Người đến không ai khác chính là hai người Long Tam và Long Tứ.
Khi thấy Long Ngạo Thiên bị truy sát hai người mặc kệ sống chết quyết đuổi theo.
Khi áp lực của Nam Cung Quyết bị cắt đứt cả cơ thể của Long Ngạo Thiên từ vách đá rơi xuống mặt đất.
Hắn nằm bệt trên mặt đất mà nhìn hai thân ảnh đang che chắn trước người mình.
Hai người cũng đang quay đầu lại mà nhìn hắn nở một nụ cười hiền hòa.
“Thiếu chủ, có lẽ hai ta sẽ không được thấy cảnh ngày đại hôn của ngài!”
Dứt lời hai người sắc mặt nghiêm túc mà nhìn người đối diện trước mặt.
Nam Cung Quyết quanh thân đang có từng luồng khí thế tạo nên từng cơn sóng biển bao quanh cơ thể, hai đòn tấn công vừa rồi ngay cả một vết xước nhỏ cũng không có.
“Ta còn tưởng kẻ đến là Long Thiên Hoành, hóa ra chỉ là hai con kiến hôi, thôi được, nếu hai người các ngươi đã muốn chết chung với tên tiểu tử này thì ta thành toàn cho các ngươi!”
Hết câu khí tức trên người Nam Cung Quyết ngày một nội liễm chứng tỏ hắn chuẩn bị ra sát chiêu.
Thấy cảnh này Long Ngạo Thiên hét lớn: “Hai người mau chạy đi mặc kệ ta!”
Hai người không thèm để ý đến hắn mà nói: “Hai ta sẽ dốc hết sức để ngăn cản hắn, thiếu chủ ngài hãy mau chạy càng xa càng tốt!”
“Song Long Cầm Nã Thủ!”
“Song Long Quyền!”
Môn công pháp hai người thi triển là một trong những tuyệt học của Long gia, yêu cầu hai người tâm ý tương thông, từ chân khí đến suy nghĩ đều hợp hai làm một, khi đó sức mạnh sẽ không đơn giản chỉ là một cộng một.
Từ chân khí của hai người đan lại vào nhau tạo thành một con giao long màu vàng, vừa xuất hiện nó ngửa mặt lên trời gào thét.
Thật trùng hợp phía trên bầu trời cũng đang có từng cơn mây đen, sấm chớp đùng đùng.
Theo giao long gào thét từng hạt mưa tí tách từ bầu trời rơi xuống.
Khi chân khí cả hai đã đạt mức tối đa cả hai tung quyền về phía trước.
“Đi!”
Một con giao long huyền kim lấy khí thế hủy diệt tất cả lao đến, những nơi đi qua mặt đất đều bị xé nứt.
“Hahaha! Sâu kiến cũng là sâu kiến, dù có mạnh hơn cũng không thể lay càng”
Từ cơ thể Nam Cung Quyết bộc phát một luồng khí thế quét tan bầu trời mây đen thay vào đó là một vùng trời màu xanh lam, khí tức hơi nước giá lạnh lan tràn trong không khí.
“Hàn Băng Chưởng”
Một chưởng ấn lấy thế tới không thể cản phá đối bính với giao long.
Khi giao long và chưởng ấn chạm vào nhau, từ trên người giao long từng vết rạn nứt xuất hiện, từ một vết nhỏ sau dần dần lan rộng khắp người giao long và: “Bành!”
Chưởng ấn khí thế không dừng mà lao về phía hai người.
Nhìn chưởng ấn đang lao về phía mình, hai người mỉm cười mà nói với Long Ngạo Thiên.
“Thiếu chủ, hai ta đi trước!”
“Ùynh!”
Vị trí hai người đang đứng bộc phát ra một vụ nổ làm rung chuyển mặt đất. Trung tâm vụ nổ là một làn khói xanh, theo đó là sóng xung kích lan ra xung quanh.
Long Ngạo Thiên bị sóng xung kích đánh bay ra xa, cả cơ thể hắn bị lăn lộn nhiều vòng mới dừng lại.
Nằm trên mặt đất hắn gian nan quay đầu nhìn về vị trí trung tâm vụ nổ.
Lúc bụi mù tán đi ở giữa xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ, xung quanh bị kết băng do nhiệt độ nó tỏa ra.
