Chương 24: Chương 24: Tiến công (2)

Long Thiên Hoành và Nam Cung Quyết đối chiến với nhau cân sức ngang tài, trong thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại.

Long Thiên Hoành nhìn xuống phía dưới thấy gia tộc Nam Cung đang liên tiếp bại lui hắn cười lớn: “Hai nhà Long gia và Phượng gia ta hợp lực thì một mình nhà Nam Cung ngươi lấy gì mà chống lại!”

“Ai nói với ngươi chỉ có mình nhà Nam Cung ta?”

Vừa dứt lời từ hướng nhà Nam Cung một luồng khí thế xông thẳng vân tiêu, một người từ đằng xa bay tới với tốc độ cực nhanh.

Bóng đen từ xa chớp mắt đã đến trước mặt không ai khác chính là gia chủ Mộ Dung gia Mộ Dung Cang.

Thân ảnh của hắn khôi ngô, vạm vỡ đứng giữa không trung một trước một sau bao bọc Long Thiên Hoành ở giữa.

“Long Thiên Hoành, ngươi không ngờ đi, thật ra không chỉ Nam Cung huynh đột phá mà ta cũng đã đột phá Thiên Nhân cảnh!”

“Giờ đây hai đánh một ngươi lấy gì đón đỡ!”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía cổng thành, theo hắn xuất hiện người nhà Mộ Dung cũng bắt đầu theo tới.

Phía dưới ba nhà đang hỗn chiến thấy xuất hiện thêm một cao thủ Thiên Nhân cảnh cũng tạm dừng lại, tiếp đó nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa, quay đầu nhìn lại chỉ thấy người nhà Mộ Dung từ vị trí cổng thành phi nhanh lại đây. Chẳng bao lâu tình thế chuyển biến, hai nhà Nam Cung và Mộ Dung chặn hai hướng ép Long gia và Phượng gia không tiến cũng không lùi được.

Nam Cung Quyết thấy đã ép được hai nhà Long gia Phượng gia không nhịn được cười lớn: “Hahaha! Sau ngày hôm nay thành Vân Khải sẽ không còn hai nhà Long gia và Phượng gia mà thay vào đó hai nhà chúng ta độc chiếm.”

Nhìn tình thế bất lợi trước mắt Long Thiên Hoành thầm cắn răng.

“Hôm nay dù chiến tử ta cũng phải kéo theo một người đệm lưng!”

Nói rồi rút đao từ bên hông ra.

“Tuyệt Mệnh Tam Đao!” theo Long Thiên Hoành vung đao, ba luồng đao khí bắn mạnh về phía Nam Cung Quyết, hắn xoay người lao đến vị trí Mộ Dung Cang tiến công.

Lúc này, vị trí Long Ngạo Thiên hắn đang dừng tại một ngã rẽ, phía bên cạnh là hơn năm mươi người Long gia.

Chờ một hồi hắn nhíu chặt lông mày, hỏi người bên cạnh.

“Bây giờ là giờ nào?”

Người bên cạnh nhìn bầu trời suy tư vài giây đáp: “Giờ là khoảng hơn mười giờ!”

Nghe vậy hắn suy nghĩ thoáng chốc rồi trên khuôn mặt là vẻ chợt biến. “Đáng lẽ ra lấy số lượng áp đảo của hai nhà Long gia Phượng gia và tu vi của phụ thân, chiến cuộc giờ phút này phải gần kết thúc mới đúng! Các ngươi chờ tại đây, ta đi xem phụ thân.”

“Giá!”

“Hí.. hí...!”

Đám người hai mặt nhìn nhau không biết phải làm sao cho phải.

Lúc này trong đám người Mộ Dung Cang mang đến đang có hai thiếu niên đi đầu, chỉ thấy một người ánh mắt sâu hoắm mũi hơi gồ lên còn một người thân hình cao to thân hình như thiết trụ. Một người là con trai của Nam Cung Quyết, Nam Cung Vân còn một người là con trai Mộ Dung Cang, Mộ Dung Khải.

Hai người một người tu vi Tông Sư trung kỳ còn người còn lại Tông Sư sơ kỳ, lúc này cả hai đang điên cuồng đồ sát người của hai nhà Long Phượng nhị gia.

Nam Cung Vân vừa chém giết một người thuộc Long gia vừa quay sang cười nói với Mộ Dung Cang không xem ai ra gì.

“Sảng khoái, nay ta phải giết cái thống khoái, Mộ Dung lão đệ, sau khi cuộc chiến này kết thúc ta và đệ đi Túy Xuân Lâu mua vui ba ngày ba đêm, huynh mời!”

“Nếu Vân huynh đã có lời mời chắc chắn ta đây sẽ tham gia!”

Hai người đang chuyện trò với nhau vui vẻ thì nghe tiếng vó ngựa từ đằng xa, hai người quay quắt lại chỉ thấy một thiếu niên phong thần tuấn lãng, hắc y, tử kim quan, dây lưng tử ngọc, sau lưng hắc đao đang mục trừng hàm sát mà dục ngựa lao nhanh.

Cả hai đều nhận ra người đến, Long Ngạo Thiên con trai độc nhất của Long Thiên Hoành, thiên tài từ bé của Long gia có truyền ngôn hắn có thể vấn đỉnh Lục Địa Thần Tiên.

