“Bẩm thuyền trưởng, chuyện lớn không tốt, có thuyền của quân triều đình tấn công!”
“Khoảng cách năm trăm mét về hướng tây, đang dần tiếp cận!”
“Người cầm đầu là Thanh tướng quân!”
“Bây giờ phải làm sao? Thưa thuyền trưởng!”
Trong ánh mắt của nàng ẩn chứa sát khí, nàng ra lệnh.
“Chuẩn bị tiến công, cầu thang, móc câu chuẩn bị, theo lệnh tấn công!”
“Vâng!”
Tên thủy thủ này xoay người truyền lệnh, trong mắt toàn là vẻ điên cuồng khi sắp được chém giết.
Từ phía dưới từng tiếng ồn ào huyên náo.
“Nhanh vào vị trí, thuyền trưởng ra lệnh chuẩn bị sẵn sàng!”
“Hahaha! Đám quân triều đình thật âm hồn bất tán, đuổi theo truy bắt chúng ta nhiều ngày liền, nay cuối cùng cũng có cơ hội ăn miếng trả miếng.”
“Lão tử nhất định sẽ chém giết bọn chúng rồi ném xuống biển cho cá ăn!”
“Ta thì lại thích bắt lại tra tấn nghiền xương thành tro!”
Một tên khác nói.
“...”
Trong phòng, Long Ngạo Thiên và Bạch Nguyệt Hoa không quan tâm đám thủy tặc bên ngoài.
Cả hai lúc này đang bàn bạc đối sách chiến đấu.
“Lát nữa chàng không cần ra tay, một mình thiếp là đủ, thiếp chỉ sợ theo chàng động thủ thân phận của chàng sẽ bại lộ, chàng sẽ bị triều đình gắn tội cấu kết với đoàn hải tặc của thiếp gây bất lợi cho chàng!”
Long Ngạo Thiên nhìn nàng mỉm cười nói.
“Giờ nàng đã là nương tử của ta, ai dám gây khó khăn với nàng ta sẽ bắt hắn phải trả giá.”
Thấy nam nhân của mình quan tâm mình như vậy, nàng không nói nữa mà chỉ mỉm cười nhìn hắn trìu mến.
Nàng đứng dậy tay cầm vào chiếc mặt nạ mà đeo lên mặt, Bạch Nguyệt Hoa ôn nhu động lòng người đã mất, thay vào đó là một Bạch Diện La Sát thuyền trưởng của đoàn hải tặc Bạch Diện Quỷ.
Khi nàng xuất hiện và bên cạnh đi theo Long Ngạo Thiên, đám hải tặc ai cũng giật mình.
Cứ ngỡ tên tiểu tử này đã bị thuyền trưởng giết chết nay lại xuất hiện trước mặt bọn hắn, đã vậy trông hắn không có vẻ gì như là tù nhân.
Điều quan trọng nữa là cách hắn ăn mặc trông rất giống một cặp với thuyền trưởng, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng nhầm hai người là tình nhân hoặc phu thê.
Bởi cả hai đều mặc y phục màu đen viền vàng, đám hải tặc trong mắt bát quái chi hỏa lóe lên. Bỗng cả đám sực nhớ hắn trong phòng của thuyền trưởng chín ngày, không cần nói cũng biết chuyện gì xảy ra.
Cả đám thầm hô trong lòng người anh em này thật là trâu phê, ngay cả thuyền trưởng cũng tới tay, có lẽ giờ đây thuyền trưởng đã bị hắn đo rõ sâu cạn.
Bạch Nguyệt Hoa thấy cả đám thủy thủ nhìn mình với ánh mắt vi diệu nàng không khỏi hơi khó xử.
Long Ngạo Thiên mỉm cười mà bước lên: “Tại hạ là Long Ngạo Thiên, thiếu chủ Long gia thành Vân Khải, là bằng hữu với thuyền trưởng, nay may mắn được cứu giúp muốn dốc sức lực báo đáp!”
“Tại hạ nguyện giúp các vị vượt qua truy binh lần này!”
‘Cả đám hai mặt nhìn nhau, trong lòng thầm hô tin ngươi chuyện ma quỷ, xem bọn ta là đồ đần hay sao?’
Nhưng trên mặt cả đám lại hiện lên vẻ thì ra là vậy.
“Nếu huynh đệ đây đã là bạn tốt của thuyền trưởng thì cũng là bạn của đoàn hải tặc Bạch Diện Quỷ chúng ta!”
