Chương 108: Chiến tranh chỉ để lại đau thương mất mát và vô vàn bi thương

Hơn nữa Trần Tầm còn có một kế hoạch rất to gan, đó chính là bồi dưỡng Hạc Linh thụ này thành một cái quan tài và để luyện chế pháp khí cho Lão Ngưu. Phải biết rằng năm đó ở trong sơn thôn nhỏ, Đại Hắc Ngưu thích nhất là khiêng quan tài. Nhiều con chó vàng to tướng đi ngang qua phải bày ra bộ dạng phục tùng khi gặp Đại Hắc Ngưu nhưng cũng không tài nào xử lý nổi.

Mà đến giai đoạn Kim Đan kỳ, bọn hắn cũng nghe nói cần luyện chế cái gọi là pháp bảo bản mệnh, chắc chắn Trần Tầm sẽ chọn Khai Sơn Phủ. Còn Lão Ngưu tạm thời sẽ chọn quan tài Hạc Linh thụ, làm quen trước một chút, nếu như không hài lòng thì sẽ đổi lại.

Bọn hắn bắt đầu chuỗi ngày bồi dưỡng linh dược, kéo tơ lột dây mây, tu luyện 'Tam Nguyên đan' là chính, ngồi thiền ở linh mạch là phụ. Một bên cũng nghe ngóng tin tức ở tiền tuyến, thỉnh thoảng làm nghề cũ một chút, đôi khi làm công việc cũ là đi đưa tiễn đồng môn thăng tiên, tại tông môn cũng coi như có chút 'tên tuổi'.

Nhưng mọi người đa số đều kiêng dè Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không thôi, làm gì có người tu tiên nào còn có chuyên môn trong việc xử lý việc tang lễ, đã vậy lại còn là dân chuyên nghiệp như thế kia?

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không để ý chút nào, trong lúc chiến tranh, đồng môn ai mà có tang sự thì có thể tìm đến nhờ bọn hắn giúp đỡ, bọn hắn cũng không thu tiền, xem như là để tích chút công đức cho chính mình.

Sổ công đức của Đại Hắc Ngưu được Trần Tầm chính thức đặt tên là sổ bộ công đức, không biết bị nó giấu ở đâu, ngay cả Trần Tầm hỏi cũng không chịu nói ra.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua từng ngày, không hề có cảm giác buồn tẻ.

...

Thời gian không bị ràng buộc bởi thứ gì, hoa đã chóng tàn, chớp mắt một cái lại trôi qua hai mươi lăm năm.

Tin báo từ tiền tuyến không ngừng truyền đến, sông núi của nước Vũ đã vỡ vụn, vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi, các đại Tiên Môn còn đang ra sức bảo vệ đất nước, tình hình chiến đấu thảm khốc vô cùng.

Thập Đại Tiên Môn gần như xuất động toàn tông, muốn phong tỏa toàn bộ nước Vũ, tuyệt đối không thể buông tha cho những tu sĩ kia chạy trốn.

Tu Tiên giới đại chiến, nước Càn đã truyền tới không ít tin dữ, ba vị lão tổ Nguyên Anh kỳ đã ngã xuống, toàn bộ Tu Tiên giới nước Càn lâm vào thương tiếc. Cuộc đại chiến cuối cùng đã đến hồi đỉnh cao, có rất nhiều tu sĩ giết quá nhiều người dẫn đến hóa điên...

Nhưng vô số người dân phàm trần lại đang phấn khích vì điều đó, hoàng đế nước Càn đại xá thiên hạ, cầu phúc vì Tu Tiên giới nước Càn, tam quân được điều động, đại quân xuất phát hỗ trợ cho cuộc chiến. Tu Tiên giới của nước Vũ gần như đã bị phá hủy toàn bộ, đây chính là thời điểm vàng để tấn công Phàm Nhân giới của nước Vũ!

Bầu trời hôm nay chỉ còn lại ánh mặt trời nhàn nhạt của buổi hoàng hôn, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.

Ngũ Uẩn Tông, tại một nơi nào đó trên đỉnh núi.

Ánh mắt Trần Tầm càng ngày càng trở nên sắc bén, Ngũ Uẩn Tông đã tổn thất rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Dù trận chiến này có vẻ như đã thắng, tuy nhiên tổn thất của quốc gia cũng không hề nhỏ! Không biết phải mất bao nhiêu năm sau cuộc chiến này mới có thể khôi phục nguyên khí lại như xưa, thậm chí từ chiến trường còn có người tẩu hỏa nhập ma được đưa về, tựa hồ chịu không được sát khí ngập trời ở tiền tuyến nên đã chính thức phát điên rồi.

Hôm nay, một chiếc thuyền lớn của Tử Vân tông chậm rãi từ phía chân trời đi đến, đưa về một vài thi thể hoặc là người không còn khả năng chiến đấu… Trên chiếc thuyền lớn tràn ngập một cỗ khí tức chết chóc, rất nhiều người sắc mặt tái nhợt, thần sắc tê dại, ánh mắt hoang mang vô hồn.

