Chương 111: Bộ đồ tội phạm Tu Tiên giới

Trong mắt người ngoài, tu vi của Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu đều bị kẹt ở Trúc Cơ sơ kỳ, tư chất tựa hồ đã đến cực hạn.

Linh Dược viên, khe Hối Tuyền, bên trong động phủ.

Đại Hắc Ngưu ngồi tựa vào vách đá, nhìn Trần Tầm với khuôn mặt phách lối, như thể nó đã trở lại động phủ trong tiểu sơn thôn trên ngọn núi năm đó.

Hai mắt Trần Tầm trong vắt như mặt hồ. Hắn đứng lẻ loi một mình trên mặt đất, bên cạnh còn có một bộ đồ áo đen, môt đôi giày đen, vạt áo hơi đung đưa do gió nhẹ thổi qua.

Hắn trịnh trọng lấy một chiếc mũ trùm đầu màu đen dày cộp của tướng cướp chuyên dùng ra, ánh nắng khẽ xuyên qua nhưng lại như bị hút vào, hắn chậm rãi đội lên.

“Ọ ò~~!” Đại Hắc Ngưu trợn to con ngươi, Trần Tầm như trở thành một người khác, khí chất thay đổi nhanh tức khắc!

Khóe miệng Trần Tầm hiện lên một nụ cười lạnh, khẽ quay đầu nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, ánh mắt vừa sắc bén lại vừa thâm trầm lạnh nhạt, bỗng gây cho người ta một cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ.

Đại Hắc Ngưu không ngừng khịt mũi, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, đồng tử khẽ run run nhìn Trần Tầm, không ngừng thấp giọng lẩm bẩm.

Nó chỉ muốn nói: Đại ca thật ngầu!

Trần Tầm chắp tay sau lưng, ánh mắt bễ nghễ thiên hạ rồi nói: "Lão Ngưu, cảm thấy đúng chỗ chưa?"

“Ọ òoo!!” Đại Hắc Ngưu hưng phấn gầm lên, tuyệt đối đúng chỗ rồi.

"Hôm nay, bản tọa đã gom góp đủ toàn bộ trang bị tội phạm, sau này nguời cản liền giết người, Phật cản….. Phật Tổ phù hộ!”

Trong mắt Trần Tầm lộ sát khí: "Hành tẩu thiên hạ sao có thể không có trang phục và đạo cụ, Lão Ngưu hãy dùng thần thức dò xét bản tọa nào.”

“Ọ òooo!” Đại Hắc Ngưu nặng nề gật đầu, hai mắt chăm chú, một đạo thần thức phóng tới dò xét Trần Tầm.

Sau một nén nhang.

Đại Hắc Ngưu mồ hôi đổ như mưa, trong mắt xuất hiện nghi hoặc: "Ọ… Òooo…?"

Thần thức của nó đặt ở trên người Trần Tầm như không hề tồn tại, giống như góc nhìn của thượng đế bị mất tác dụng, không bằng dùng mắt thường nhìn nữa!

Thiên Ti Linh đằng vạn năm, đủ để khiến cho Tu Tiên giới đại chiến, quả thật kinh người.

"Ha ha ha… Tây Môn Hắc Ngưu, một tiểu bối Trúc Cơ hậu kỳ như ngươi cũng dám thăm dò bổn tọa!”

Trần Tầm ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt hắn hơi híp lại, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu: "Tiểu bối, chết đi!”

“Ọ ò~~~!!" Đại Hắc Ngưu cuộn mình trên vách đá run rẩy, thật quá đáng sợ…

"Ha ha ha..."

Trong động phủ không ngừng vọng ra tiếng cười đắc ý vênh váo của Trần Tầm, Đại Hắc Ngưu đột ngột phản ứng lại, biết Trần Tầm đang hù dọa nó!

"Ọ òo!!"

"Ui da, cmn!"

Trong động phủ phát ra một tiếng động lớn, Trần Tầm bị ủi bay lên vách đá, “Cả người bị trọng thương”, vui quá hóa sầu.

Một người một trâu trực tiếp đánh nhau trong động phủ, xung quanh khói bụi mù mịt.

Nửa canh giờ sau, Trần Tầm dùng Lực Bạt Sơn Hề Khí Cái Thế, chấm dứt trận đại chiến.

"Lão Ngưu, đứng lên đi, ta đưa ngươi một bộ trang phục tội phạm để hành tẩu thiên hạ !"

“Ọ òoo?!”

“Lại đây nhanh lên.”

Ọ…ò…!!”

Đại Hắc Ngưu kích động đứng dậy, nó cao bảy thước (một thước =33cm). Khi đứng lên, thể hình tương đối cường tráng, nó cao hơn Trần Tầm một cái đầu.

Nhưng vì Đại Hắc Ngưu có sừng, Trần Tâm đương nhiên cũng chuẩn bị chu toàn, sau khi mặc xong xuôi, không hổ là mặt siêu cấp to

Bất quá, bởi vì công pháp mà Tu Tiên giới cũng có rất nhiều kỳ nhân, nào là người khổng lồ, nào là người lùn….Còn Đại Hắc Ngưu lúc đứng lên thì y hệt như một người trưởng thành có thể trạng dị thường cường tráng.

"Ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu nhìn bộ đồ tội phạm uy vũ bá đạo này, cả gương mặt đầy say mê.

Đây nhắm chừng là cảm giác được thư thái tự do, không chịu ràng buộc.

Trần Tầm ở bên cạnh lén cười thầm, trông Đại Hắc Ngưu buồn cười quá.

"Ọ òoo!?"

"Ngưu ca thật ngầu quá đi!"

"Ọ òoo!!"

Đại Hắc Ngưu rống một tiếng, túi trữ vật từ trong bụng chui ra, đây chính là Trần Tầm đổi cho nó, túi trữ vật kích cỡ lớn nhất của Ngũ Uẩn Tông chỉ vừa đủ để đựng quan tài màu đen(Hắc Quan Tài), còn nhẫn trữ vật thì tông môn không cho đổi.

Ầm ầm!

Mặt đất động phủ chấn động, một Hắc Quan Tài dựng thẳng xuống đất, bị móng trâu giữ lại. Toàn thân tử khí sinh sôi nảy nở, lại bị Thủy Linh quyết hung hăng áp chế.

Trần Tầm bình tĩnh đứng bên cạnh, yên lặng rút Khai Sơn Phủ ra, bọn hắn đồng thời nhìn về động phủ, gió lớn thổi qua, yên tĩnh bất động.

Thể hiện rõ phong thái của tội phạm Tu Tiên giới.

Một người một trâu cứ chìm đắm trong tạo hình này hết nửa canh giờ mới qua cơn nghiện.

"Lão Ngưu, mấy năm nay chúng ta quá bận rộn….À mà, ta nghe người của Luyện Khí điện nói, không phải pháp khí cũng có thể thiết lập trận pháp sao?"

Trần Tầm đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Chúng ta cũng cần phải dùng huyết tinh tế luyện cho bộ trang phục này, vẫn còn một chút việc cần làm."

"Ọ òoo~"

"Một bên làm cho xong, một bên chuẩn bị đi."

“Ọ òoo”

Một người một trâu lại bắt đầu bận rộn, bây giờ đại chiến đã kết thúc, bọn hắn mới cảm thấy thoải mái.

Trong mấy năm qua, Trần Tầm đổi rất nhiều túi trữ vật, có cỡ lớn, có cỡ nhỏ, cộng thêm vài đồ vật trân quý đều giao cho lão Ngưu.

Đồ đạc của bọn hắn quá nhiều, tất cả đều là những đồ nhỏ linh tinh, hoặc một ít thư tịch.

Mỗi ngày đều có tu sĩ Ngũ Uẩn Tông trở về, thậm chí có đại tu sĩ Kim Đan của Tử Vân Tông tới thăm, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Tông chủ còn đang thảo luận chuyện phân chia địa bàn ở nước Vũ, nghe nói tranh cãi ầm ĩ chưa đưa ra kết quả.

Nhưng so với bề ngoài huy hoàng và phấn chấn thì có vô số tu sĩ bị phế do chiến tranh, bọn họ chỉ có thể vô lực chán nản mà thôi.

Tông môn cũng lấy về không ít tài nguyên chữa thương cho tu sĩ bị thương, giống như bỏ muối vào biển vậy, có một vài vết thương sẽ đi theo bọn họ cả đời.

Thỉnh thoảng Trần Tầm cũng dắt theo Đại Hắc Ngưu đi thăm Cơ Khôn và Thạch Tĩnh, nghe nói Cơ Khôn còn thu nhận một đệ tử ở tông môn.

Thạch Tĩnh vẫn trầm mặc ít nói như trước, hắn ta luôn ngẩng đầu nhìn trời, không còn tính cách vui vẻ khi trước, phong bế cửa lòng một cách triệt để.

Trần Tầm cũng hỏi thăm Liễu Diên về thương thế của Thạch Tĩnh, vừa hỏi thì nàng đã khóc, nên hắn cũng không còn cách nào khác.

Về phía Cơ Khôn, Trần Tầm cũng đưa tặng một ít đan dược tốt, nhưng đều bị trả lại. Hắn ta nói hiện tại chỉ muốn dạy dỗ đệ tử thật tốt và bảo Trần Tầm đừng lo lắng cho hắn ta nữa.

