Chương 106: Sử dụng toàn bộ sức mạnh Tu Tiên giới tấn công nước Vũ!

“Trần sư đệ, Hắc Ngưu.”

“Trần sư đệ, Ngưu sư đệ.”

Cơ Khôn và Thạch Tĩnh ngay lập tức nhận ra bọn hắn, trong lòng đồng thời hô lớn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Trong lòng bọn họ dâng lên một dòng nước ấm áp, sau đó họ thu lại ánh nhìn, ánh mắt dần trở lên lạnh lẽo, nhìn về phía Bắc, pháp trận để bảo thuyền ngự không đã bố trí xong.

Toàn thân bảo thuyền được bao phủ bởi một luồng ánh sáng to lớn, đó là pháp trận phòng ngự và không ngừng có ánh sáng màu xanh luân chuyển trên không trung.

Bùm…

Phía chân trời vang lên một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, ba chiếc bảo thuyền xuyên thủng mây mù, trong nháy mắt tăng tốc rồi biến mất.

Toàn bộ Ngũ Uẩn Tông trở nên trống rỗng, tất cả các đệ tử dường như đột nhiên mất đi người tâm phúc, sắc mặt lộ ra vẻ kích động và khó coi.

Bọn họ chỉ hy vọng các tiền bối của tông môn đều có thể bình an vô sự trở về.

Trần Tầm đứng trên đỉnh núi điên cuồng gào thét, nhìn về phương Bắc nơi mọi người đã biến mất, vẻ mặt cũng có chút khó coi.

Chết tiệt, hắn và Lão Ngưu cũng muốn đi mà......

Bây giờ hàm răng Trần Tầm như muốn vỡ ra vậy, lòng đau như bị dao cứa.

“Lão Ngưu, đáng lẽ ra lúc trước chúng ta không nên đến Linh Dược viên mục nát kia!”

Trần Tầm đột nhiên gào to, hai mắt đỏ ngầu hiện lên tia máu: “Đời này ông đây còn chưa ra chiến trường lần nào đâu đấy! Mẹ nó!”

“Ọ òoo” Đại Hắc Ngưu vẫn luôn nhìn về phía bắc với ánh mắt phấn kích, nó cũng muốn ngồi lên bảo thuyền nha.

“Lão Ngưu, đi tu luyện nào.”

“Ọ òoo”

Trần Tầm hùng hổ dắt Đại Hắc Ngưu đi xuống núi, người đằng sau vẫn đang không ngừng an ủi hắn, suy nghĩ không thông suốt sẽ không cách nào tịnh tâm được.

Nửa tháng sau, tại dãy núi Hàn Vân, Tử Vân Tông, đại tiên tông đệ nhất châu Tri Dương, xuất chiến!

Mười chiếc chiến thuyền bay khắp bầu trời với vô số lá cờ bay phấp phới, đang dừng lại ở một nơi nào đó trên không trung. Ở trên đó, ba vị nữ tử có khí chất tao nhã đang đứng ở phía trước với đôi mắt điềm tĩnh.

Bên trong chiến thuyền có cả nam lẫn nữ, trên tay bọn họ đều cầm pháp khí, ánh mắt cung kính và nghiêm nghị, không một người nào tỏ ra sợ hãi.

Xung quanh bầu trời không ngừng có tiếng nổ vang dội, từng chiếc chiến thuyền từ khắp các nơi hội tụ lại, lá cờ của tông môn tung bay trong gió.

Vì trận chiến này, có rất nhiều tông môn đã đánh cược tất cả, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng.

*đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Bên trên chiến thuyền, đám người chen chúc, mang theo sát ý hung hãn, trận chiến này cũng chỉ vì mở rộng lãnh thổ Tu Tiên giới của nước Càn!

Nếu từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ châu Tri Dương liên tục có những dòng lũ ập đến, giống như một trận bão sắp tới khiến cho mọi nơi âm u không thể tả.

Từng chiếc thuyền đang từ từ dừng lại ở nhiều nơi khác nhau trên không trung, tựa như những ngọn núi lớn, chỉ với một cái nhìn đầu tiên cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng rung động.

Đại sự của các đại tông môn tu tiên ở châu Tri Dương.

Tất cả tu sĩ Kim Đan kỳ đạp không mà đứng, gió nổi mây bay, pháp lực điên cuồng gào thét, chiến ý mãnh liệt, tĩnh lặng đến mức không nói nên lời.

