Chương 105: Ngũ Uẩn Tông xuất chinh!

"Trần sư đệ, Hắc Ngưu, hai người hiểu lầm rồi."

“Hả?”

“Ọ òoo?”

“Lần này là nước Càn tấn công nước Vũ trước, người của Linh Dược viên không cần tham gia, ta chỉ làm theo lệnh của Luyện Đan điện đến báo cho các đệ một tiếng.”

“Ha ha ha… Không thể có chuyện đó! Tuyệt đối không thể nào có chuyện đó được.”

Đôi mắt của Trần Tầm đỏ bừng, hoàn toàn không thể chấp nhận, hắn quát ầm lên.

“Liễu sư tỷ, không phải nước Vũ đánh tới ư? Nước Càn mình quá yếu, không thể đánh lại ư? Còn nữa, dựa vào đâu mà người của Linh Dược viên không được tham gia? Đệ và Lão Ngưu là có lực chiến của Trúc Cơ kỳ đó.”

“Ọ ò” Đại Hắc Ngưu ở bên cạnh cũng tức giận hét to, chẳng nhẽ xem thường trâu sao?

“Trần sư đệ, Hắc Ngưu, xin hai người đừng kích động.”

Liễu Diên bị bộ dáng ngày hôm nay của Trần Tầm làm cho giật mình, sao nàng lại cảm thấy hắn giống người khác, giống như Thạch sư huynh…

Các sư huynh của nàng khi nghe nói mục tiêu tấn công là nước Vũ, thì bọn họ còn hưng phấn hơn là việc đột phá cảnh giới, đạo tâm hoàn toàn không ổn định, đúng là đám nam nhân…Haizz.

Bọn họ chỉ nói một câu: Sẽ không ai từ chối được khi mà mở trang đầu tiên liền đã thấy tên mình trong Tông Tịch…

Liễu Diên bắt đầu xoa dịu Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, đồng thời bắt đầu phân tích lợi và hại trong việc này.

Trần Tầm nghe xong, nắm đấm càng lúc càng siết chặt, mẹ kiếp thì ra Tu Tiên giới của nước Càn luôn mạnh hơn nước Vũ

Nhưng khi hắn hỏi thăm, những người đó thì lại nói chuyện khá mơ hồ, dù sao lời đồn đại vang xa khắp nơi, với thân phận này của hắn cũng không thể tiếp cận được tới nguồn gốc của nó.

Mọi chuyện bắt đầu dần đi xa lệch với quỹ đạo vốn có, hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ trong đầu…

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Liễu Diên, Trần Tầm trong lúc vô thức đã cất Khai Sơn Phủ và khăn trùm đầu đi, trên môi dần dần xuất hiện nụ cười thân thiện.

Đại Hắc Ngưu cũng bắt đầu cẩn thận cất đao, phát ra một tiếng trầm thấp.

"Ha ha, Liễu sư tỷ, thì ra là như vậy, sư đệ hiểu rồi."

Trần Tầm chắp tay cười cười, âm thanh như gió xuân: "Vậy đệ và Lão Ngưu sẽ không đi gây phiền phức thêm cho tông môn nữa."

Vẻ mặt của hắn thay đổi nhanh đến mức Liễu Diên không thể ngờ được.

Liễu Diên cũng nở một nụ cười, chậm rãi nói:

"Trong môn phái sẽ có người trấn thủ, nên sư đệ không cần lo lắng, yên tâm điều hành dược viên là được."

“Liễu sư tỷ, các ngươi sẽ đi sao?"

"Thạch sư huynh sẽ đi, còn ta thì được sư phụ an bài ở lại tông môn."

"Đa tạ Liễu sư tỷ đã thông báo cho đệ biết."

"Không có gì, Trần sư đệ."

Liễu Diên mím môi, bình tĩnh nhìn Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu: "Vậy ta đi trước đây, hôm nay có rất nhiều việc cần phải làm."

"Được, vậy Liễu sư tỷ đi đường cẩn thận." Trần Tầm chắp tay chào, trong mắt hắn mang theo vài phần ảm đạm.

Cấm chế mở ra, bóng người dần biến mất, chỉ còn lại một người và một trâu trong Linh Dược viên.

“Chết tiệt…” Trần Tầm vô lực ngồi trên cỏ, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, giống như không thể chịu đựng được nữa, tức giận đấm mạnh xuống đất.

“Ọ òoo”

“Ầm ~!”

Bùm...

Mặt đất khẽ chấn động, một mảng lớn cỏ bay lên, làm cho Đại Hắc Ngưu sợ hãi kêu lên, Trần Tầm đã thực sự tức giận.

Hắn chán nản, tức giận nói: "Lão Ngưu, chúng ta không thể ra chiến trường rồi."

"Ọ ò ~" Đại Hắc Ngưu khẽ kêu một tiếng, nó chán nản cọ vào người Trần Tầm.

Bọn hắn còn rất nhiều sự kiện quan trọng chưa được trải nghiệm trong đời, trận chiến trong Tu Tiên giới cũng là một trong số đó.

Cùng nhau ra trận giết giặc, giao sau lưng cho đồng đội, Trần Tầm đã kể cho nó nghe rất nhiều câu chuyện, trong lòng bọn hắn đều khao khát điều đó.

"Lão Ngưu, chúng ta đi ra ngoài, nhìn thử đi."

"Ọ ò ~"

Mấy ngày nay bọn hắn toàn ở trong động phủ(hang động) để chuẩn bị kĩ trước khi bước ra chiến trường, chưa từng rời Linh Dược viên.

Khi bọn hắn đi ra ngoài dược viên, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã bị sốc.

