"Ọ ò" Đại Hắc Ngưu không ngừng cọ xát Trần Tầm, nó cũng không biết chiến tranh tàn khốc thế nào, chỉ nghĩ đơn giản đó giống như là đấu pháp núi Nam Đẩu, Trần Tầm cũng không nói cho nó nghe quá nhiều chi tiết.
"Thôi cứ kéo tơ trước đi đã, đây chính là đồ tốt đó."
"Ọ ò"
Bọn hắn lại bận rộn, Thiên Ti Linh đằng này được tìm thấy ở đáy hồ Sơ Sương của Linh Dược viên, có rất nhiều công dụng. Hơn nữa thứ này đã qua mấy trăm năm tuổi, có thể dùng để luyện đan, thậm chí còn có thể làm tài liệu pháp khí, bởi vì tơ bạc của nó có một tác dụng đặc biệt, đó là che đậy thần thức.
Ở Ngũ Uẩn Tông ngây người hơn trăm năm, cuối cùng bị bọn hắn đụng phải, đây chính là chỗ tốt của việc kéo dài tuổi thọ, vật che đậy thần thức của Cống Hiến điện không thích hợp với bọn hắn lắm.
Ngoài ra còn có cả các loại ngọc bội, kỳ thạch, phần lớn tác dụng là dùng để che giấu tu vi khiến người khác không thể dò xét được.
Mấy thứ đồ tốt thế này chắc chắn tông môn sẽ không tùy ý lấy ra để trao đổi, dù sao những vật này đều chỉ có một trên đời, còn không có khả năng sẽ đẻ ra thêm một cái mới nguyên nữa, thế nên đổi một cái sẽ ít đi một cái.
"Lão Ngưu, chúng ta xem thử hiệu quả của Thiên Ti Linh đằng ngàn năm tuổi này có được hay không trước đã."
Trần Tầm vứt bỏ tạp niệm, ánh mắt chăm chú, Thiên Ti Linh đằng này phải tốn thời gian dài bồi dưỡng mới có thể sử dụng được. Nhưng sản lượng tơ bạc lại tương đối ít, chỉ có thể chậm rãi thu thập, không thể vì vội vàng mà làm hỏng việc được.
Mà Tu Tiên giới nước Càn đã sớm từ bỏ việc sử dụng tơ bạc, chỉ được dùng như vật phụ trợ, tuyệt đối không thể để những con chó nhà giàu như Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu tồn tại.
"Ọ ọ…" Đại Hắc Ngưu gật đầu đáp, lại ngồi ở một bên bắt đầu rút tơ.
Nhưng linh dược tăng trưởng cũng có hạn, cho nên chỉ có thể thử một ngàn năm trước, về sau từ từ tăng lên, vẫn không thể nóng vội được.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu tạm dừng tu luyện, tự mình ổn định bản thân, có một số việc là thử thách trên con đường trường sinh mà bọn hắn buộc phải đi qua.
Mỗi ngày của bọn hắn ngoại trừ bồi dưỡng linh dược lột tơ bạc ra, thời gian còn lại đều là vào lúc trời chiều chiếu trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn hướng về phương Bắc và ngồi ngẩn ngơ mất mấy canh giờ.
Có đôi khi Liễu Diên cũng sẽ bất ngờ xông xáo tới tìm bọn hắn, vội vàng nói cho bọn hắn biết tình hình chiến đấu nơi tiền tuyến hiện tại là như thế nào. Các đệ tử của thập đại Tiên Môn tiếp tục đưa quân tiếp viện ra tiền tuyến, nhưng có vẻ như họ bị cản trở bởi thứ gì đó nên chuyện ở chiến trường không tiến triển theo hướng có lợi cho phía của thập đại Tiên Môn bên họ.
Thực lực Tu Tiên giới của nước Vũ cũng không tệ hơn nước Càn bao nhiêu, nếu không phải như thế thì chưa chắc đã giằng co liên tục nhiều năm như vậy.
Trần Tầm nói đa tạ với Liễu Diên, tuy đã nhận được tin tức về chiến trường nhưng mỗi ngày hắn vẫn mang theo Đại Hắc Ngưu đứng trên đỉnh núi nhìn về phía Bắc xa xăm, trong lòng như suy tính điều gì đó.
...
Thời gian trôi qua nhanh như khoảnh khắc bình minh lên, chớp mắt một cái, thế mà đã mười năm trôi qua kể từ ngày nước Càn và nước Vũ khai chiến.
Ngũ Uẩn Tông cũng sẽ thường xuyên phái người đón tu sĩ chết trận trở về, có người thân thể không trọn vẹn, có người chỉ còn lại một bộ quần áo hoặc là pháp khí mà không còn thi thể…
Cho tới bây giờ Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vẫn chưa phải trải qua chiến tranh, nhưng nhìn y bào nhuốm máu của những người xung quanh cũng đã đủ để cho tròng mắt bọn hắn kinh hãi mỗi khi nhìn thấy.
Mười năm… Đại chiến vẫn còn đang được tiến hành, hai bên không bên nào chịu nhượng bộ bên nào, nghe nói đã đánh lấn qua biên giới nước Vũ, hai nước giao chiến vẫn khốc liệt như cũ.
