Bước chân của bọn hắn rất chậm, từng tầng sương đen dày đặc phía sau bọn hắn đang không ngừng che phủ lại, có lẽ về sau sẽ không bao giờ đi con đường này nữa.
Đại trận Phù Quang Huyền Tẫn vẫn còn vận hành như trước, hai vị sư huynh thủ hộ ở cửa vào đã không còn là hai người lúc trước nữa.
Trần Tầm mỉm cười gật đầu chào với bọn họ, sau đó dắt Đại Hắc Ngưu đến Luyện Đan điện để báo cáo công việc, lý do là tuổi thọ không còn nhiều nữa, muốn xuống núi cưới vợ.
Năm tháng vội vã, Luyện Đan điện cũng thay đổi từng lớp người.
Nghe nói Tả sư tỷ đã đi đến tiền tuyến nhưng không biết là đã đột phá hay là chết mà lâu rồi vẫn không nhìn thấy nàng.
Nguyễn Chính thì bị mắc kẹt ở Trúc Cơ trung kỳ, sớm viên tịch, lúc ấy Trần Tầm còn dắt Đại Hắc Ngưu đi tế lễ một phen, làm lễ cúng bái.
Sau khi trưởng lão Luyện Đan điện kiểm tra thực hư mọi chuyện quả không sai, sắc mặt trở nên kinh hãi ngay, vị sư đệ này thật sự đã đột phá Trúc Cơ kỳ, thế mà lại chưa từng rời khỏi Linh Dược viên của tông môn.
Sắc mặt lão đầu mang theo một chút tôn trọng, thu về lệnh bài cấm chế kia, tinh huyết cũng theo đó mà tiêu tan.
Bọn hắn rời khỏi Luyện Đan điện, bây giờ đã trở thành người tự do, bọn hắn cũng coi như có cống hiến kiệt xuất đối với tông môn, có thể ở lại tông môn mà dưỡng lão, cũng có thể tự mình xuống núi.
Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi trên con đường nhỏ gập ghềnh trên núi, xung quanh đều là màu xanh của lá cây, mùa xuân ấm áp hoa nở đã đến.
Giữa ngọn núi thỉnh thoảng vọng qua tiếng gào thét của các đệ tử Luyện Khí kỳ, mọi thứ vẫn bận rộn như trước.
"Ọ òoo?” Đại Hắc Ngưu cọ cọ Trần Tầm.
"Vẫn nên đừng nói, đến lúc đó chúng ta cứ lặng lẽ rời đi là được rồi, cần gì phải làm quá lên như vậy.”
Trần Tầm hiểu rõ ý của Đại Hắc Ngưu, có phải muốn đi nói một tiếng cho Cơ sư huynh biết hay không.
"Ọ òooo~" Trong mắt Đại Hắc Ngưu xuất hiện một tia phản kháng, thế nhưng vẫn gật đầu.
"Lão Ngưu, ngươi thích cảm giác cả người nhẹ nhàng như hiện tại sao?”
Trần Tầm hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi nói ra từng chữ: "Chia ly so với tử biệt vẫn tốt hơn.”
Đồng tử của Đại Hắc Ngưu co rụt lại, chính lời nói được thốt ra đột ngột từ miệng Trần Tầm, khiến bước chân nó phải dừng lại, sự kinh ngạc trong mắt không còn ánh lên tia phản kháng nữa.
Bọn hắn cũng không vội rời đi ngay, mà là chiêm ngưỡng phong cảnh xung quanh rồi mới hoàn toàn rời đi.
"Lão Ngưu, nhìn bên kia kìa!”
Trần Tầm bỗng nhiên kích động, chỉ vào một mảnh của đáy cốc, đó là một mảnh đại dương đỏ rực, rừng lá phong ngày xuân, tựa như có thể lan vào tâm hải của người
"Ọ òoo~"
"Lên kiếm!”
Vụt!
Vụt!
......
