Chương 113: Biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay

"Lão Ngưu.”

"Ọ ò?”

"Hình như chúng ta quên mất một chuyện lớn đúng không?"

"Ọ…ò…?”

"Thù của Thanh Nhai Điêu, sao chúng ta có thể không báo được chứ, trộm trứng đi rồi hẵng lên đường!”

"Ọ òooo~~!"

Đại Hắc Ngưu bỗng trở nên kích động, gây ra chấn động lớn đến mức lá phong rơi trên mặt đất bay tứ tung khắp nơi.

Một người một trâu đứng thẳng người lên, lộ ra nụ cười lạnh như băng, cùng lúc nhìn về một phía, trước hết nghiên cứu địa hình rồi mới hành động, quy củ trong nghề là không thể thay đổi.

......

Hai tháng sau, ở trên một vách núi nào đó có hai bóng đen đang hưng phấn phát ra tiếng thét chói tai, bọn hắn ôm một quả trứng lớn, điên cuồng chạy trốn.

Phía trên bầu trời là hai con Thanh Nhai Điêu đang rất khẩn trương, không ngừng phát ra tiếng kêu cao vút, âm thanh xuyên thấu như muốn bắt hồn con người.

Các trưởng lão trong Linh Thú điện trở nên gấp rút, không biết chuyện gì đã xảy ra với Thanh Nhai Điêu, vội vàng gọi người đi kiểm tra.

Trong một sơn động, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu phát ra tiếng cười sung sướng, mặc kệ có đúng là con Thanh Nhai Điêu lúc trước hay không, chỉ cần trộm được liền xong chuyện!

“Lão Ngưu, thấy chưa, lúc trước ta đều nói, nó có thể sống sót dưới bàn tay ngươi sao?!”

Trần Tầm cười to, nhìn quả trứng trắng trên mặt đất rồi nói: “Chính là cái này, ta ngửi mùi là biết liền.”

"Ọ ò~~" Đại Hắc Ngưu vỗ vỗ Trần Tầm, bày ra vẻ mặt hài lòng, không hổ là đại ca của ta.

"Chuồn lẹ, chuồn lẹ, chúng ta mang theo đồ đạc hết chưa?”

"Ọ òoo~"

Đại Hắc Ngưu trịnh trọng gật đầu, nó đã kiểm tra vô số lần, một thứ cũng không sót.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu dáo dác nhìn xung quanh và nhìn lên trời, sau cùng dần dần biến mất giữa núi non trùng trùng điệp điệp.

Ba ngày sau, quả trứng kia không hiểu sao lại trở về. Sau khi Thanh Nhai Điêu nhìn thấy bỗng tức giận đến run người, dính phải Đại Tặc rồi!

Đây là một sự xúc phạm trắng trợn đối với bọn chúng!!

Các trưởng lão Linh Thú điện cũng trầm tư không giải thích được, thế mà lại không phát hiện ra người nào…

Tuy chỉ là một chuyện nhỏ nhưng lại trở thành trò cười của các đệ tử ở Linh Thú điện, không phải gặp quỷ thì là gì.

Trên đường xuống núi, bên cạnh Đại Hắc Ngưu treo đầy nồi, chén, chảo, đây đều là những người bạn già của bọn hắn, chỉ có điều lại có thêm một ít túi trữ vật thôi, trên đầu còn treo thùng gỗ nhỏ để trà dưỡng sinh. Nó vẫn thích treo đống đồ này ngay bên cạnh, nghe tiếng chuông leng keng làm cả người thấy yên tâm, Trần Tầm cũng vậy.

Toàn thân hắn thay một chiếc áo vải lanh, đến đại điện của tông môn để giao quần áo và lệnh bài tông môn, trên người vẫn quấn lấy ba thanh Khai Sơn Phủ.

Bọn hắn đội mũ rơm giống lão nông dân ở trên núi, từng bước đi xuống chân núi, các đệ tử đang gào thét trên không trung vẫn tràn đầy sức sống như trước.