“Đúng vậy, đúng vậy...!”
Một đám thủy thủ đáp theo.
Bạch Nguyệt hoa thấy hắn giúp mình giải vây thầm mừng.
Khi cả đám vẫn đang lo nói chuyện thì chỉ có một người đang dùng ánh mắt hàm sát mà nhìn Long Ngạo Thiên.
“Hừ! Người khác không biết, ta lại không biết trong năm ngày này các ngươi lại đang làm chuyện gì hay sao?”
Người này không ai khác chính là phó thuyền trưởng, Hắc Băng Đài.
Trong lòng hắn chôn giấu một bí mật, đó là hắn luôn thầm ngưỡng mộ Bạch Nguyệt Hoa, trong một lần vô tình hắn đi ngang qua phòng của thuyền trưởng và thấy được nàng tháo bỏ chiếc mặt nạ, khi đó có lẽ do nàng quá tự ti về dung mạo của mình mà trang điểm làm mất đi những vết sẹo đó, chẳng may hắn vô tình nhìn thấy từ xa.
Theo thuyền trưởng che đi từng vết sẹo trên mặt, một khuôn mặt với vẻ đẹp hoàn mĩ lọt vào trong tầm mắt của hắn, hắn đã thích nàng từ lúc đó, vì nàng hắn cam tâm tình nguyện mà chịu chết.
Hắn sẽ dùng cả sinh mạng mình thủ hộ nàng, nhưng từ khi tên tiểu tử kia xuất hiện mọi thứ đã thay đổi.
Thuyền trưởng từ trước đến nay luôn không có hứng thú với nam nhân nay lại vì hắn thức khuya dậy trễ, mỗi đêm dù đã muộn đèn vẫn còn sáng trong phòng, hắn lén lại gần quan sát qua kẽ hở vách tường gỗ chỉ thấy trên giường đang nằm một thiếu niên trần như nhộng còn nàng đang lau chùi cơ thể cho hắn, xem đến đây trong lòng hắn có một cơn ghen tức mãnh liệt bùng cháy, hắn quay người rời khỏi không muốn thấy cảnh này tiếp tục.
Hắn thề phải giết hắn, trả lại hình tượng của thuyền trưởng nên có.
Hơi híp mắt nhìn về phương xa nơi thuyền quân triều đình đang tiến lại gần, khóe môi hắn nở một nụ cười gằn rồi liếc về phía Long Ngạo Thiên.
“Ngày chết của ngươi đã đến!”
Nói rồi hắn xoay người bỏ đi.
Khi thuyền triều đình đã áp sát, một bóng người khôi ngô, oai vệ, khoác trên mình chiến giáp màu xanh lục, tuổi khoảng hơn năm mươi.
Hắn chính là Thanh tướng quân của triều đình phái tới truy bắt đoàn hải tặc Bạch Diện Quỷ.
Người đưa ngoại hiệu Thanh Xà tướng quân.
Bởi dưới trướng hắn có một vạn tinh binh tinh nhuệ, khi cả quân đội khí thế tụ lại thành một có thể tạo thành trận hình Mãng Xà với chân khí ngưng thực tạo thành hình ảnh một con Thanh Xà nên người đời đưa ngoại hiệu Thanh Xà tướng quân.
Dưới sự chỉ huy của hắn nhiều cao thủ Đại Tông Sư đã phải bỏ mình dưới tay hắn.
Nghe đồn khi cả một vạn tinh binh khí thế tụ vào một người hắn, hắn có thể địch lại Thiên Nhân cảnh.
“Đinh.. hệ thống nhiệm vụ xuất hiện!”
“Chém giết Thanh Xà tướng quân, nhiệm hoàn thành nhận thưởng tu vi tăng một cấp.”
“Phải chăng nhận nhiệm vụ?”
Nghe nhiệm vụ hệ thống, hắn rơi vào suy tư, từ hai năm trước tới giờ hệ thống nhiệm vụ mới xuất hiện, mỗi lần xuất hiện phải có cao thủ đạt cấp Thiên Nhân hoặc nhờ ngoại lực đạt đến cấp bậc này hệ thống mới ban phát nhiệm vụ.
“Xác nhận nhiệm vụ!”
~Còn tiếp~
*Số tài khoản của tại hạ: 106876320420 / LONGPS
PHAM SON LONG
*Ngân hàng VietinBank