Một người một trâu giẫm lên tiên kiếm, xuyên qua đỉnh núi, la hét đi xuống làm chấn động vô số lá đỏ, trên mặt Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu tràn ngập kinh hãi.
Một cây phong cao ngất đứng giữa rừng phong, rực rỡ như mây màu.
Bức họa phong cảnh ấy còn được xướng lên bởi gió xuân và lá phong, xa xa có bầu trời xanh thẳm đang rò rỉ từng tia nắng mặt trời, chiếu vào hai bóng dáng.
Trần Tầm ngước đầu, dắt Đại Hắc Ngưu từng bước giẫm lên rừng phong, trong mắt tràn ngập rung động.
"Lão Ngưu, tự do hoạt động đi!”
"Ọ òoo~"
Trần Tầm vừa dứt lời, Đại Hắc Ngưu đã kích động chạy ra ngoài, đi ngửi ngửi khắp nơi, thỉnh thoảng lại đứng bất động, trong mắt đều là kinh ngạc.
Bọn hắn ở Ngũ Uẩn Tông nhiều năm như vậy cũng chưa từng phát hiện ra bảo địa này, không ngờ tới lúc rời đi mới vỡ lẽ.
Trần Tầm tựa người vào dưới cây phong, hai tay gối đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười thoải mái.
Đối với hắn, mấy năm nay quả thật rất mệt mỏi, tuy rằng rất biết ơn Ngũ Uẩn Tông, nhưng sau khi trải qua, hắn mới phát hiện mình không hề thích ở trong tông môn.
Bây giờ hắn và Lão Ngưu đâu còn là mấy tên chân ướt chân ráo trong Tu Tiên giới, nói chung là có thực lực để tự bảo vệ bản thân, sẽ không bị yêu thú đuổi giết nữa.
Một tấm bản đồ nước Càn chậm rãi trải ra trên không trung.
"Ha ha, thật tốt...” Trần Tầm nhẹ giọng cười nói, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bản đồ cũng bị thu vào trong túi trữ vật.
Mặt trời chói chang xé toang mây mù, lúc này từng tia nắng xuyên thấu qua rừng phong chiếu xuống, tựa như ngay cả ánh sáng cũng có hình thù, sưởi ấm thời gian và cả năm tháng.
Lúc nãy Đại Hắc Ngưu còn đang chạy quanh Trần Tầm, thấy Trần Tầm ngủ thiếp đi, nó cũng không quấy rầy nữa.
Ở Tu Tiên giới mênh mông rộng lớn này, phía sau có vô số người chồng chất biết bao xương máu, bọn hắn gian nan đi về phía trước nhưng lại chưa từng dừng chân.
Có lẽ duy chỉ một người và một trâu này còn đang hưởng thụ một mặt khác của Tu Tiên giới...
Một ngày cứ trôi qua như thế, Trần Tầm vẫn còn đang nghỉ ngơi, Đại Hắc Ngưu cũng đã chơi mệt, ngồi bên kia nhắm mắt.
Ngày hôm sau, Trần Tầm vẫn còn nghỉ ngơi, Đại Hắc Ngưu nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng đội mũ rơm lên, ánh mặt trời quả thực có chút chói mắt.
Thỉnh thoảng ở rừng phong còn có một số nam nữ đệ tử đến đây chơi, hình như đây là chốn hẹn hò của bọn họ.
Nhưng khi đám người bọn họ nhìn thấy sư thúc và linh thú của hắn đều kinh hãi chạy trốn, tuyệt đối không được quấy rầy, hẹn hò có thể để lần sau.
Ngày thứ ba, Đại Hắc Ngưu đã hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu ngủ khò khò, ngửa cả bụng ra.
Trăm năm qua, hình như bọn hắn chưa từng thả lỏng như vậy, mệt mỏi được chôn vùi sâu nhất trong đáy lòng cuối cùng cũng bắt đầu giải thoát.
