Khi trời gần sáng hắn vén chăn và bước ra khỏi giường, khi đang thay đồ chỉ nghe âm thanh từ phía giường vang lên.
“Huynh phải cẩn thận!”
“Muội yên tâm, ta sẽ tự bảo vệ tốt cho bản thân!”
Phượng Lan bước xuống phục thị hắn thay y phục, nhìn nàng bây giờ dù vẫn còn hơi non nớt nhưng khóe đuôi mắt lại có mị ý của phụ nữ sau khi phá thân.
Thay đồ xong hắn bước ra khỏi căn phòng, hắn phi thân nhảy lên nóc nhà, từ vị trí này hắn có thể quan sát rõ từ phương xa đang có một đám người, ngựa đang đi từ xa đến gần.
Người đi đầu là Long Thiên Hoành, dưới hông là một con hắc mã cao to lực lưỡng.
Không lâu, từ phía trong nhà Phượng gia cũng kéo ra tầm hơn ba trăm người và ngựa.
Khi cả hai sáp lại gần số người đã lên tới gần tám trăm người, thấy người đã đông đủ hắn phi thân đạp lên từng mái nhà mà bay xuống.
Khi đến trước mặt phụ thân chỉ nghe: “Giờ con mang hơn năm mươi người bọc hậu, không được cho ai trốn thoát!”
“Vâng! Phụ thân.”
“Khoan đã, Long huynh và hiền tế! Long nhi tuy tuổi còn trẻ đã có tu vi Tiên Thiên nhưng.. lỡ như trong đội ngũ đào tẩu có cao thủ cấp bậc trưởng lão Long nhi mà xảy ra bất trắc.”
Phượng Thế Ngọc còn nghĩ tu vi của Long Ngạo Thiên vẫn là Tiên Thiên hai năm trước, trong hai năm dù tu vi có đột phá cũng không thể tăng quá nhiều.
“Huynh không cần lo lắng, bởi bây giờ đây Long nhi đã đạt... Đại Tông Sư sơ kỳ!”
Nói xong câu này trong mắt Long Thiên Hoành tràn đầy vẻ tự hào mà nhìn về phía Long Ngạo Thiên.
“Cái gì! Đại Tông Sư?”
Long Ngạo Thiên mỉm cười, hắn vận công pháp, xung quanh người hắn khí thế phóng thích, theo đó là khí thế hóa thành từng bức tường trong suốt hiện xung quanh cơ thể.
Thiên Thần đại lục Tông Sư cảnh có thể phóng thích khí thế xung quanh cơ thể, đạt Đại Tông Sư cỗ khí thế này tiến thêm một bước cô đọng thành thực chất hóa thành từng bức tường có thể ngăn cản thế công của địch nhân, đây cũng tượng trưng cho Đại Tông Sư chi cảnh mới có.
Trong hai năm này nhờ Thần huyết và đan dược của hệ thống tu vi của hắn một đường bão táp đến Đại Tông Sư sơ kỳ, không thể bảo là không nhanh. Một điều nữa là trong hệ thống thương thành ngoài công pháp ra thì chỉ xuất hiện mỗi đan dược phụ trợ việc tu hành, không còn thứ nào khác ngoài mấy thứ loạn thất bát tao.
Phượng Thế Ngọc nói: “Vậy ta yên tâm rồi!”
Long Ngạo Thiên tung người lên ngựa. “Hí..!”
Hắn giục ngựa đi trước theo phía sau là hơn năm mươi người của Long gia.
Long Thiên Hoành và Phượng Thế Ngọc dẫn người ngựa theo một lối khác lao nhanh.
Nam Cung gia.
“Bẩm gia chủ, người của Long gia và Phượng gia đã xuất phát!”
Nam Cung Quyết lúc này đang ngồi trước bàn nhàn nhã thưởng thức trà.
Nghe vậy trong mắt Nam Cung Quyết hiện lên sát khí: “Cuối cùng đã đến khoảnh khắc này!”
“Bành!”