“Các vị đạo hữu!”

Một vị nữ tử của Tử Vân Tông đứng trên bầu trời, giọng nói tràn đầy uy nghiêm vang vọng toàn bộ khu vực hội ngộ, khí thế cường thịnh, vượt xa Kim Đan kỳ.

Là phía trên Kim Đan kỳ, Nguyên Anh lão tổ!

Cơ Khôn và Thạch Tĩnh đều run rẩy nhìn bóng người ở phía xa xăm kia, không ngờ đại nhân vật trong truyền thuyết lại trẻ tuổi đến vậy.

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, từ trực giác cảm nhận được sự sợ hãi vô biên, quá mạnh mẽ, đây mới thật sự là cường giả chân chính!

“Tiền bối!”

“Tiền bối!”

“Tiền bối!”

Nơi hội ngộ phát ra tiếng gào thét oang oang, phong vân biến hóa, âm thanh pháp lực bạo động càng ngày càng mãnh liệt, ngay cả các đại tu sĩ Kim Đan kỳ cũng chắp tay nhìn về phía nữ tử kia.

“Vì nước Càn Tu Tiên giới của chúng ta, xuất trận!”

“Vâng!”

“Vâng!”

“Vâng!”

Tất cả tu sĩ chắp tay quát tháo, nhiệt huyết trong lòng khó mà giảm, chiến thuyền liên miên không dứt, cuồng phong cuồn cuộn, cờ bay phần phật, thẳng tiến về phía Bắc!

Toàn bộ tông môn châu Tri Dương đã sẵn sàng, một tầng sát khí quét ngang thiên hạ làm chấn động cả Cửu Tiêu ( chín tầng trời) xông ra!

Cả trời đất đều chấn động, bão cát cũng vì thế mà rung chuyển theo.

Bùm…

Bùm…

Cuối cùng vô số chiến thuyền cũng xuất phát, phát ra tiếng vang liên hồi, đi theo đại quân tu sĩ của Tử Vân Tông, mây mù bị thổi tan thành từng mảng nhỏ.

Từ trên trời nhìn xuống, các đại tiên môn Cửu Châu nước Càn chung sức hợp lực, vô số đội quân tu sĩ đang tiến về biên giới phía Bắc.

Từng luồng pháp lực hồng lưu không ngừng rung chuyển ở phía chân trời, vô số tu sĩ run rẩy, vô vàn người dân kinh sợ…

Nhà Càn đã ban chiếu lệnh xuống để trấn an người dân khắp nơi, các đại tiên quân đang mở rộng lãnh thổ, không muốn loạn thêm.

Nhưng không có tác dụng mấy, người trong các châu vẫn sợ hãi run rẩy, sống gần nửa đời người, họ cũng chưa từng thấy qua một cảnh tượng kinh thế hãi tục như này!

Các đại tông môn nước Càn trên dưới một lòng, sử dụng sức mạnh Tu Tiên giới của cả nước, để tấn công nước Vũ!

Các luồng pháp khí tràn ngập khắp bầu trời nước Càn, ngước mắt nhìn lên trời là có thấy chi chít chiến thuyền, cả bầu trời như thể bị màn đêm bao phủ khiến mặt đất không còn một tia sáng nào.

Mười đạo hồng lưu kinh thiên động địa kia thậm chí còn muốn nuốt chửng vạn vật, trời đất cũng vì đó mà đổi màu, đây chính là lực lượng của tiên nhân, người dân bên dưới thay nhau quỳ rạp lạy tạ.

Biên cương đất đai rộng lớn mênh mông, chiến thuyền giăng ngang trời bên biên giới nước Vũ, cờ bay phấp phới, trận pháp nổi lên.

Hơn mười vị lão tổ Nguyên Anh kỳ đứng trên không trung, chắp tay sau lưng, khí thế ngập trời, bọn họ bày trận từ tất cả các phía, tạo thành tuyến phòng thủ thiết huyết đầu tiên của nước Vũ, nghênh chiến nước Càn!

Mặt trời chói chang nhô lên cao, những lá cờ chiến nhiều vô kể đột nhiên xuất hiện trên bầu trời xa xôi.

Từng chiếc chiến thuyền dần dần hiện ra từ trong mây mù che khuất cả bầu trời, giống như cự thú giáng lâm, hùng dũng oai vệ.

