyệt Hoa, lúc này nàng nói với giọng an ủi hắn.

“Mọi chuyện đều đã qua, chàng đừng để trong lòng nữa!”

Thấy nàng an ủi mình hắn phản mà bắt lại bàn tay của nàng vào lòng bàn tay mình.

“Ta không sao! Nàng yên tâm.”

Tay hắn nắm tay nàng vỗ nhẹ trên mu bàn tay thể hiện hắn không sao.

Thanh tướng quân thấy trên thuyền Bạch Diện La Sát tình tứ với một thiếu niên bên cạnh không quan tâm cuộc chiến mà cười lạnh, hắn bất ngờ nhảy lên cao vận chân khí chém mạnh về phía hai người.

Long Ngạo Thiên cùng Bạch Nguyệt Hoa vội tách ra hai bên.

“Ầm!”

Chiếc thùng gỗ sau hai người bị kiếm khí chia năm xẻ bảy nổ tan tành.

“Nàng lo liệu đám quân triều đình còn hắn để ta lo liệu!”

“Chàng phải cẩn thận!”

Nói xong nàng phi thân bay về phía dưới nơi đang xảy ra hỗn chiến.

Thanh tướng quân thấy nàng ra tay gia nhập chiến tính ngăn cản.

Một bóng dáng thình lình chặn đường đi của hắn, không ai khác chính là Long Ngạo Thiên.

“Đối thủ của ngươi là ta!”

Dứt lời từ cơ thể hắn bộc phát ra từng trận long ngâm, một con cường long màu vàng nhạt hiện lên xoay tròn xung quanh cơ thể của hắn.

Thanh tướng quân nhìn hắn mà hơi bất ngờ.

Chân khí có tiếng long ngâm, hóa thực thành hoàng long, đây không phải công pháp của Long gia hay sao?

“Tiểu tử, ngươi là ai?”

Long Ngạo Thiên trả lời: “Kẻ lấy mạng ngươi!”

Hắn lao đến vị trí Thanh tướng quân, từ trong không gian lấy ra Hắc Nhạn Đao nắm chặt trong tay mà chém tới.

Đao đi đến đâu tiếng gió từng trận bên tai.

Thanh tướng quân biết gặp đối thủ, người lui ra xa né tránh, đường đao chém ngang qua đầu làm vài cọng tóc bên tai bị chặt đứt.

Thanh tướng quân hơi bất ngờ không biết hắn biến một thanh đao từ đâu ra.

Hắn dơ thanh kiếm đáp trả.

Từ phía sau hắn hiện lên hình một con thanh xà há huyết bồn đại khẩu về phía Long Ngạo Thiên.

Chân khí cường long xung quanh Long Ngạo Thiên đáp trả, lao đến cắn vào vị trí phần cổ của thanh xà, đồng thời hắn sử xuất Đoạt Mệnh Tam Đao, ba đao khí lấy khí thế không thể cản bay về phía Thanh tướng quân.

Thanh tướng quân dơ kiếm đón đỡ, theo mỗi nhát đao hắn đỡ cơ thể hắn càng bị đẩy lui ra xa, đến nhát cuối cùng thanh kiếm trên tay hắn bị hất văng ra xa cắm vào trên thành của chiếc thuyền.

Thân kiếm run run sau khi đâm xuyên vào gỗ.

Hắn nhìn thiếu niên trước mắt mình thầm hô lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Đại Tông Sư sơ kỳ, so với hắn Đại Tông Sư hậu kỳ lại mạnh hơn, tâm tư xoay chuyển cực nhanh hắn nhảy mình xuống biển né tránh nhát đao chí mạng của Long Ngạo Thiên.

“Tủm!”

Long Ngạo Thiên chạy lại bên thuyền nhìn xuống dưới, phía dưới chỉ còn sót lại từng bọt nước trên mặt biển, Thanh tướng quân đã hoàn toàn biến mất.

“Xem như ngươi chạy nhanh!”

Hắn quay sang bên cạnh thấy Bạch Nguyệt Hoa còn đang hỗn chiến, hắn phi thân lao đến trợ giúp nàng.

“Tuyệt Tôn!”

Đao khí bá đạo xẹt qua chân trời chém từ trên xuống về phía thuyền kẻ địch.

“Rắc.. rắc!”

Từ giữa, chiếc thuyền bị bể ra thành hai nửa, tất cả đám quân binh từ trên thuyền rớt xuống biển, từng tiếng la hét hoảng sợ kêu to.

Kẻ thì bám vào thành thuyền để không bị rớt xuống biển, kẻ thì do thuyền bị xẻ làm đôi không giữ được thăng bằng té xuống biển, còn có biết không sớm thì muộn thuyền cũng bị chìm nên quyết định nhảy xuống dù biết phía dưới đang có từng con cá mập đang đợi chờ bọn hắn dưới mặt biển.

Long Ngạo Thiên cắm đao vào vỏ rồi bỏ vào trong hệ thống không gian.

Bạch Nguyệt Hoa nay hơn ba mươi nhưng tu vi chỉ là Đại Tông Sư trung kỳ, do công pháp nàng tu luyện đặc thù, nơi có nhiều nước khi thi triển công pháp uy lực sẽ được tăng lên nên nàng có thể chống lại Đại Tông Sư hậu kỳ như Thanh tướng quân nhiều lần mà không bị bắt.

Long Ngạo Thiên hắn mới Đại Tông Sư sơ kỳ tùy tiện ra một đao đã có thể sánh với nàng sử xuất toàn lực, không hổ là nam nhân của nàng chọn trúng, đủ ưu tú.

“Chúng ta thắng rồi! Lần này để xem còn ai dám truy lão tử hay không?”

“Uhahaha!”

Đám hải tặc mừng rỡ hò hét sau chiến thắng.

“Đây mới chỉ là bắt đầu, ta sẽ bắt các ngươi nợ máu trả bằng máu!”

Trong mắt Bạch Nguyệt Hoa hiện đầy căm phẫn mà nhìn ra xa mặt biển.

Từng luồng gió biển thổi qua, làm tóc nàng tung bay trong gió, làn gió này cuốn theo câu nói của nàng ngày đi xa.

~Còn tiếp~