Giống như đã qua mấy đời, trong lòng Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vô cùng thoải mái nhìn mọi thứ xung quanh.

Bọn hắn đi đến sơn môn, hình thể của nó là một tảng đá cổ xưa đứng sừng sững trên mặt đất, cao hơn so với cây cối xung quanh, bên trên tảng đá có khắc vài chữ không biết là được khắc bằng gì. Giống như biểu tượng của năm tháng, lại giống như truyền thừa, một bút pháp mạnh mẽ âm vang, muôn hình vạn trạng.

Ngũ Uẩn Tông!

Trần Tầm trịnh trọng chắp tay, Đại Hắc Ngưu cũng cúi đầu, trong mắt ánh lên rất nhiều sự trịnh trọng.

Bây giờ bọn hắn lại muốn rời đi, con đường trường sinh không ngừng phiêu bạt, nhưng lại đầy rẫy những ẩn số vô cùng đặc sắc.

Hôm nay mặt trời chói chang như lửa, là một ngày tốt để lên đường.

Ánh mắt của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cùng nhìn qua con đường núi sau tảng đá, quả thật, bọn ta không nói, các ngươi cũng không đến…

"Đi thôi lão Ngưu, lúc đó bản tọa không có nói cho những tiểu bối này biết, bọn họ không đến cũng là điều bình thường.”

Trần Tầm lộ ra dáng vẻ hơi lúng túng rồi lại biến mắt, chậm rãi dắt Đại Hắc Ngưu ra ngoài dãy núi, rời khỏi đại trận rồi bọn hắn sẽ không còn thuộc về Ngũ Uẩn Tông nữa.

"Ọ ò~" Đại Hắc Ngưu gật đầu một cái, cũng đúng, Trần Tầm không nói cho bọn họ biết.

Bên ngoài đại trận là trời cao biển rộng, bốn phương đều là những con đường rộng lớn, nhưng Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lại trở nên kinh hãi, đột nhiên dừng bước.

Phía trước bọn hắn có ba người đang đứng, tựa như đã đứng chờ ở đây được lúc lâu.

"Trần sư đệ, Hắc Ngưu.”

"Trần sư đệ, Hắc Ngưu.”

"Trần sư đệ, Ngưu sư đệ.”

Ba người này chính là Thạch Tĩnh, Liễu Diên, Cơ Khôn, khóe miệng bọn họ khẽ mỉm cười, động thái mấy ngày nay của Trần Tầm vừa nhìn ai mà chẳng biết hắn muốn đi cơ chứ.

"A, ngươi mau nhìn kìa.” Trần Tầm cười ha ha, nhìn Đại Hắc Ngưu, "Lão Ngưu, là ngươi nói hả.”

"Ọ…ò…? Ọ…ò….?!!” Đại Hắc Ngưu kinh hãi, tức giận đến mức không ngừng cắn vào y phục của Trần Tầm, nó nói lúc nào chứ.

"Trần sư đệ, Hắc Ngưu, các đệ dự định đến đâu rồi?"

Thạch Tĩnh mở miệng hỏi, tuy rằng khóe mắt vẫn còn vương vấn u buồn nhưng đã phai nhạt rất nhiều rồi: "Ta cũng có chút quan hệ ở một vài nơi.”

"Thạch sư huynh khách sáo quá, đệ dự tính sẽ về nông thôn cưới vợ, trồng thêm mấy mảnh ruộng nữa là tốt rồi.”

Trần Tầm chắp tay nói, trong mắt tràn ngập sự chân thành: "Thạch sư huynh, không cần nản chí, ít nhất còn có Liễu sư tỷ ở bên cạnh, so với đệ và lão Ngưu thì tốt hơn nhiều rồi.”

Trong mắt Thạch Tĩnh tràn đầy nỗi buồn, trong lúc lơ đãng có nhìn Liễu Diên một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

"Trần sư đệ, Hắc Ngưu cứ vậy mà đi sao, nhớ giữ gìn sức khỏe."