Từng mảnh bóng đen chiếu xuống mặt đất, mặt trời cũng bị che khuất, ánh sáng và nhiệt độ dần biến mất, chỉ còn lại cái lạnh vô tận…

Liên minh tu sĩ của các đại tông môn nước Càn đến rồi!

Một luồng sát khí cuồn cuộn đáng sợ đến mức kinh thiên động địa đang dần lan ra, tất cả tu sĩ của nước Vũ đều nắm chặt pháp khí, máu của bọn họ đang sôi sục, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía chân trời xa xôi.

“Chư vị đạo hữu, cùng nhau bảo vệ biên giới nước Vũ của chúng ta, chiến!!”

“Chư vị đạo hữu, cùng nhau bảo vệ biên giới nước Vũ của chúng ta, chiến!!”

Hơn mười vị lão tổ Nguyên Anh kỳ nộ khí trùng thiên, tóc bay tán loạn trong gió lớn, pháp lực hùng mạnh như cơn sóng vỗ dập dờn, toàn bộ đều đổ dồn về phía tu sĩ ở biên giới nước Vũ.

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Liên minh tu sĩ nước Càn đồng thanh rống giận, cuồng phong bạo loạn, lá cờ múa theo gió, cát vàng bay mù mịt khắp trời, bao phủ trời đất, bắn ra sát khí kinh thiên.

Khí thế mênh mông tràn ngập khắp trời đất, phong vân hội tụ, pháp lực hồng quang biến thành vô số dòng chảy rực rỡ lóa mắt trải dài trên trời.

Ầm ầm… Ầm ầm...

Vù, vù, vù....

Tiếng xé gió liên hồi nhanh chóng nổi lên, ngay lúc này, hàng vạn người đang hừng hực khí thế lao vào chém giết lẫn nhau. Trong nháy mắt, vô số pháp lực đã khuynh đảo khắp chiến trường biên giới giữa hai nước, như một cơn bão càn quét nơi đây.

Trận đại chiến giữa hai nước trong Tu Tiên giới vốn đã định trước hàng trăm năm nay đã bắt đầu.

Ngũ Uẩn Tông, Linh Dược viên, khe Hối Tuyền.

Mấy ngày nay Trần Tầm không sao có thể tịnh tâm được, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Bọn hắn ngồi trên bãi cỏ, trong tay còn đang bóc dây mây, Đại Hắc Ngưu không ngừng rên rỉ kêu Ọ… òoo…Ọ… òoo…, yếu ớt nhìn Thiên Ti Linh đằng trên bãi cỏ.

Nó cẩn thận từng li từng tí vừa rút từng sợi tơ bạc, vừa bóc lấy sợi dây mây, nó chỉ sợ sẽ chọc giận Trần Tầm.

Lồng ngực Trần Tầm nhấp nhô, nhìn Thiên Ti Linh đằng, pháp lực trong tay càng lúc càng lớn, một tiếng rắc vang lên.

“Ọ… Òoo...? Ọ… Òoo...?” Đại Hắc Ngưu giật mình, vội vàng tiến lên trấn an hắn, không ngừng dùng đầu trâu cọ vào Trần Tầm.

“Lão Ngưu… Có phải bây giờ chúng ta đang làm chuyện nữ tử nên làm đúng không?”

Trần Tầm thấp giọng cười, hắn trầm tư đến đáng sợ: “Cơ sư huynh, Thạch sư huynh, còn có các đồng môn, các tiền bối, bọn họ nhất định sẽ bình an trở về.”

“Ọ… Òoo… Ọ… Òoo...!” Hai mắt Đại Hắc Ngưu kinh sợ vô cùng, không ngừng gật đầu trấn an, như muốn Trần Tâm được an tâm

“Lão Ngưu, lại đây ngồi.”

“Ọ… Òoo...~”

“Ta không sao, chúng ta không quan tâm ân oán giữa nước Càn với nước Vũ nữa, nhất định sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều cơ hội ra chiến trường.”

Trần Tầm thở dài, trong lòng vô cùng phiền muộn, ánh mắt hắn nhìn về phương xa, tràn ngập lo lắng.

Kiếp trước hắn đã xem rất nhiều phim chiến tranh, một đạo đại quân tu tiên đánh nhau, còn dã man hơn nhiều so với súng ống. Nếu không có pháp lực cao, khó có thể sống...