Thật ra ta làm được như vậy là do cái này.
Nói xong hắn lại như làm ảo thuật mà biến ra một chiếc nhẫn giới chỉ, chiếc nhẫn này màu xanh lam, phía trên được đính vài viên đá quý màu tím tổng thể nhìn rất là đẹp mắt.
Lần đầu thấy nó nàng đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Long Ngạo Thiên sau khi móc ra chiếc nhẫn hắn lại gần quỳ một chân xuống đất nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng chân thành nói: “Từ nay về sau nàng sẽ mãi là nương tử của Long Ngạo Thiên ta!”
Nói xong hắn cầm một bàn tay của nàng và đeo chiếc nhẫn này vào vị trí kế ngón út trên bàn tay trái của nàng.
Sau khi xong việc hắn đứng dậy ôm nàng vào lòng và đặt một nụ hôn lên trên trán của nàng. Mặc dù nàng thầm than hắn thật bá đạo tự chủ trương nhưng nàng lại không ghét điều đó, trong lòng nàng bây giờ ngập tràn hạnh phúc vì hắn đã cho nàng danh phận. Theo như ký ức mà nàng xem được hắn đã có một thê tử đính hôn sắp cưới.
Nàng không cầu mong hắn cho nàng danh phận, chỉ cần hắn không bỏ rơi hay quên nàng là nàng đã thấy mãn nguyện với điều đó. Bạch Nguyệt Hoa không ngờ hắn không chỉ nói mà còn thực hiện bằng hành động của mình đối với nàng, nàng rất vui vì điều đó. Trong hai mắt nàng rưng rưng nước mắt, hai hàng thanh lệ chảy dài trên khuôn mặt nàng.
Long Ngạo Thiên thấy nàng rơi lệ hắn đưa tay quệt đi hai hàng nước mắt cho nàng, hắn kể rõ chi tiết công dụng của chiếc nhẫn cho nàng.
Khi nàng đã hiểu và làm theo những gì hắn nói cách thuần thục mới dừng lại.
“Từ đây nàng đã là nương tử của ta cho nên...!”
Nói tới đây hắn bỗng cười bỉ ổi: “Kiệt, kiệt, kiệt!”
Trên bàn tay hắn xuất hiện chiếc bra áo ngực cùng chiếc quần lót màu nâu.
Hắn tiến ra phía sau mà đeo nó lên cho nàng, vòng một của nàng rất lớn không kém gì Nạp Lan Yên Nhiên, nên nhớ Nạp Lan Yên Nhiên đã trải qua sinh nở, cơ thể mới nở nang được như thế, còn nàng. Nay đã hơn ba mươi nhưng vóc dáng rất tốt, không vùng thịt nào bị chảy xệ.
Bạch Nguyệt Hoa do đã song tu với Long Ngạo Thiên và được hắn truyền chân khí Âm Dương, mỗi một tấc da thịt của nàng bây giờ rạng rỡ như mỡ đông, dù bảo dưỡng rất tốt nhưng nếp nhăn khóe mắt giờ cũng đã hoàn toàn biến mất. Nàng như quay trở lại làm thiếu nữ hai mươi tuổi, không như thiếu nữ ngây ngô khắp cơ thể nàng tỏa ra một vẻ thành thục mà chỉ các tỷ tỷ mới có được.
Trải qua đôi bàn tay của hắn, hai vùng nhạy cảm của nàng đã được chúng nó bao trọn.
Khi xong việc hắn tả rõ các ưu thế và lợi ích chúng nó mang lại, nàng cũng chấp thuận từ nay sẽ dùng chúng thay cho áo yếm, khố quần.
Nàng thử di chuyển cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng rất thích.
Long Ngạo Thiên nhìn nàng trong bộ nội y, vị trí nào đó nay lại trỗi dậy dựng thẳng sau chiếc quần tạo thành một túp lều vươn cao.
Hắn nhìn nàng, từ từ tiến lại bế nàng ngang người mà lại gần chiếc giường.
“Chàng.. chàng tính làm gì?”
“Nàng đoán xem!”
Hắn quăng nàng lên giường rồi cởi bỏ y phục mình vừa mặc, theo từng món đồ được cởi bỏ, hắn lại trần như nhộng, thời gian như đảo ngược về mấy chục phút trước khi hai người còn thẳng thắn đối mặt nhau.
Xong việc hắn nhào tới nàng, giật phăng chiếc áo ngực lên mà tham lam nhào nặn, bú mút hai khỏa anh đào hồng hào.
Theo hắn kích thích vùng phía dưới của nàng đã bắt đầu rỉ ra chất dịch như chuẩn bị sẵn sàng chào mừng lang quân vào gia.
Thò tay xuống hắn cảm thấy nàng đã sẵn sàng, hắn vén quần lót nàng sang một bên rồi đút thẳng vào bên trong.
Phía trên mặt trời như xấu hổ vì hai người mà từ từ chìm xuống biển.
....
Không biết qua bao lâu theo một tiếng gầm nhẹ, Long Ngạo Thiên xả hết đám tinh binh của mình vào bên trong người nàng, hắn rút dương căn của mình ra mà nhìn nàng đang nằm ngất ngây vì sự sung sướng, cả cơ thể nàng co giật từng hồi. Từ bên trong nơi kết hợp một dòng sữa nóng tràn ra phía bên ngoài. Hắn lấy khăn mà lau chùi sạch sẽ cho nàng rồi cho dương căn vào bên trong nàng, hắn ôm nàng vào lòng mà nhắm mắt lại, hắn muốn cảm nhận tất cả mọi thứ về nàng thông qua lúc ngủ khi mà dương căn của hắn vẫn còn bên trong nàng.
Có lẽ vì quá mệt mỏi khi mà cả ngày hôm nay không biết nàng đã lên đỉnh bao nhiêu lần, khi cơ thể nàng bình thường trở lại cũng là lúc từng tiếng hít thở đều đều được vang lên.
Nàng đã quá mệt mỏi rồi.
.......
Khi trời vừa sáng, tia sáng đầu tiên chiếu vào căn phòng, chiếu đến chân của hai người rồi dần dần chiếu qua gương mặt.
Giữa trán Bạch Nguyệt Hoa hơi nhăn lại, lông mi nàng rung động, đôi mắt của nàng từ từ mà hé mở.
Vào mắt là một thiếu niên đang cười xấu xa nhìn nàng, phát hiện nàng đã tỉnh, hắn nhéo nhẹ núm vú nàng.
“Ân...!”
Từ trong miệng nàng phát ra tiếng rên rỉ, nàng trừng mắt nhìn hắn nói.
“Chàng đừng làm rộn, giờ cả cơ thể thiếp chỉ thấy bủn rủn vô lực!”
Giống như phát hiện ra gì đó, nàng đỏ mặt mà cầu xin tha thứ.
“Cả ngày hôm qua chàng hành hạ thiếp như vậy chưa đủ hay sao?”
Long Ngạo Thiên đáp: “Cả một đời cũng không đủ.”
Nàng lườm hắn mà lùi người thoát khỏi hắn ôm ấp, theo động tác của nàng vị trí kết hợp giữa hai người cũng tách ra. Dương căn của Long Ngạo Thiên tụt ra ngoài, lúc này nó đang cương cứng do được ma sát với thành lỗ huyệt.
Dù không nỡ nhưng hắn biết nàng hẳn còn phải có việc gấp cần xử lý, cả ngày hôm qua nàng chỉ trong phòng mà phục vụ hắn, nói đúng hơn là bị hắn đè ra chịch.
Long Ngạo Thiên đứng dậy giúp nàng mặc quần áo, bình thường vị trí phần ngực của nàng cổ áo bị xẻ ra hai bên nay đã được một tấm áo che đi đôi đại bạch thỏ này.
Giờ nó chỉ có thể bị hắn nhìn mà thôi, bất kỳ người nam nhân nào khác thấy được đều phải chết.
Hắn thấy thần sắc nàng mệt mỏi nên vận chân khí truyền qua người nàng giúp nàng hồi phục lại sức lực.
Theo Âm Dương chân khí được lan tỏa khắp người nàng, khuôn mặt đang uể oải của nàng ngày càng rạng rỡ.
Dừng vận công, đến lượt nàng giúp hắn thay quần áo, khi cả hai đã ăn mặc chỉnh tề, từ vị trí cửa ra có một tiếng gọi vang lên.
“Bẩm thuyền trưởng, không xong, có chuyện lớn bẩm báo, chuyện đó là...”
~Còn tiếp~