Mộ Dung Cang sau khi đả thương Long Thiên Hoành, trong lòng cười lạnh, hắn đang lo không có cơ hội lấy lòng Nam Cung Quyết để có thể thông qua hắn được giới thiệu với Tiên nhân.
Nếu hắn có thể giết chết Long Thiên Hoành kẻ thù nhiều năm của Nam Cung Quyết có lẽ sẽ có cơ hội, đây là hi vọng duy nhất để hắn đột phá cảnh giới cao hơn, tham vọng của hắn không muốn chỉ dừng bước tại Thiên Nhân cảnh.
Hắn muốn tiến thêm một bước thành Lục Địa Thần Tiên, khi đã vào cảnh giới này hắn có thể sống năm trăm năm, thậm chí nếu có thể dòm ngó cảnh giới Tiên nhân trong truyền thuyết hắn sẽ đánh đổi tất cả.
“Long Thiên Hoành! Để mạng lại”
Sau khi dính một đòn, khí huyết trong cơ thể Long Thiên Hoành rối loạn, thân hình hắn dừng ở không trung vận công ổn định lại chân khí trong cơ thể.
Thấy Mộ Dung Cang lao đến hắn tung chiêu.
“Long Trảo Thủ!”
Người Mộ Dung Cang đang lao đến vội né sang một bên, phía sau hắn trảo ảnh bay ngang qua đánh tan đám mây thành nhiều mảnh.
....
Long Ngạo Thiên lao đến phía dưới bầu trời nơi xảy ra cuộc chiến.
Phượng Thế Ngọc lại gần hắn.
“Hiền tế! Tình hình của Long huynh xem ra không ổn”
Chợt hai người trên bầu trời áp sát nhau tung chiêu, sau đó một thân ảnh bay rớt xuống.
Long Ngạo Thiên phi thân lên đón đỡ, khi tiếp được người nọ hắn đáp xuống mặt đất.
Long Thiên Hoành đang trong tay hắn hấp hối, thở vô thì ít thở ra thì nhiều, từ trong miệng hắn máu chảy ra không ngừng.
Thấy tình hình nguy cấp của phụ thân hắn vội lấy từ hệ thống không gian ra thuốc trị thương nhét vào miệng của phụ thân sau đó dùng chân khí từ tay áp lên ngực phụ thân giúp tiêu hóa dược lực.
Phượng Thế Ngọc bu lại quan sát, thấy thế biết không ổn vì giờ đây bên mình cao thủ Thiên Nhân duy nhất đã mất khả năng chiến đấu.
Mộ Dung Cang vẫn còn sức dù không phải lúc toàn thịnh nhưng chỉ sợ với sức hai nhà Long gia và Phượng gia tất cả cao thủ chung vào một chỗ cũng không thể ngăn cản hắn.
Hắn nhìn qua Long Ngạo Thiên thấy hắn đã là nỏ mạnh hết đà bèn thầm hô nguy rồi.
Nãy lúc Long Ngạo Thiên bộc phát sức mạnh hắn từ xa cũng quan sát thấy được, nhưng chiêu số mạnh như vậy theo như hắn nghĩ không thể tung ra lần thứ hai.
Nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt bên trong toàn là sự quyết ý.
“Hiền tế, mau dắt theo Long huynh, người nhà Phượng gia và Long gia sẽ bọc hậu cho hai người bỏ chạy!”
“Vậy còn thúc thì sao?”
Long Ngạo Thiên hỏi.
“Ta! Ta sẽ cố hết sức mà cầm chân hắn, đợi đến lúc Long huynh phục hồi nhờ cháu và Long huynh báo thù cho ta.”
“Không thúc thúc! Nếu đi thì cùng đi”
Hắn không muốn thấy cảnh người thân hi sinh thêm lần nào nữa.
Phượng Thế Ngọc giận dữ hét to: “Mau đi đi, nếu không đi thì không còn kịp rồi!”
Khi hai người còn không ai nhường ai, một thân ảnh từ từ bay xuống.
Theo đó là một luồng khí thế đè thẳng lên hai người.
Người đến là Mộ Dung Cang, giờ đây y phục trên người hắn rách mướp, vài chỗ trên cơ thể là vết đao gây ra.
“Long Ngạo Thiên, Phượng Thế Ngọc hai người các ngươi nay ai cũng không đi được”
“Nhất là ngươi! Long Ngạo Thiên trả mạng con trai lại cho ta.”
Từ người hắn một luồng khí thế tạo thành một bóng người màu cam phía sau lưng, hắn tung ra một quyền.
“Kim Cương Quyền!”
Long Ngạo Thiên vội ngăn cản.
“Tuyệt Tôn!”
Hai chiêu thức chạm vào nhau giằng co chưa đến 3s đã bị phát nổ.
“Oành!”
Long Ngạo Thiên bị văng ra xa, yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu bị hắn phun ra ngoài.
“Đao thế thật kinh người! Thảo nào ngươi có thể dựa vào nó giết chết Nam Cung Quyết!”
“Nếu ngươi giao ra ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây.”
Long Ngạo Thiên thầm cắn răng, hắn đang tụ khí tính vận dụng chiêu thức thứ hai trong Tuyệt Hậu Đao Pháp nhưng với tình trạng cơ thể hiện tại thời gian để tụ đủ chân khí tung ra đòn đó có thể bằng không vì Mộ Dung Cang rất có thể sẽ không cho hắn cơ hội này.
Đúng như hắn nghĩ, khi Mộ Dung Cang thấy Long Ngạo Thiên khí thế lên cao hắn biết đang tụ khí để tung ra đòn mạnh mẽ.
“Tiểu tử, Nam Cung Quyết khinh thường cho ngươi cơ hội để tụ khí nhưng ta thì không, nạp mạng đi”
Hắn đang tính lao đến bất ngờ từ phía sau có người ôm hắn lại, người đó chính là Phượng Thế Ngọc.
“Long nhi, mau! Ta sẽ thay con giữ chân hắn”
“Phượng Hỏa Triều Nguyên!”
Khắp cơ thể Phượng Thế Ngọc chân khí thiêu đốt cả cơ thể như đang bốc cháy, ngọn lửa lan sang cơ thể Mộ Dung Cang, những nơi lan đến chỉ nghe tiếng xì xèo thiêu đốt và hương vị thịt khét bay trong không khí.
“A.. a.. a...! Phượng Thế Ngọc mau thả ta ra”
Hắn vừa đau đớn vừa la hét kêu to lấy, dùng sức cố thoát ra mà không được, hai bàn tay Phượng Thế Ngọc như ghìm sắt chết sống không chịu buông tay.
Thấy không thoát ra được hắn vận chân khí truyền ra sau lưng đánh thẳng vào người Phượng Thế Ngọc, những nơi đi qua xương cốt rạn nứt tiếng xương bể vang lên bên tai không dứt.
Mặc dù như vậy hắn vẫn không chịu buông tay. Hắn biết mình phải làm gì đó trước khi chết một cách vô ích.
“Long nhi, thúc đi trước một bước! Ta giao Phượng Lan cho con, hãy bảo vệ con bé.”
Trong mắt Long Ngạo Thiên tràn ra nước mắt hắn gào thét.
“Không!”
Phượng Thế Ngọc điều động chân khí trong cơ thể, hắn điên cuồng thu nạp chân khí xung quanh vào trong cơ thể mình, như biết ý định của hắn Mộ Dung Cang dãy dụa càng điên cuồng.
“Ngươi điên rồi! Nếu làm vậy ngươi sẽ chết”
“Nếu như mạng ta có thể kéo theo ngươi cao thủ Thiên Nhân cảnh! Đáng giá.”
Dứt lời trong miệng hắn phun ra hai chữ.
“Tự bạo!”
“Bành!”
Từ cơ thể hắn bộc phát ra một ngọn lửa như muốn thiêu đốt hết thảy, xung kích nóng bỏng nổ tung ra xung quanh trong không khí. Những nơi đi qua cỏ cây đều bị thiêu rụi.
“Không..! Thế Ngọc thúc.”