Trên mặt Liễu Diên lộ ra dáng vẻ xinh đẹp, mỉm cười nhìn về phía Trần Tầm: "Nếu có cơ hội… Hãy quay lại đây thăm bọn ta.”

“... Bảo trọng.”

"Ọ òoo~"

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cùng nhìn về phía Liễu Diên, tiểu sư muội năm đó, giờ giống như có thể tự mình đảm đương một mặt rồi.

Hiện tại đầu tóc của Cơ Khôn đã bạc, so với lúc Luyện Khí kỳ trước đấy thì còn lộ ra vẻ già nua hơn, nhưng thỉnh thoảng trong mắt hắn ta vẫn lóe lên ánh sáng, cũng không phải là một người tầm thường.

Trần Tầm đã chú ý tới Cơ Khôn từ lâu, tại sao chỉ sau một đêm mà tóc đột nhiên lại bạc đi nhiều như vậy…

"Trần sư đệ, Ngưu sư đệ." Cơ Khôn giống như lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, giọng nói hơi run rẩy nhưng cũng có chút ấm áp.

"Cơ… Sư huynh.”

"Ọ òoo ~~"

Trần Tầm chậm rãi chắp tay, trong mắt lại ánh lên vẻ lo lắng thật sâu, thân thể của hắn ta chắc chắn đã xảy ra vấn đề.

Đại Hắc Ngưu chậm rãi bước tới trước mặt Cơ Khôn, nhẹ nhàng cọ cọ hắn ta, ở tông môn này chỉ có Cơ Khôn coi nó là sư đệ.

Vì sao Trần Tầm lại giúp Cơ Khôn đến mức đó, tuy hắn chưa bao giờ nói nhưng trong lòng Đại Hắc Ngưu từ lâu đã biết, chỉ vì câu nói Ngưu sư đệ kia…

“Ngưu sư đệ." Mặt mày Cơ Khôn lộ ra nét cười, sờ đầu Đại Hắc Ngưu, bọn hắn cũng giống như mình, đều là huynh đệ từ Cửu Tinh cốc tới.

Hắn ta chậm rãi bước tới trước mặt Trần Tầm, từ trong túi trữ vật lấy ra một quyển sách cổ: "Trần sư đệ, cái này giao cho đệ.”

Vật này là truyền thừa độc nhất của Cơ gia, được truyền thừa từ thời thượng cổ, chỉ có máu mủ nhà họ Cơ mới có thể mở ra, hắn ta đã nghịch luyện tinh huyết mới cưỡng ép mở ra được, chỉ để tặng cho Trần Tầm.

Mặc dù vẫn chưa được trọn vẹn, nhưng đây là bảo bối duy nhất mà hắn ta có.

Đấy cũng là lí do vì sao chỉ sau một đêm tóc lại bạc, hắn ta không thể tặng Trần Tầm cái gì, chỉ có thể đem phần hy vọng cuối cùng của mình dành cho hắn.

"Cơ sư huynh, mau cất đi!"

Trần Tầm nhíu mày, giọng điệu cao lên không ít: "Ta giúp huynh nhưng chưa bao giờ muốn lấy được thứ gì từ huynh, chỉ đơn giản vì huynh là huynh đệ của Trần Tầm này.”

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu ở bên cạnh cũng gật đầu, cho tới bây giờ bọn hắn chưa từng nghĩ tới những thứ này.

"Huỳnh đệ với nhau, không ai nợ ai cả, không thì chẳng phải đang lợi dụng huynh đệ của mình sao?”

Giọng nói của Cơ Khôn vô cùng hùng hổ, vẻ mặt tươi cười, một tay vỗ lên bả vai của Trần Tầm: "Đúng không?"