Ở đó đã không còn hai thân ảnh mà hắn muốn thấy, ngay cả một mảnh vải vụn cũng không có ngoài dấu tích một bàn tay khổng lồ.
Long Ngạo Thiên mục trừng muốn nứt, xung quanh con mắt hiện đầy tơ máu, hắn khó khăn chèo chống cơ thể đứng dậy, khắp khuôn mặt là vẻ điên cuồng.
Từng ký ức lúc còn nhỏ cho đến lớn lướt qua đầu hắn, từ nhỏ hai vị Long Tam Long Tứ luôn nở một nụ cười hiền từ, làm ngựa cho hắn cưỡi, bế hắn vào lòng, còn hắn thì bứt râu của hai người,... hai người dù không phải máu mủ ruột thịt gì với hắn nhưng hắn đã xem hai người như là người thân của mình.
Giờ đây tận mắt chứng kiến hai người hi sinh trước mặt khiến lòng hắn đau đớn.
“Ta thề phải băm vằm ngươi thành mảnh vụn!”
Hắn nói lời này với đầy sự thù hận.
“Nếu ngươi giao công pháp ra từ sớm thì đã không có kết quả như bây giờ! Giao công pháp ra đây”
“Hảo! Nếu ngươi đã muốn đao pháp của ta đến vậy ta sẽ cho ngươi được thấy tận mắt uy lực của nó!”
Từ cơ thể Long Ngạo Thiên bộc phát cỗ khí thế làm cả mặt đất đều đang run rẩy, từng cục đá dưới chân hắn rung động lên xuống ngày một lớn.
Long Ngạo Thiên dơ thanh đao lên trước mặt và nhắm mắt lại, khí thế người hắn ngày một lên cao ép đến Nam Cung Quyết hít thở cũng dần dần khó khăn.
Xung quanh Nam Cung Quyết xoay quanh bởi từng làn sóng nước áp chế cỗ khí thế này, hắn nhìn thiếu niên trước mặt.
“Giả thần giả quỷ! Để ta xem ngươi có bản lãnh gì”
Long Ngạo Thiên mở bừng đôi mắt, trong mắt hắn như có dánh đao lóe qua.
“Như ngươi mong muốn! Tuyệt Hậu Đao Pháp, Trảm Thủ”
Hết lời tay hắn cầm thanh đao chém ra một luồng đao quang khổng lồ với tốc độ nhanh vô hạn.
Nam Cung Quyết chỉ thấy Long Ngạo Thiên vung tay lên, một tia sáng lóe lên, hắn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chỉ thấy trời đất quay cuồng.
Một cái đầu lâu bay lên cao rồi rớt xuống đất, lăn lộn vài vòng mới dừng lại.
Sau nhát chém cả cơ thể Long Ngạo Thiên như muốn đứt ra từng khúc, cơn đau ray rứt như bị xé nát từng tấc da thịt, hắn dùng thân đao chống đỡ mặt đất mà tham lam hô hấp lấy không khí.
Giờ hắn mới có thời gian rảnh mà quan sát, chỉ thấy sau khi hắn sử dụng Trảm Thủ ngoài giết chết Nam Cung Quyết ra đao khí còn bay ra xa theo hình nón, những nơi đi qua cây cối tảng đá đều bị chặt đứt. Nhóm nhân mã bốn đại gia tộc cũng nhiều người đầu lâu phóng lên cao, máu tươi cuồng phún. Dưới mặt đất toàn là đầu người lăn lộn.
Tuyệt Hậu Đao Pháp thức thứ hai Trảm Thủ là chiêu thức phạm vi rộng, mà hắn muốn giết cao thủ Thiên Nhân ngoài sử dụng chiêu đó thì không còn cách nào khác.
Sau cái chết của hai người Long Tam, Long tứ hắn đã bỏ mặc tất cả mà xuất chiêu.
Hiệu quả không ngoài ý liệu, người mình lẫn địch nhân đều không thoát khỏi.
Câu thông hệ thống lấy đan dược chữa thương vội nuốt vào, hơi vận chân khí tiêu hóa, hắn thở ra một hơi. Cả cơ thể đã bớt đau nhức, hơi phục hồi sức lực hắn trông ra xa thấy phụ thân mình đang yếu thế trước thế công như vũ bão của Mộ Dung Cang hắn mặc kệ vết thương vận chuyển chân khí ít ỏi trong cơ thể mà chạy tới.
~Còn tiếp~