Từng chùm ánh sáng màu cam chiếu rọi lên đỉnh đầu bọn hắn, thỉnh thoảng trên vai và đỉnh đầu còn có chim chóc giẫm lên.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, gió mát thổi qua, lá phong phiêu phiêu rơi xuống, che lên mặt Trần Tầm, hắn vẫn yên tĩnh, tựa như đã hoà vào thiên nhiên.
Một làn gió xuân thổi lên, hồi ức về người cũ chợt đến.
Có một nữ tử đang đứng phía xa xa, nàng khiếp sợ nhìn nam tử nằm dưới gốc cây phong cổ thụ đằng xa kia, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch.
Ẩn dật!
Nàng không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện chữ này, trong lòng rung động nói: "Trần Tầm sư đệ, đệ thật sự là tu sĩ Trúc Cơ kỳ sao..."
Nữ tử này chính là Liễu Diên, tuy nàng không hiểu nhiều về Trần Tầm, thế nhưng so với rất nhiều tu sĩ mà nàng từng gặp thì Trần Tầm thật sự là một người rất đặc biệt.
Một lát sau, Liễu Diên thoải mái cười, biết đây chẳng qua chỉ là lời chúc từ đáy lòng mình mà thôi, dựa theo thời gian mà xem tuổi thọ của Trần Tầm sư đệ cũng không còn nhiều.
Trải qua chuyện của Thạch Tĩnh, ngược lại nàng càng hiểu được người bên cạnh đáng quý nhường nào, cái rừng lá phong này cũng là nơi mà nàng và Thạch Tĩnh thường xuyên lui tới.
Nhưng mà bây giờ, Thạch Tĩnh sẽ không tới nữa, mỗi ngày hắn ta chỉ còn biết yên lặng ngẩn người.
Nam tử đang nằm dưới tàng cây phong đằng xa kia mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn mơ màng nhìn về phía nữ tử: "Liễu sư tỷ."
“Ọ ò~" Đại Hắc Ngưu chậm rãi mở mắt, vẻ mặt ngây thơ nhìn trái phải, đột nhiên nhìn thấy Liễu Diên, trong mắt ánh lên sự gấp gáp.
"Trần sư đệ, Hắc Ngưu.”
Liễu Diên nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói rất trong trẻo, cả người nàng khoác lên một chiếc váy trắng, hiện tại trông càng đoan trang hiền thục hơn rất nhiều.
Bởi vì dành được đại thắng, nàng chiếm được rất nhiều tài nguyên tu luyện, đã là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, được tông môn trọng điểm bồi dưỡng.
Thạch Tĩnh đã hoàn toàn buông bỏ, mười vị đệ tử thân truyền của sư tôn bọn họ cũng bị tổn hại mấy người.
Nàng thấy được thần sắc mất tự nhiên của Đại Hắc Ngưu, trong lòng tựa như nghĩ tới cái gì đó, chẳng qua ngoài mặt không để lộ thần sắc.
Trần Tầm nhẹ nhàng lấy lá phong trên mặt ra, mỉm cười nói: "Không nghĩ tới có thể gặp Liễu sư tỷ ở đây.”
"Trần sư đệ, sau này có dự tính gì không?”
Liễu Diên nhẹ nhàng bước tới, hương thơm vì thế mà cũng phiêu theo: "Bên nước Vũ, tông môn đang cần một tu sĩ Trúc Cơ, cơ hội cũng lớn đấy.”
"Ha ha, Liễu sư tỷ có lòng rồi.”
Trần Tầm lắc đầu, nhìn về phía tán lá phong rậm rạp bị ánh sáng xuyên qua: "Sư đệ đã không còn ước mong gì nữa, chỉ cần ngồi ngẩn người hóng gió vậy là được rồi.”
Từng phiến lá phong rơi xuống, chỉ trong nháy mắt mà ngỡ như mọi thứ trở nên bất động, ngay cả gió cũng ngừng hô hấp.
Tựa như nụ cười của Liễu Diên càng sâu, gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi, Trần sư đệ có thể nhìn thấu là tốt rồi.