Chương 33: Chương 33: Nguyệt Hoa nương tử

Hắn dừng vận chuyển công pháp, xoay người áp chế Bạch Nguyệt Hoa xuống dưới thân, từ bị động đổi thành chủ động.

Bạch Nguyệt Hoa giờ trong mắt nàng toàn là màu hồng, nàng gắt gao trừng mắt, bặm môi mà nhìn Long Ngạo Thiên, thấy hắn nhìn mình nàng vội lấy tay che đi khuôn mặt của mình, nàng không muốn hắn thấy khuôn mặt xấu xí của mình.

Hắn mỉm cười tiến lại gần bên tai nàng thủ thỉ: “Nguyệt Hoa nương tử, nàng không cần che lấp đi dung mạo xinh đẹp của mình, bởi trong mắt ta bây giờ nàng là xinh đẹp nhất!”

Từ trong khe hở đôi bàn tay, giọng nói của nàng vang lên: “Ta không tin, ngươi nói dối”

Long Ngạo Thiên dùng sức mà thúc mạnh liên hồi, theo từng cú thúc eo trước ngực hai đoàn to tròn nảy lên nảy xuống, từng làn sóng thịt rung chuyển trước cơn bão tố mang đến.

Một tay hắn nắm chặt một bên vú mà bóp mạnh, khi hắn thả tay ra trên đó đã in ấn một dấu bàn tay màu đỏ.

Từ miệng nàng phát ra tiếng rên rỉ không biết là đau hay sung sướng.

“Ưm..!”

Thấy nàng đã phân tâm hắn đưa bàn tay lên bắt vào hai bàn tay của nàng mà mở ra hai bên, bốn con mắt chăm chú đối lập nhau.

Long Ngạo Thiên cúi đầu xuống hôn nhẹ lên từng tấc khuôn mặt của nàng, đâu đâu hắn cũng hôn qua không một chỗ bỏ sót.

Hắn nói với giọng trìu mến: “Nguyệt Hoa! Trong mắt ta nàng đã không còn xấu xí nữa rồi, nàng bây giờ thật xinh đẹp, ta bây giờ chỉ muốn chơi chết nàng”

Nói rồi hắn thúc càng nhanh, mạnh hơn nữa.

“Ư.. a... hộc... hộc.. hộc...”

Bạch Nguyệt Hoa rên rỉ ngày một dồn dập hơn.

Hắn dùng hành động của mình để chứng mình cho nàng thấy hắn yêu nàng dường nào.

Nàng ngắm nhìn thiếu niên trước mặt nhỏ tuổi hơn nàng đang ra sức mà rong ruổi trên cơ thể của mình, nàng biết điều hắn nói là thật. Với trong lòng nàng cũng biết trong vài ngày ngắn ngủi này nàng đã đem lòng yêu hắn, kết quả như nào có quan trọng hay không?

Hai mắt nàng nhắm lại, giọt nước mắt đã chảy, đến khi nàng mở mắt bên trong chỉ toàn là tình yêu nồng đậm nàng dành cho hắn, cuộc đời sau này của nàng sẽ gắn liền với hắn dù hắn không cần nàng, nàng cũng sẽ trói hắn bắt hắn làm tướng công của mình.

Nàng bỏ mặc tất cả mà nghênh đón hắn, miệng nàng rên rỉ to hơn, tiếng rên ngày càng vang vọng ra xa.

Long Ngạo Thiên thấy nàng đã chấp thuận theo mình trong mắt hắn ánh sáng màu hồng dần tan biến, khóe môi hơi nhếch, niềm vui của kẻ săn mồi đã được thỏa mãn.

Bất kỳ người phụ nữ nào mà hắn đã ngủ sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, không bao giờ.

Sau khi sở hữu hai Đại Đạo, chúng nó cũng ảnh hưởng đến tính cách của hắn không ít thì nhiều, ham vọng chiếm hữu trong lòng hắn ngày càng mãnh liệt.

Không biết qua bao lâu, tiếng rên của Bạch Nguyệt Hoa bỗng cao vút, từ bên trong như có một lỗ đen đang cố hút lấy kẻ xâm nhập vào bên trong, hắn biết nàng sắp đạt giới hạn, hắn càng ra sức mà đâm lút cán sâu nhất, mỗi lần rút ra hết rồi đâm thật mạnh vào bên trong, cả vùng đầu dương căn như muốn chui thẳng vào bên trong lỗ đen.

“A.. ta ra rồi!”

“Ta cũng ra đây Nguyệt Hoa!”

Theo vài cú nhấp cả cơ thể hai người đều ưỡn cong ôm trọn dính sát lại với nhau, cả đôi bàn tay, bàn chân nàng quấn chặt lấy hắn như không muốn tách rời.

Phía dưới cả cây dương căn của hắn đã chui hết vào nơi thần bí chỉ để lộ hai viên bi bên ngoài.

“Hà.. hà.. hộc.. hộc...!”

Sau khi cao trào cả hai ôm chặt lấy nhau mà tham lam hô hấp lấy không khí, hơi thở của cả hai phả vào mặt nhau.

Dương căn của hắn từ từ rút ra khỏi chỗ thần bí của nàng, theo hắn rút ra một dòng chất lỏng trắng đục chảy ra theo nó.

“Bẹp.. bẹp...!”

Cái lỗ hư hỏng lúc đóng lúc mở sau khi đã được thỏa mãn, từ bên trong chất lỏng chảy ra ngày một nhiều đến khi dưới mông nàng toàn là màu trắng. Từng tiếng kêu mà nó phát ra như tiếng đánh bom nhưng thực chất là tiếng nó đẩy bớt chất dịch ra vì quá nhiều bên trong, âm thanh nó phát ra thật vi diệu, mỗi lần nó phun ra chất dịch là ở phía ngoài lại xuất hiện ít bong bóng nổ bể ra.

Long Ngạo Thiên thò ngón tay vào mà móc như thể muốn moi hết từ bên trong ra ngoài, sau khi móc một hồi hắn rút ra mà đưa lên miệng nàng.

Bạch Nguyệt Hoa mở cánh môi mềm mại mà mút nó vào trong, cả ngón tay của hắn bị chiếc lưỡi quấn chặt đến khi trên tay hắn không còn sót lại tí chất dịch nào hắn mới rút ra khỏi chiếc miệng của nàng.

Hắn nhìn nàng và đặt một nụ hôn lên trán nàng và nói: “Sau này nàng sẽ là nương tử của Long Ngạo Thiên ta, ta không cho phép nàng ăn mặc hở hang như bây giờ nữa, kẻ thù của nàng là kẻ thù Long Ngạo Thiên ta!”

“Chàng thật bá đạo!”

Cả hai nằm ôm ấp nói những lời tình tứ ngọt ngào với nhau, lâu lâu từ trong miệng Bạch Nguyệt Hoa phát ra những tiếng cười trong trẻo, nếu để người khác biết được sẽ giật mình vì khiếp sợ, Bạch Diện La Sát nổi tiếng giết người như ngóe, ai qua tay nàng đều không được sống vậy mà giờ đây đang như chim non nép vào người trên khuôn mặt là biểu cảm ngọt ngào hạnh phúc của phụ nữ khi yêu.

Long Ngạo Thiên nhìn nàng và nhớ lại ký ức hắn thấy trong lúc hai người giao hòa không khỏi cảm khái.

“Phụ nữ khi yêu và bình thường tưởng chừng như hai người!”

“Chàng nói gì?”

Phục hồi tinh thần lại hắn mới biết mình lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Không có gì, bảo bối!”

“Ai? Ai là bảo bối của chàng! Chàng nghĩ thật đẹp”

Tuy nói vậy nhưng trên khuôn mặt nàng tràn ngập hạnh phúc.

Nằm một hồi hắn vỗ mông nàng, đứng dậy khỏi giường.

Nàng nhìn hắn xì một tiếng khắp khuôn mặt là một mảnh ửng hồng.

“Vô sỉ!”

Long Ngạo Thiên hiện đang trần truồng, vị trí nào đó nhô cao lên thẳng tắp lên cao mà đối diện nàng, theo động tác hắn mà hơi lên xuống như cúi chào với nàng.

“Chỉ trách Nguyệt Hoa của ta quá mê người!”

“Miệng lưỡi trơn tru!” nàng hơi mân mê miệng nói.

Hắn chú ý quần áo của mình đã rách rưới được tháo bỏ đang vất một góc, hắn câu thông không gian hệ thống và lôi một bộ y phục ra mà thay đổi.

Thấy hắn như làm ảo thuật nàng không khỏi tò mò, dù đã trải qua tinh thần giao hội cả hai đều biết tất cả về nhau nhưng bí mật về hệ thống cũng như việc hắn xuyên qua đã được hệ thống cho che kín nên nàng không biết được.

Đợi đến lúc hắn thay đồ xong, xuất hiện trước mắt nàng là một thiếu niên 16 17, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, dáng người cao ráo, khoác bên ngoài là y phục màu đen viền vàng cột tóc chỉ vàng, eo đeo ngọc bội, giày tử vân ngoa.

Hai mắt nàng không khỏi tỏa sáng, nàng say đắm mà nhìn hắn từ trên xuống dưới.

“Nàng chảy nước miếng rồi kìa!”

Theo lời hắn nàng vô thức mà đưa tay lên lau khóe miệng, nàng mới nhận ra là bị hắn lừa, nàng tức giận ném cái gối vào người hắn nói với giọng hờn dỗi.

“Ta ghét chàng!”

Nàng quay mặt ra chỗ khác không thèm để ý đến hắn.

Long Ngạo Thiên lại gần, ngồi cạnh nàng ôm nàng vô lòng mình.

“Ngoan! Bảo bối, ta biết sai rồi.”

Nàng nhìn hắn: “Trừ phi chàng nói rõ chàng lấy y phục ra bằng cách nào bằng không đừng hòng lên giường của lão nương!”

Long Ngạo Thiên bất ngờ mà nhìn nàng, hắn không ngờ khi tức giận nàng lại có một mặt như này, lúc ân ái chàng chàng thiếp thiếp khi tức giận mở miệng lão nương đầy bưu hãn.

Không hổ là lấy sức một mình tạo dựng nên được đoàn hải tặc khét tiếng với hơn năm mươi ngàn người dưới chướng.

“Thật ra ta làm được như vậy là do...”

~Còn tiếp~

*Số tài khoản của tại hạ: 106876320420 / LONGPS

PHAM SON LONG

*Ngân hàng VietinBank