Trần Tầm cũng bất đắc dĩ, sau đại chiến, Tu Tiên giới như đã thay đổi quá nhiều, tất cả mọi người đang dần dần xa cách.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt lại hai mươi năm trôi qua.

Tình hình cả nước Càn và nước Vũ đều trở nên yên ắng. Từ khi Tu Tiên giới của nước Vũ bị trấn áp một cách triệt để vào một trăm năm trước, đến bây giờ vẫn không ngóc đầu lên được và cũng không còn ai dám lỗ mãng.

Thực lực của Thập Đại Tiên Môn tăng mạnh, khắp nơi mở rộng thu nhận đệ tử, bọn họ không muốn bỏ qua một hạt giống tốt nào từ nước Vũ cả.

Nhưng chỉ vẻn vẹn 20 năm, ngoại trừ tu sĩ tham chiến thì đã có rất nhiều người đang dần quên lãng, có thể nhìn thấy Tu Tiên giới phồn thịnh là đủ rồi, ai rảnh hơi mà quan tâm nhiều như vậy.

Ngũ Uẩn Tông còn chiếm một tòa linh mạch bát phẩm ở nước Vũ và đang kiến thiết sơn môn ở đó, trông rất sôi nổi.

Hôm nay, càng nhiều đệ tử mới gia nhập vào tông môn, tất cả bọn họ đều tràn đầy hy vọng, bước lên tiên lộ trong truyền thuyết.

Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ mới thay thế hệ cũ.

Trong Ngũ Uẩn Tông, Linh Dược viên, khe Hối Tuyền.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chính là thế hệ cũ kia, bọn hắn phải rời đi rồi. Trong ba trăm năm ngắn ngủi này, đúng thật là linh căn ngũ hệ không có hy vọng đột phá Kim Đan kỳ.

Hai mươi năm qua, bọn hắn đem điểm trường sinh thêm vào tốc độ và Tinh Nguyên vạn vật.

Điểm trường sinh hiện tại của bọn hắn: Sức mạnh 50, tốc độ 90 (50), Tinh Nguyên vạn vật 51, pháp lực 90 (50), phòng ngự 90 (50).

Toàn bộ điểm cống hiến những năm này đều lấy đi để đổi sách và tài liệu trong Cống Hiến điện. Nào là luyện khí, trận pháp, phù lục phiên bản nâng cấp, tất cả đều đổi mới một đợt, điểm cống hiến cũng hao sạch sẽ.

Bọn hắn đã dùng tinh huyết tế luyện xong bộ đồ tội phạm và chuẩn bị xong mọi thứ.

Cả bụng Đại Hắc Ngưu chứa đầy túi trữ vật, nó còn nói với Trần Tầm rằng yên tâm, không sao đâu.

Bọn hắn ngồi trên bãi cỏ, như hệt ngày đầu tiên bọn hắn đến đây vậy. Hoàn cảnh nơi đây vẫn đẹp như thế, dường như không bị tàn phá theo năm tháng.

Có vẻ như không có gì đổi thay, nhưng mọi thứ lại đã thật thay đổi.

"Lão Ngưu, ngươi còn nhớ rõ ngày chúng ta ngồi phi thuyền tới Ngũ Uẩn Tông không?"

Trần Tầm đột nhiên nhìn về một phương hướng, lộ ra nụ cười: "Ô, cái tràn diện kia, cất cánh nào!”

Hắn giương nanh múa vuốt, Đại Hắc Ngưu bên cạnh nhìn thấy liền cười to ọ ò không ngừng, thỉnh thoảng lại ủi Trần Tầm một cái.

Nó còn lấy ra chiếc mũ rơm rách nát của Trần Tầm, vẫn không ném đi, lúc ấy Trần Tầm bị tổn thương không ít.

"Nếu lấy mũ rơm này ra, không ít đệ tử sẽ bị dọa cho gặp ác mộng."

Trần Tầm cầm lấy chiếc mũ rơm, cười nói: "Chúng ta là Song Vương tra tấn của Ngũ Uẩn Tông."

“Ọ òoo!” Đại Hắc Ngưu làm động tác Hắc Ngưu Xung Phong, nó nhớ lúc đó nó cũng đánh lén rất nhiều người bằng chiêu thức này.

"Đa tạ sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội, còn có các bậc tiền bối!"

“Ọ…ò…”

"Lão Ngưu, xử lý Linh Dược viên một chút, sau đó chuẩn bị rời đi thôi."

“Ọ…ò…”

Nửa ngày sau, Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi đến cấm chế Linh Dược viên, bọn hắn nhìn chằm khe Hối Tuyền Linh Dược viên một lúc lâu, rồi mới quay đầu rời đi.