Lúc này, bầu không khí âm u bao phủ cả Ngũ Uẩn Tông, vô số đệ tử lướt qua ngọn núi, ngay cả giọng nói cũng trầm xuống, lông mày cùng ánh mắt đều căng thẳng.

Tất cả bọn họ dường như đang chờ đợi đến ngày đó, đợi trận chiến kinh hoàng trời đất.

Toàn bộ dãy núi Ngọc Trúc phát ra những tiếng thét chói tai, như thể một vật khổng lồ nào đó sắp xuyên thủng mặt đất.

Tiếng gió như tiếng hạc, cây cối là binh lính, một luồng sát khí nhàn nhạt lơ lửng trong không trung, cả Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều kinh ngạc nhìn vào bầu không khí lần này.

Ở phía xa, tiếng thét lớn không ngừng vang vọng, Ngũ Uẩn Tông đã bắt đầu động viện mọi người trước trận chiến.

Ngay cả Cơ Khôn và Thạch Tĩnh cũng không có thời gian để nói lời tạm biệt với bọn hắn, điều này cũng chứng minh được bọn họ đang vội đến nhường nào, hầu hết các tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều đã sẵn sàng chuẩn bị tham gia trận chiến.

Các đệ tử Luyện Khí kỳ chỉ có thể chuẩn bị hậu cần, ngay cả tư cách tham gia trận chiến cũng không có.

"Lão Ngưu, đi thôi!"

"Ọ òoo?"

"Đi làm một việc."

"Ọ ò ~"

Bọn hắn ngự kiếm rời đi, ánh mắt Đại Hắc Ngưu hơi nghi hoặc, không biết Trần Tầm định làm gì.

Buổi tối, năm ngày sau.

Ánh trăng mờ mịt, màn đêm vô tận bao phủ mặt đất, hình dáng của vạn vật dần dần trở nên mơ hồ.

Bóng đêm đen kịt, núi đồi mênh mông, núi Ngọc Trúc tĩnh lặng, giống như bình yên trước cơn bão.

Vô số đệ tử Ngũ Uẩn Tông mang vẻ mặt cung kính, đồng loạt chắp tay nhìn về phía Bắc, toàn bộ dãy núi Ngọc Trúc đã bị phong tỏa.

Trên bầu trời, ánh sáng cầu vồng lần lượt bắn đến từ mọi hướng, tỏa ra một luồng pháp lực khổng lồ, sát khí dần trở nên mạnh mẽ hơn khiến người ta dựng cả tóc gáy.

Tông chủ Du Nguyên Hóa đứng ở trước hướng về phía Bắc, vỗ ra một cỗ pháp lực cuồn cuộn, nhàn nhạt nói:

"Xuất phát.”

"Xuất phát.”

Giọng nói lạnh nhạt vang lên trong nháy mắt, vang vọng bốn phương, vô số đệ tử cau mày, hô hấp đình trệ, ánh mắt gắt gao nhìn về một phía.

"Vâng, Tông chủ!"

"Vâng, Tông chủ!"

"Vâng, Tông chủ!"

..

Các đỉnh núi vang lên rất nhiều tiếng hô, ngay lập tức nhấn chìm vô số gió đêm nhưng những người này đang ở đâu?Không một ai trong số các đệ tử nhìn thấy cả.

Đúng lúc này, một chuyện chấn động xảy ra!

“Vù… Vù…”

Có một số tiếng ù ù trầm thấp từ dưới đáy của sơn cốc, giống như một cự thự thức tỉnh, pháp khí chiến tranh của Ngũ Uẩn Tông, bảo thuyền Ngũ Uẩn.

Ba chiếc bảo thuyền khổng lồ dần dần bay lên trời, khiến mặt đất toàn là bóng mờ, ba lá cờ hiệu từ từ bay lên trong cơn cuồng phong, Ngũ Uẩn Tông!

Vô số đệ tử đều tê dại cả da đầu, trong lòng kích động, sắc mặt đỏ bừng.

Rất nhiều bóng người đứng trên bảo thuyền, trong mắt toát ra sát khí vô tận, tà khí quấn quanh người, trước nay chưa từng có, là Tu Tiên giới của nước Càn xuất chinh!

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Xung quanh nổi lên gió lớn, mây đen và sương mù trên bầu trời dần dần trôi đi, ba chiếc bảo thuyền đã bay lên, hoàn toàn che trời, toát ra khí thế cực lớn.

Cờ của Ngũ Uẩn Tông tung bay rực rỡ trên bảo thuyền, ngay cả ánh trăng cũng không thể làm nó lu mờ.

Bên trên sát khí ngút trời, tất cả tu sĩ Kim Đan kỳ đều hành động, bầu không khí vắng lặng dâng lên lên giữa trời đất, trên bảo thuyền tu sĩ mọc lên như rừng.

Bọn họ nhìn xuống mặt đất, ánh mắt lóe lên từng tia lạnh, hơi lạnh thấu xương, mặt mày lạnh tanh, một chút nhiệt độ cũng không có.

Trận chiến của Tu Tiên giới không giống như đấu pháp, mức độ khốc liệt sẽ vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Cơ Khôn và Thạch Tĩnh cùng đứng ở trong bảo thuyền, trong lòng vô cùng kích động, có chút không xác định, nhưng bỗng nhiên đồng thời cùng nhìn về phía đỉnh núi.

Một tu sĩ Trúc Cơ đang vẫy đại chiến kỳ trong miệng không ngừng hô to.

Ngũ Uẩn Tông chiến thắng trở về!

Nước Càn chiến thắng trở về!

Hơn nữa bên cạnh hắn còn có một Đại Hắc Ngưu không ngừng giậm chân, gầm Ọ ò.

Bọn hắn thậm chí còn làm một bộ đồ nổi bật, trên đó chỉ viết hai chữ, vô địch.