Liễu Diên cũng không còn đến truyền tin tức của Thạch Tĩnh và Cơ Khôn nữa, chiến tuyến dài vô cùng hỗn loạn, căn bản không biết họ còn sống hay đã chết.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vẫn làm nghề cũ ở Ngũ Uẩn Tông, thân là tu sĩ Trúc Cơ, chỉ có thể phụ trách hậu cần của tông môn.
Tiếng kèn chuông phiêu đãng vang lên ở nơi sơn dã giúp cho những tu sĩ đã hi sinh có thể nhập thổ vi an ở núi Tiên Ẩn, có vài người thậm chí ngay cả tên cũng không biết, chỉ để lại một ngôi mộ không tên…
Liệu trong số những người này có phải là Thạch Tĩnh hoặc Cơ Khôn không cũng khó mà nói được…
Ngoài miệng Trần Tầm nói đã nhìn ra rằng đây là con đường người khác tự mình lựa chọn, phải tự mình chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Con đường tu tiên nếu phải tranh giành với người khác sẽ luôn là thây chất thành núi, lấy xương trắng của người để trải đường, một khi đã bước vào sẽ không thể nào quay đầu chọn lại, đã đâm lao rồi thì phải theo lao mà thôi.
Mà Đại Hắc Ngưu làm sao có thể không hiểu tâm tư của Trần Tầm, biết rõ rằng hắn chỉ là đang chuẩn bị tinh thần cho mình trước để nếu lỡ chuyện ngoài ý muốn thật sự xảy ra sẽ không vì mất mát quá lớn mà suy sụp.
Không thể xác định thân phận là vẫn còn hi vọng, như vậy có thể coi như là chưa chết, từ đầu đến cuối Trần Tầm vẫn luôn ôm một tia hy vọng nhỏ như thế rồi tự thôi miên bản thân phải lạc quan lên.
Bọn hắn đã thêm điểm trường sinh của những năm này vào tốc độ và sức mạnh.
Bây giờ điểm trường sinh của bọn hắn là: Sức mạnh 25, tốc độ 50, Tinh Nguyên vạn vật 50, pháp lực 51, phòng thủ 50.
Dãy núi Ngọc Trúc là nơi những ngọn núi lộ ra ngoài các cụm mây giống như những hòn đảo lơ lửng. Trên đỉnh núi, một nam tử và một con trâu đang ngồi trên mặt đất.
"Lão Ngưu, bây giờ ta ngược lại đã thực sự nghĩ thông, lúc ấy là ta đã quá có thành kiến và hành xử quá bốc đồng." Trần Tầm bình thản cười nói, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Đại Hắc Ngưu, nhẹ nhàng vỗ vỗ nó: "Lúc đó chúng ta là vì bảo vệ quốc gia."
"Ọ… Ò..!" Đại Hắc Ngưu hung hăng kêu lên một tiếng phì phò như thể đồng tình với ý kiến của hắn, nó cũng không phải vì thích chiến trường mà muốn lên chiến trường.
"Sự thật là Tu Tiên giới nước Càn vì tranh đoạt tài nguyên tu tiên nên mới gây nên cuộc chiến này, chúng ta cậy mạnh, ở thế trên so với địch nên mới có thể cầm cự tới lúc này, đến bây giờ nước Vũ cũng chưa thể đánh tới…"
Trần Tầm nhìn về phía phương xa, thản nhiên nói: "Người khác là vì tranh đoạt cá nhân, mà chúng ta sau này cũng không cần tham dự vào, cũng đừng phát biểu ý kiến gì cả, bởi cuộc chiến vô nghĩa này từ đầu đáng lẽ sẽ không tạo thành thế cục tiến thoái lưỡng nan như vậy nếu người ta không quá tham lam rồi!"
"Ọ… Ò…" Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười một tiếng, trông thấy Trần Tầm nghĩ thông suốt nó cao hứng không thôi.
"Ngươi nhìn ngươi kìa, Tầm ca của ngươi sống nhiều năm như vậy rồi, ngươi cho là ta sống uổng phí cả cuộc đời sao?"
"Ọ… Ọ..?" Đại Hắc Ngưu hướng về phía Trần Tầm kêu một tiếng, rõ ràng lúc ấy chỉ có hắn vô cùng kích động, chỉ thiếu một bước là đã lao lên chiếc bảo thuyền rồi phi thẳng vào chiến trường nữa thôi.
"Lão Ngưu, chẳng lẽ bổn tọa không thể nhiệt huyết một lần sao?"
Trên mặt Trần Tầm hiện lên vẻ lúng túng, cuống quít giải thích: "Nam tử hán nào mà chả có tư tưởng đốt trận giết địch, bảo vệ quốc gia?"
"Ọ…ò…"
Đại Hắc Ngưu đột nhiên chạy vụt đi, hai con mắt to hơi cong cong, nghĩ: Không hề nha! Nó cũng là đàn ông nhưng nó không hề có tâm tư như hắn nói! Nó cảm thấy cả đời này của mình có thể đi theo Trần Tầm là tốt rồi, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không do dự.