Trần Tầm hít sâu một hơi, hắn và Cơ Khôn bốn mắt nhìn nhau, giống như cảnh tượng hai người ở chân núi lúc trước, gật đầu thật mạnh. Cơ Khôn nở nụ cười, đặt nó vào tay Trần Tầm, trong lòng không còn chút tiếc nuối gì nữa.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cứ đi được ba bước lại lưu luyến quay đầu, chậm rãi đi trên con đường lớn trống trải, ba người đều mỉm cười nhìn theo hắn.

Trên con đường tu tiên có thể kết giao được huynh đệ như Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu có thể coi là một chuyện may mắn.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu càng đi càng xa, đột nhiên hắn dừng bước, xoay người hét lớn: "Cơ sư huynh, Thạch sư huynh, Liễu sư tỷ, sau này nếu có gặp nhau trên đường, nhất định phải cùng nhau chào hỏi đó nha! Phải cùng ta và lão Ngưu nói chuyện vài câu đấy!”

“Ọ òoo~~!!"

"Tất nhiên!”

"Chắc chắn rồi!”

"Đừng nói nhảm nữa, đi mau đi!”

......

Ba người cũng đột ngột hô to, hoàn toàn không có phong độ của tu sĩ Trúc Cơ, trong mắt chỉ dõi theo vị bằng hữu cùng những lời chúc phúc đi xa.

Trần Tầm đứng từ xa chắp tay cười to với bọn họ: "Lão Ngưu! Đi thôi!”

"Ọ òoo! Ọ òoo?" Đại Hắc Ngưu cũng nhìn về phía ba người họ kêu một tiếng, sau đó quay qua nhìn Trần Tầm, đi đường nào nhỉ…

Bốn phương đều là những con đường rộng lớn vô cùng hoang dã, trên đỉnh đầu có mặt trời chiếu rọi giống như đang muốn giải thích rằng cuộc sống cần phải phấn đấu tiến bộ mới có thể thịnh vượng.

Trần Tầm đứng khoanh tay nhìn về phía xa xa, giả vờ thâm trầm nói: "Con đường trường sinh vô cùng rộng lớn, không cần do dự, không cần nhìn lại, không cần thổn thức, ánh mắt nhìn về đâu thì đó chính là con đường phía trước."

"Lão Ngưu, cứ chọn đại một hướng đi, không cần mục đích, cứ thế mà xông lên!”

“Nhưng mà hôm nay bản tọa muốn cưỡi..."

"Ọ òoo!"

Lời còn chưa dứt, Đại Hắc Ngưu đã nuốt một ngụm hơi thở nặng nề, trong nháy mắt lập tức xông ra ngoài, cát vàng bay khắp trời, Trần Tầm vẫn còn giữ vẻ mặt ngây thơ đứng tại chỗ. Một lát sau hắn mới phản ứng lại, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu điên cuồng đuổi theo.

Gân xanh của Trần Tầm nổi lên khiến ngũ quan vặn vẹo, miệng thì hô to: "Lão Ngưu, ta còn chưa leo lên! Lão ngưu! Ta vẫn chưa leo lên mà!!”

"Ọ ò!!”

Cát vàng cuồn cuộn, hai bóng dáng ấy càng ngày càng xa rồi dần dần khuất dạng.

Ba người còn ở đứng ở cửa núi, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn những bóng dáng đã biến mất mà ánh mắt lộ ra cảm xúc ngậm ngùi, hình như bọn hắn vẫn luôn phóng khoáng như vậy, không cần kiêng nể chuyện gì.

Một số người sẽ mãi mãi khắc ghi hình bóng này ở trong trí nhớ, ngay cả khi đã quên mất giọng nói của hắn, quên đi nụ cười của hắn, quên cả khuôn mặt của hắn. Nhưng mỗi khi nhớ tới, loại cảm giác này sẽ không bao giờ thay đổi, có lẽ Trần Tầm sư đệ chính là người như vậy.

Bọn hắn đã hoàn toàn rời khỏi Ngũ Uẩn Tông, Tu Tiên giới vừa rộng lớn lại vừa đặc sắc, từ nay về sau biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay.