Sau cuộc chiến hai nhà Nam Cung và Mộ Dung hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi thành Vân Khải.
Tuy nhiên chiến thắng nhưng hai nhà Long gia, Phượng gia cũng không có không khí vui vẻ, cái giá để chiến thắng quá thảm trọng.
Lúc này, tại Phượng phủ.
Nạp Lan Yên Nhiên đang cầm ly trà hớp một ngụm nhỏ, hơi nóng từ ly trà bốc lên từng làn khói trắng bay lên không trung.
Nàng hiện đang ngồi trước bàn trà, bên cạnh là cửa xổ, từ vị trí này nàng có thể nhìn về phía lối ra phủ Phượng gia.
Ánh nắng xuyên qua cửa xổ chiếu vào lên người nàng, từng làn gió nhè nhẹ lướt qua từng sợi tóc làm vài cọng tóc mai của nàng rũ xuống che mất đi một bên mắt, nàng mỉm cười mà vuốt nhẹ làn tóc qua vành tai.
Bỗng từ đằng xa lối vào Phượng gia có một hộ vệ cấp tốc chạy vào, trong mắt nàng là vẻ mong đợi sẽ nghe được tin thắng lợi của phu quân.
Chỉ nghe hộ vệ đến trước cửa, quỳ một chân xuống, đầu không dám ngẩng lên và nói với giọng điệu ấp úng.
“Bẩm... bẩm phu nhân, gia.. gia chủ đã xảy ra bất trắc!”
Nghe đến đây trong đầu nàng như phích lịch nổ vang giữa trời quang. Ly trà trong tay rớt xuống đất.
“Xoảng!”
Ly trà bị đổ bể, nước bên trong chảy lan ra trên tấm thảm đỏ làm ướt cả một vùng.
Nàng lao đến trước mặt hộ vệ không để ý thất thố mà túm cổ áo của hắn nhấc lên và hỏi.
“Ngươi! Ngươi vừa nói gì? Nhắc lại lần nữa”
Hộ vệ hoảng hốt vì lần đầu thấy dáng vẻ này của phu nhân, làm người hắn run rẩy vì chỉ sợ nói sai.
Hắn lui ra xa mà quỳ xuống trước mặt nàng.
“Gia chủ đã gặp bất trắc thưa phu nhân”
Sau khi nói xong đầu hắn cúi xuống chạm đất không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Nghe trả lời chắc chắn từ hắn, cả người nàng rung lên lui về sau vài bước, cả người như mất hồn vì không thể tin được đây là sự thật.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh trước lúc tấn công.
Phượng Thế Ngọc ôm nàng vào lòng và nói nhỏ bên tai nàng, câu nói đó như vẫn còn vang vọng bên tai.
“Yên Nhiên, sau khi trận chiến này kết thúc, ta hứa sẽ dẫn nàng và con gái đi thăm quan thành Trường An và đi đến những nơi mà lúc trẻ hai ta quen biết nhau.”
“Nàng.. chờ ta!”
Nàng mỉm cười mà đáp lại hắn: “Thiếp chờ chàng!”
Giờ đây, khi nghe tin này nàng vẫn không thể tin được, trong hai mắt nàng tích dần vụ khí, dần dần trong hai mắt nàng đã rưng rưng nước mắt, theo đó là hai hàng thanh lệ chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt. Nàng vội nhìn xuống hộ vệ.
“Ngươi hãy mau nói rõ tình hình cuộc chiến cho ta!”
Tiếp đó hộ vệ một năm một mười mà kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
“.... Sau khi thiếu chủ Long gia giết chết hai gia chủ của hai nhà Nam Cung và Mộ Dung hộ vệ hai nhà cũng đầu hàng, theo đó một vết nứt lớn xuất hiện thiếu chủ nhà Long gia rớt xuống trôi theo dòng nước hiện không rõ sống chết!”
Khi nghe hết nàng chưa kịp có phản ứng chỉ nghe một tiếng động gần đó.
“Ngươi nói Long ca làm sao?”
Hộ vệ thấy người đến thầm kêu khổ.
“Thưa tiểu thư, hiện nay hộ vệ nhà Long gia và Phượng gia đang ven theo đường thủy mà tìm kiếm nhưng vẫn chưa có phát hiện tung tích!”
Phượng Lan khi nghe xong đôi mắt trắng dã, người đổ về một bên, Nạp Lan Yên Nhiên vội đỡ con gái vào lòng vừa khóc vừa nói với hộ vệ.
“Nhanh kêu nha hoàn đỡ tiểu thư vào phòng!”
“Vâng!”
...
Bảy ngày sau.
Khắp phủ Phượng gia treo đầy vải trắng, người nhà lẫn người hầu cũng mặc y phục màu trắng.
Linh đường.
Lúc này trong linh đường đang có một người khuôn mặt như thiên tiên, mắt phượng, lông mày lá liễu, đôi môi hồng nhuận, dáng người thướt tha dụ hoặc, nhất là trước ngực, một đôi hung khí như muốn phá tan lớp áo mà ra ngoài. Nàng không ai khác chính là đại tiểu thư của Phượng gia, Phượng Kinh Tuyết.