"Lão Ngưu, đi thôi, chúng ta đi tu luyện, còn cả một chặng đường dài phía trước.” Trần Tầm chậm rãi đứng dậy, thở ra một hơi: "Đại bảo bối của chúng ta sắp ra đời rồi, đây chính là gia hỏa mà chúng ta dựa vào để kiếm cơm."
"Ọ…ọ…" Đại Hắc Ngưu ngậm sợi dây thừng để vào trong tay Trần Tầm, sau đó bọn hắn cùng nhau dạo bước xuống núi.
Bây giờ bọn hắn đã càng ngày càng tiến xa hơn Trúc Cơ trung kỳ, nhưng đều là nhờ Trúc Cơ đan, căn cơ của bọn hắn tạm thời có thể xem như là khá vững chắc.
Tu vi tinh tiến rõ ràng dần dần có dấu hiệu chậm lại, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng thường thảo luận về những thay đổi về sự tiến triển của tu vi, cả một cuốn sổ tay nhỏ đều đã viết kín.
Tuy nhiên, tình huống này lại khiến cho Trần Tầm vui mừng khôn xiết, bọn hắn không thiếu thời gian, không thiếu linh dược đan dược, điều duy nhất bọn hắn còn thiếu là làm thế nào để bước từng bước một cách vững chắc. Linh căn ngũ hệ cộng thêm đan điền mở rộng thể lỏng, lại thêm tâm tính trường sinh, lúc ấy Trần Tầm chỉ muốn thốt lên chữ, hoàn mỹ!
Đại Hắc Ngưu nghe xong cũng vô cùng vui mừng, đêm đó bọn hắn hưng phấn đến nỗi không cần nghỉ ngơi, lên núi đốn một mảng lớn Hạc Linh thụ.
Vào ngày thứ hai bọn hắn chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, để trút bớt năng lượng dư thừa, bọn hắn hăng hái chặt Hạc Linh thụ.
Hôm nay sau khi trở lại Linh Dược viên, bọn hắn rón rén đi đến một nơi bí ẩn trong động phủ.
Đại Hắc Ngưu vỗ ra móng trâu hương thơm, toàn bộ hang động đầy cờ hiệu xoắn ốc phóng lên trời, khi nó gầm lên một tiếng, trong hang nổ tung một trận, vô vàn làn khói xanh lơ lửng.
Một chiếc quan tài khổng lồ làm bằng gỗ Hạc Linh thụ từ từ hiện ra từ trên khoảng đất trống… Không phải, nhìn kĩ lại thì thấy đó là một hộp thuốc.
"Lão Ngưu, mau mở nắp ra!" Trên mặt Trần Tầm lộ ra vẻ hưng phấn, liếm môi một cái.
"Ọ ọ!"
Đại Hắc Ngưu đứng lên, vừa nhấc một cái móng trâu lên, thuốc hộp đã bay lên trời, bên trong xuất hiện một Thiên Ti Linh đằng vô cùng to lớn.
Toàn bộ hang động lập tức tràn ngập linh khí, mùi thơm của Thiên Ti Linh đằng lan tỏa khắp nơi, chất dược đã chuyển sang màu đen trong suốt, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoa lệ.
Thiên Ti Linh đằng tuổi cực hạn, vạn năm tuổi!
"Ha ha ha, chúng ta nhặt được đại bảo bối rồi!" Trong mắt Trần Tầm lộ ra ánh sáng rực rỡ, càn rỡ cười nói: "Lão Ngưu, chúng ta đi vào kéo tơ đi."
"Ọ… Ò…" Đại Hắc Ngưu cũng hưng phấn giống y như hắn, linh dược vạn năm, ngay cả danh sách đấu giá của thành Ngự Khư cũng không có, nhiều nhất chỉ có ngàn năm mà thôi.
Trần Tầm nói với nó rằng nếu vật này lộ ra ngoài, ít nhất sẽ xảy ra một trận đại chiến ở Tu Tiên giới.
Bùm…
Sau khi bọn hắn tiến vào, nắp hộp thuốc rơi xuống phát ra một tiếng vang lớn, toàn bộ hang động trở nên yên tĩnh, không còn mùi thuốc nữa.
Chỉ có một hộp thuốc lớn trông giống như cái quan tài vẫn lẳng lặng nằm lặng ở đó. Thiên Ti Linh đằng vạn năm tuổi cũng không có cách nào dùng pháp khí bình thường đẩy đi được, bọn hắn đều phải sử dụng thêm đan hỏa chậm rãi luyện hóa. Với thực lực của bọn hắn bây giờ, nếu như sử dụng đan hỏa bình thường, cho dù có bổ trợ thêm linh dược vạn năm cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi.
Những sợi tơ đen không ngừng được luyện chế, không phải nói khoa trương, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ở trong hộp thuốc lớn càng ngày càng trở nên hưng phấn.
Dưới ánh lửa nổi bật chiếu sáng, một người một trâu lại lộ ra nụ cười khát máu, có thể nói là tâm ý tương thông.