Trong cơ thể Long Ngạo Thiên một luồng khí tức cường đại đạt đỉnh điểm như muốn bộc phát, hắn biết thời cơ đã đến.
Sau khi bụi mù tan hết xuất hiện thân ảnh của Mộ Dung Cang, giờ đây khắp cơ thể hắn đâu đâu cũng là vết tích cháy bỏng, vài nơi còn bị nổi phù bong bóng nhìn thấy mà giật mình, nửa bên mặt đã hoàn toàn bị hủy, mắt lòi ra như muốn rơi khỏi hốc mắt, phần cằm da thịt lòi cả xương.
“Khốn nạn Phượng Thế Ngọc sau khi giết sạch đám nhà ngươi ta sẽ điếm ô vợ con ngươi để trả mối thù này!”
Đang chửi rủa, một giọng nói tràn đầy sát khí vang lên.
“Ngươi sẽ không có cơ hội này!”
“Cho ta chết....!”
“Trảm Thủ!”
Long Ngạo Thiên quơ đao vòng qua sau đầu, vác lên vai sau đó chém từ trên xuống.
Mộ Dung Cang hoảng sợ vận chân khí chống lại, phía sau hắn hiện lên một hình người màu cam theo động tác của hắn mà tung quyền.
“Kim Cương Quyền!”
Hai luồng khí tức chạm vào nhau phát ra những tiếng kêu làm người ta rợn tóc gáy.
“Két.. két..!”
Từ vị trí bàn tay rồi cả hình người màu cam phía sau Mộ Dung Cang nổ bể ra đến, đao khí chém vào giữa ngực từ bả vai trái kéo dài xuống phần eo bên phải, cả cơ thể hắn bị hất văng ra xa.
Vết đao sâu tận xương, cả cơ thể hắn gần như bị xẻ làm hai, có thể quan sát bên trong một quả tim đang đập lên từng nhịp bên trong, do Long Ngạo Thiên cố tung chiêu thứ hai nên không mạnh bằng đao thứ nhất.
Cố nén cả cơ thể như chết lặng, hắn không cho đối phương cơ hội mà sử thân pháp đuổi theo, khi hắn lại gần sử dụng phần chân khí ít ỏi cuối cùng trong cơ thể mà tung đòn cuối cùng.
“Long Trảo Thủ!”
Bàn tay của hắn hóa thành long trảo mà xuyên thủng vào vị trí vết thương phần bụng của Mộ Dung Cang đang bay ra xa, theo hắn xuất thủ cơ thể của Mộ Dung Cang cũng bị bàn tay hắn kéo lại, chỉ nghe Long Ngạo Thiên thét.
“Chết đi! Lão súc sinh.”
Bàn tay hắn từ vị trí phần bụng một đường lên trên, sau đó đi tới phần cổ, nắm ngay xương ót mà rút mạnh ra.
Một cái đầu cùng với cả toàn bộ xương sống lưng bị hắn rút ra khỏi, vào tay là cả một mảnh máu me đầm đìa.
Theo Nam Cung Quyết và Mộ Dung Cang chết, người hai nhà mất hết ý chí chiến đấu, bỏ chạy tán loạn.
Hai nhà Long gia và Phượng gia đuổi tận giết tuyệt, không cho tàn binh bỏ trốn. Theo đó trận chiến này cũng đến hồi kết.
Giờ đây cả cơ thể hắn cũng buông lỏng, theo đó là từng cơn đau dữ dội trên khắp toàn thân, tất cả các sợi cơ trên cơ thể đều bị xé rách.
“Bịch!”
Hắn té ra đất, một ngón tay cũng không thể di chuyển, di chứng do cố sử dụng Thần cấp vũ kỹ thức thứ hai đã đến.
Có lẽ do trận chiến vừa rồi xảy ra quá kịch liệt, mặt đất bị nứt ra, vết nứt kéo dài tới vị trí Long Ngạo Thiên, hắn theo vết nứt mà rớt xuống phía dưới.
Bên dưới vết nứt là một con sông đang chảy dài ra đường biển.
“Tõm!”
{Long Ngạo Thiên sẽ ra sao? Điều gì đang đón chờ hắn phía trước?}
~Còn tiếp~