Nàng khoác trên mình y phục màu trắng, trên đầu là chiếc khăn tang, dù lúc này khắp khuôn mặt nàng là nước mắt cũng khó nén được vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Bên cạnh nàng là Nạp Lan Yên Nhiên cùng Phượng Lan đang khóc sướt mướt về phía quan tài màu đen giữa phòng, điều đáng nói ở đây là bên trong là hoàn toàn trống rỗng, vì Phượng Thế Ngọc đã tự bạo và do nhiệt độ ngọn lửa gây ra nên ngay cả một cọng tóc cũng không còn.
Gần đó, Long Thiên Hoành khắp người đều là băng bó, dù chưa bình phục hẳn nhưng hắn vẫn đến tham dự tang lễ.
Trong lòng hắn tin chắc rằng con trai mình sẽ không có việc gì, một niềm tin mãnh liệt trong lòng mách bảo với hắn rằng con hắn còn sống.
Dù vậy hắn vẫn sai người truy tìm xung quanh thậm chí là gần biển hắn cũng sai người đóng giữ chỉ cần có người phát hiện tung tích cấp báo sẽ được trọng thưởng.
Nghĩ lại trận chiến tàn khốc khi ấy hắn vẫn còn phát lạnh, nếu không phải con trai mình hiển uy có lẽ giờ cả hai nhà Long gia và Phượng gia chính là kết cục bây giờ của hai nhà Nam Cung, Mộ Dung.
Thầm thở phào một hơi hắn nói thầm trong lòng: “Long nhi, giờ con đang ở đâu?”
Quay lại lúc trận chiến.
Long Ngạo Thiên rơi xuống khe núi, theo đó là giọng nói hệ thống vang lên, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn hôn mê nên không nghe thấy giọng của hệ thống.
“Đinh.. chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng đã được để trong không gian hệ thống, mời túc chủ kiểm tra và sử dụng.”
“Xét thấy túc chủ không làm ra lựa chọn hệ thống tự tiến hành hình thức tăng cấp”
“Đinh.. thăng cấp hoàn tất!”
Từ trên cao một thân hình rớt vào trong nước, bắn lên một cột nước lên cao.
“Tõm!”
Từ vị trí bị chìm mặt nước nổi lên nhiều bong bóng nhỏ bị sóng nước đập vào vách đá nổ bể ra, phía dưới Long Ngạo Thiên đang chìm dần xuống rồi nổi lên trên mặt nước, theo dòng nước cả cơ thể hắn như lục căn không rễ. Nước chảy bèo trôi mà đi về phương xa.
Trong quá trình này, cơ thể hắn trôi qua trái, phải va vào vách đá làm thương càng thêm thương, thậm chí vì những cú va đập mà miệng vết thương đã đóng vảy nay lại rách ra to hơn, dòng máu của hắn lan rộng ra xung quanh.
Không biết trôi bao lâu, đột nhiên một tấm lưới từ bên dưới kéo lên, cả người hắn bị nằm trọn trong tấm lưới treo trên không trung, ánh nắng từ trên cao chiếu rọi làm những giọt nước từ người hắn nhỏ xuống lóe lên những tia sáng lung linh đẹp đẽ. Nếu như hắn không bị bắt trong chiếc lưới thì khung cảnh này thật hoàn mĩ.
“Hahaha! Bọn bây xem ta bắt được ai đây? Hahahaha.”
“Để ta xem xem, tên này trắng trẻo, quần áo hoa lệ, không phú thì quý, chắc chắn uy hiếp hắn sẽ đòi được một món tiền khổng lồ, phen này chúng ta kiếm bộn rồi.”
Nghe vậy đám người xung quanh phá lên cười to.
“Uhahahaha!”
Nơi Long Ngạo Thiên bị bắt là trên một chiếc thuyền, phía trên thuyền đang có một lá cờ màu đen có hình đầu lâu cầm hai thanh đoản đao, điều đáng chú ý là khuôn mặt đầu lâu đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, hai bên vị trí mắt có đồ tiết hoa văn một nửa bên trái màu hồng, nửa bên phải màu xanh tăng thêm độ quỷ dị cho chiếc đầu lâu.
Đúng vậy, hắn đã bị đưa lên thuyền hải tặc.
Một người dáng dấp hung thần ác sát bên mắt trái có ba vết sẹo, một bên tay bị cụt, chỗ cụt tay gắn hình móc câu bằng vàng.
“Hahaha! Tên tiểu quỷ này bị đoàn hải tặc Bạch Diện Quỷ chúng ta bắt được xem như hắn xui xẻo, nhốt hắn vào thủy lao, trông chừng cho kỹ.”
“Vâng, phó thuyền trưởng!”
Đám hải tặc đang tính đem người xuống thì nghe một tiếng hét vang lên.
“Khoan đã!”
~Còn tiếp~