Ly trà trong tay bị hắn bóp nát, hắn đứng dậy phất tay ra lệnh: “Triệu tập tất cả người Nam Cung gia theo ta đến cổng thành.
Khi người của Long gia và Phượng gia đến trước cổng thành, người của Nam Cung gia đã chuẩn bị sẵn sàng, trong tay mỗi người đều đang giơ cung tiễn chỉa về phía dưới.
Long Thiên Hoành hét lớn: “Nam Cung Quyết, nếu bây giờ người dơ tay chịu trói, ta có thể xem xét mà tha cho ngươi một mạng!”
“Long Thiên Hoành, đừng nghĩ ngươi đột phá cảnh giới Thiên Nhân là có thể không coi ai ra gì!”
Dứt lời, trên thân của Nam Cung Quyết hiện lên cỗ khí thế của Thiên Nhân cảnh.
“Không ngờ ngươi cũng vào Thiên Nhân, đã vậy để ta xem ngươi hay ta sẽ là người chết dưới tay đối phương!”
Long Thiên Hoành tung người khỏi ngựa bay lên tường thành.
Theo đó Nam Cung Quyết lao tới vị trí Long Thiên Hoành, giữa không trung hắn vận chân khí tung chưởng, đầy trời là đều là chưởng ảnh.
“Long Trảo Thủ!”
Bàn tay Long Thiên Hoành hiện hình vuốt rồng đón đỡ, những nơi đi qua từng chưởng ảnh bị phá vỡ.
“Ùynh, uỳnh, uỳnh...!”
Khi cả hai bàn tay chạm vào nhau bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
“Oành!”
Chỉ thấy trên người Long Ngạo Thiên hiện cỗ khí thế màu vàng đang đón đỡ với cỗ khí thế màu xanh lam của Nam Cung Quyết.
Lấy hai người làm trung tâm giữa bầu trời, một bên hiện ánh sáng vàng một bên màu xanh.
Phía dưới đám người thấy hai người đã xuất thủ cũng bắt đầu tấn công.
Gia chủ Phượng gia thét: “Theo ta tấn công vào trong! Sát”
Trên tường thành đám hộ vệ thấy người hai gia tộc tiến công cũng hạ lệnh. “Bắn tên!”
Từ phía tường thành bay ra mưa tên, những người đi đầu trúng tên lăn xuống đất.
“A, a, a!”
Một hộ pháp của Phượng gia vận công điều động chân khí ngăn cản, những mũi tên đang bay giữa không trung bị ngưng lại, sau đó đổi hướng bay ngược trở về phía đám hộ vệ Nam Cung gia.
Tiếng kêu rên không ngừng, tới trước cổng thành Phượng Thế Ngọc một kiếm trảm hướng hai cánh cửa đang đóng chặt, chia năm xẻ bảy.
Người ngựa theo đó lao vào trong, vào bên trong người của Nam Cung gia đã dàn trận hình chờ sẵn.
Một hộ pháp Nam Cung gia rút đao chỉ thẳng vào phía trước. “Theo ta giết!”
Người ngựa hai bên lao vào sống mái với nhau, đao quang kiếm ảnh đầy trời.
Người hai nhà đông hơn nên chiếm ưu thế tuyệt đối trước Nam Cung gia. Phía trên bầu trời theo Long Thiên Hoành vận công pháp trong cơ thể hắn từng tiếng long ngâm ngày một to, theo đó từ chân khí diễn hóa mà thành một con rồng màu hoàng kim xoay quanh cơ thể của hắn nhìn giống như là chiến thần.
Phía Nam Cung Quyết cũng không kém, xung quanh chân khí của hắn hóa thành từng đợt sóng thần dữ dội như muốn đánh chìm tất cả.
Khi hai cỗ khí thế này chạm vào nhau, từng luồng khí lãng lấy bọn họ mà lan ra xung quanh, cỏ cây đều bị chặt đứt, gió thổi mãnh liệt như có một cơn bão tố đang diễn ra.
Hai cỗ khí thế này không ai phục ai, cường long muốn độ hải hay trường giang sẽ nhấn chìm cường long?
~Còn tiếp~