Hai người nhìn nhau nở một nụ cười. “Nam Cung huynh, việc giết Long Ngạo Thiên tiểu đệ nhường cho huynh!”

“Haha! Nếu như đệ đã có ý tốt thì huynh đây tâm lãnh.”

Mặc dù còn ở xa nhưng với tu vi của hắn bây giờ có thể nghe rõ hai người đối thoại, hắn đạp lên lưng ngựa vận chân khí thi triển thân pháp Vô Ảnh Bộ, những nơi đi qua đều là tàn ảnh.

Rút đao tung chiêu, người chưa đến đao khí đã đến trước.

Hai người họ không xem Long Ngạo Thiên ra gì mà chỉ tung bốn thành công lực đón đỡ. Khi đao khí đến gần hai người mới biến sắc mà vội vàng tung toàn lực nhưng đã muộn.

Một người dơ binh khí ngênh đón nhưng cả người lẫn vũ khí đều bị xẻ làm đôi, người còn lại thấy tình thế không ổn vội vàng né tránh được một kiếp.

Nên nhớ Long Ngạo Thiên tu vi bây giờ là Đại Tông Sư sơ kỳ, hắn có tự tin trong Đại Tông Sư hắn vô địch, huống chi là hai Tông Sư.

Nhìn thảm trạng người bên cạnh mà hoảng sợ, tay dơ lên mà chỉ vào Long Ngạo Thiên.

“Đại Tông Sư hóa khí thực chất, không thể nào! Ngươi mới bao nhiêu tuổi sao có tu vi như vậy?”

Hắn nói với giọng điệu không thể tin. Một bóng người bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn.

“Điều ngươi không biết còn nhiều lắm!” Nói rồi vung đao, thân hình của Mộ Dung Cang từ giữa xuất hiện một vết cắt, hắn không tin được mà hơi xoay đầu lại, theo động tác của hắn cả thân trên tách rời khỏi phần thân dưới.

Từ vị trí bị tách ra, Long Ngạo Thiên có thể thấy rõ phần bụng nội tạng vết cắt tinh xảo không một vết tích thừa, người khác thấy sẽ chỉ cảm thán hảo đao pháp.

Mộ Dung Cang do đạt Tông Sư cảnh, sức sống mãnh liệt nên chưa chết ngay. Hắn đang dùng hai tay mà cố bò về phía trước, vừa bò trong miệng vừa lẩm bẩm như nhập ma.

“Đừng giết ta, đừng giết ta!”

Theo hắn bò, vị trí bị cắt ruột bị lòi ra, nội tạng bên trong rớt ra phía bên ngoài, nguyên một đường toàn là máu và nội tạng.

Đang bò hai bàn chân xuất hiện trong tầm mắt hắn, ngẩng đầu nhìn lên là một khuôn mặt đang hờ hững mà nhìn mình như nhìn người chết.

Hắn hoảng sợ mà hét lên hai tay bấu vào mặt đất mà loạng chòa loạng choạng bò hướng khác.

Chỉ thấy Long Ngạo Thiên dơ một bàn chân lên và hạ xuống.

“Toẹt!”

Dưới bàn chân là hỗn hợp giữa máu và phần trắng, Long Ngạo Thiên nhấc chân lên chân khí chấn động, vết máu trên chân bị đẩy văng ra, quần áo sạch sẽ không giống như người vừa trải qua một trận chiến.

Những người xung quanh hít vào một hơi khí lạnh mà nhìn thiếu niên trước mắt này.

Tuổi còn nhỏ mà giết người không chớp mắt, điều đáng sợ ở đây không phải là hắn giết người mà là cách hắn giết người ra sao.

Những nơi Long Ngạo Thiên liếc tới, doàn người tránh xa không dám đối mặt với hắn. Long Ngạo Thiên hừ nhẹ, người khác không dám đến thì để hắn đến vậy.

Theo hắn gia nhập sát lục, chả khác gì cỗ máy nghiền nát, những nơi đi qua chân cụt tay đứt huyết nhục văng tứ tung, hắn lấy thế xuyên thẳng mà lao đến vị trí nơi mà phụ thân đang chiến đấu với hai cao thủ Thiên Nhân khác.

Từ trên cao nơi đang xảy ra hỗn chiến giữa ba đại cao thủ Thiên Nhân cảnh, Long thiên Hoành đang liên tục bại lui trước thế công của hai người.

Quần áo trên người rách tung tóe, khóe miệng mang vết máu đang chảy xuống cằm, cả bộ râu bị nhuộm thành màu đỏ.

Hình như có cảm giác, đang giao chiến cả ba người đều nhìn về phía nơi mà Long Ngạo Thiên vừa xuất hiện, khi hai người Nam Cung Quyết và Mộ Dung Cang tận mắt chứng kiến cảnh con trai mình chết thê thảm. Cả hai mục trừng muốn nứt, khắp con mắt hiện lên màu đỏ điên cuồng, phải chịu sự đau khổ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Hai người ngửa mặt lên trời mà cuồng rống: “Ta phải giết ngươi, tiểu súc sinh!”

Long Thiên Hoành thân ảnh chớp động đã ngăn trước mặt hai người.

“Đối thủ của hai ngươi là ta!”

~Còn tiếp~