Càng gần tông môn, vòng bảo hộ pháp lực của chiến thuyền càng được mở rộng, trong mắt hơn mười vị tu sĩ kia mang theo một tia kích động, rốt cuộc cũng đã trở về… Không ít tu sĩ Ngũ Uẩn Tông ở lại vội vàng ngự kiếm bay đi, những việc này hàng năm bọn họ đều làm, nên đã cực kỳ quen thuộc.

Gió lạnh thổi vào trong thuyền lớn, phát ra âm thanh ong ong, từ bên trong nhìn ra, dưới bầu trời vàng nhạt, thấp thoáng phía xa có mấy ngọn núi quen thuộc, nhưng đã không còn rực rỡ như xưa.

Một người nam tử tóc rối bù xù ngồi xếp bằng bên trong, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ là bị cái gì đó kích thích.

"Thạch sư huynh!" Liễu Diên đột nhiên sợ hãi hét lên, vội vàng tiến đến, tại sao lại thành ra cái dạng này rồi?

Vị nam tử này chính là Thạch Tĩnh, khuôn mặt trắng bệch, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt tê dại có vài phần kiên quyết, hắn ta chậm rãi nhìn về phía Liễu Diên, lộ ra vẻ mỉm cười: "Liễu sư muội."

"Thạch sư huynh, huynh làm sao vậy." Liễu Diên đột nhiên khóc lóc thảm thiết, không ngừng dò xét bên trong cơ thể của hắn ta, hình như căn cơ của Thạnh Tĩnh đã bị hư tổn.

"Ta không sao, đừng khóc." Toàn thân Thạch Tĩnh chứa đầy sát khí, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Liễu Diên, dịu dàng nói: "Sư tôn đã cứu ta."

Liễu Diên đã khóc không thành tiếng, vừa rồi nàng phát hiện ra, vì cơ thể yếu ớt, có khả năng cả đời này Thạch Tĩnh sẽ không thể nào tu luyện được lên cao hơn nữa…

"Liễu sư muội, ta chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi." Thạch Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên trời, tính tình có chút thay đổi, hắn ta nhẹ nhàng thở dài: "Từ tiền tuyến trở về mà vẫn giữ được mạng đã là rất tốt rồi, không phải sao?"

Liễu Diên ôm lấy tay phải của Thạch Tĩnh, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, im lặng không nói một lời mà chỉ kiên cường gật đầu thật mạnh.

Trên thuyền lớn liên tục có người đi qua đi lại, có người vận chuyển thi thể và di vật, có người đỡ những người của tông môn không còn sức chiến đấu xuống…

Trên đỉnh núi, đồng tử Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu co rụt lại, bọn hắn nhìn thấy Liễu Diên và Thạch Tĩnh.

"Ọ…ò...? Ọ…ò…? Ọ…ò….?" Đại Hắc Ngưu không ngừng lắc đầu nhìn lên không trung, lại nhìn về phía Trần Tầm, như thể muốn nói: Là Thạch sư huynh, nhưng…

Trần Tầm muốn nói lại thôi, tông giọng buông lỏng, lắc đầu: "Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi.”

Đại Hắc Ngưu hơi nghi hoặc gật đầu, không ngừng vẫy đuôi, nghĩ thầm Thạch Tĩnh chắc chỉ bị thương, không có gì đáng ngại.

Trần Tầm nhíu mày, nhiều năm như vậy, vì sao vẫn không nghe được tin tức của Cơ sư huynh.

Những năm qua, tuy rằng hắn đã nghe được rất nhiều tin tức phấn chấn được truyền về từ tiền tuyến, nhưng thứ hắn và Đại Hắc Ngưu nhìn thấy ở hậu phương lại hoàn toàn không giống như thế. Bọn hắn nhìn thấy giống như chỉ có một mắt hoang vắng yên lặng, một mắt bao la đau thương.

Lấy những gì ngoài hiện thực gắn vào trong trí tưởng tượng, đột nhiên Trần Tầm không thích chiến tranh lắm, hắn chỉ muốn giữ cho mình và Lão Ngưu không gây ra nhiều phiền phức không đáng có, tuyệt nhiên sẽ không quản quá nhiều chuyện của người khác. Những bốc đồng nhất thời sẽ luôn được thay thế bằng sự điềm tĩnh, dường như con người ta càng trải nghiệm thì sẽ càng trở nên lý trí hơn.

So với tin tức chiến thắng đang không ngừng náo động và hưng phấn ngoài kia, ai biết được phía sau bức màn của chiến thắng đó có lẽ vẫn còn có vô số tiếng nức nở nghẹn ngào, vô số nấm mồ không tên ảm đạm không hương khói đâu kia chứ?

Hắn và Đại Hắc Ngưu vẫn không thay đổi được gì, đây là xu thế của thời đại, bọn hắn chỉ có thể âm thầm làm công việc của mình, nước chảy bèo trôi, an phận thủ thường (Thuận theo dòng chảy, thu mình lại).

Ong —

Phía chân trời vang vọng tiếng nổ.

Chiến thuyền của Tử Vân Tông chậm rãi rời đi, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Lão Ngưu, đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh." Trần Tầm khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía phương bắc xa xăm: "Cả đời chúng ta luôn sẽ trải qua những chuyện này, có thể vô số năm sau, Càn quốc cũng sẽ bị xâm lược."

"Ọ…ò...?" Hắc Đại Hắc Ngưu giật mình, nếu thua trận, chẳng phải mộ của Tôn tiên sinh và những người khác đều sẽ bị đào lên sao?

"Thế giới này không xoay quanh chúng ta, mà chúng ta cũng không phải là chúa cứu thế." Trần Tầm chợt vỗ mạnh vào lưng Đại Hắc Ngưu, vỗ đến mức khiến toàn thân nó run lên, không ngừng kêu to.

"Ọ… ò...? Ọ… ò..Ọ… ò...?" Đại Hắc Ngưu vừa kêu lên phản ứng, vừa nghi hoặc nhìn Trần Tầm.

"Sống tốt cuộc sống của chúng ta là được, thuận theo tự nhiên, ngươi muốn đi đâu?" Lông mày Trần Tầm nhíu lại, bây giờ tâm tình của hắn đã có chút thay đổi: "Còn muốn dùng đại bảo bối bản mệnh tương lai nữa hay không?"

"Còn muốn đi hoàng thành, còn muốn đi thành Ngự Hư hay không, với muốn đi cả siêu cường quốc phương tây trong truyền thuyết nữa không?"

"Ọ… Ò…!" Toàn thân Đại Hắc Ngưu kích động, bị Trần Tầm dùng lời nói chinh phục, trong đầu không còn nghĩ lung tung gì khác nữa.

"Đi thôi, trước hết hiện tại đừng đi quấy rầy Thạch sư huynh bọn họ." Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi về phía núi Tiên Ẩn, hôm nay có rất nhiều thi thể được đưa tới, vừa kịp chuẩn bị để mở tế đàn.

Bọn hắn đã thêm điểm trường sinh của những năm này vào sức mạnh của mình và đã hoàn thành cả năm hạng mục.

Bây giờ điểm trường sinh của bọn hắn là: Sức mạnh 50, tốc độ 50, Tinh Nguyên vạn vật 50, pháp lực 51, phòng thủ 50.

Bọn hắn đi trên đường, vừa đi vừa nhìn ngắm vẩn vơ, cảnh sắc Ngũ Uẩn Tông tiêu điều, các đệ tử khắp nơi đều cung kính gọi Trần Tầm một tiếng sư thúc, sau đó hắn cũng mỉm cười đáp lại. So với sự náo nhiệt phồn thịnh ngày xưa thì bây giờ Ngũ Uẩn Tông rất yên tĩnh, trống vắng hơn rất nhiều

Những ngày sau đó, Trần Tầm cũng đi thăm Thạch Tĩnh, hắn ta trở nên trầm mặc ít nói, sát khí lượn lờ trên người, không còn phong thái ngày xưa. Hắn cũng không đến hỏi tin tức của Cơ Khôn, như vậy có vẻ không chân thành, Thạch Tĩnh cũng không nói chuyện của Cơ Khôn, ngay cả chuyện chiến trường cũng không đề cập qua dù chỉ một câu. Thạch Tĩnh chỉ nói Trần Tầm không cần lo lắng cho hắn ta, cuối cùng trước thời điểm Trần Tầm rời đi, hắn ta cười với Trần Tầm một tiếng: "Trần sư đệ, Hắc Ngưu, còn may mà các đệ không đi..."

Liễu Diên cũng tới Linh Dược viên tìm bọn hắn, nàng nói rất nhiều lời với Đại Hắc Ngưu, cuối cùng hai mắt đẫm lệ rời đi. Đại khái ý tứ là sư tôn của bọn họ cũng không có cách nào, Thạch Tĩnh có khả năng sẽ bị phế đi…

Trần Tầm nghe xong cũng trầm mặc, tâm tư Đại Hắc Ngưu đơn thuần hơn một chút, chỉ ở một bên yên lặng khổ sở, nó không bao giờ muốn Tu Tiên giới xảy ra chiến tranh nữa.

Lúc trước Đại Hắc Ngưu chỉ nhìn thấy người khác uy phong xuất trận, nó nào nghĩ tới sẽ có hậu quả gì, kết quả đau thương là vô số người dũng cảm ra đi, khi trở về chỉ còn là một cái thi thể vô hồn, bọn hắn ở Ngũ Uẩn Tông lại trở thành người đưa tiễn một lần nữa, nhưng lần tiễn đưa này lại là một đi không bao giờ trở về lại...

Lúc ấy nó không ngừng nói với Trần Tầm, nó không muốn chiến tranh, bảo Trần Tầm cũng đừng nghĩ đến loại chuyện này. Lúc đó Trần Tầm chỉ nhếch miệng cười, ôm Đại Hắc Ngưu không ngừng gật đầu, không nói gì.

Năm tháng đang không ngừng luân chuyển, giống như thời gian bọn hắn rời khỏi Ngũ Uẩn Tông cũng đang không ngừng đếm ngược...