Hắn mà kết hợp với Đại Hắc Ngưu đúng là vạn vật xung quanh cũng đều trở nên tinh túy, giờ đây trong vòng một tháng bọn hắn có thể bồi dưỡng ra linh dược hai trăm năm mươi năm, linh dược ngàn năm không còn là giấc mơ xa xôi nữa rồi.
“Ngũ Hành Độn Quyết cơ sở” và “Ngũ Hành Độn Ảnh” đã được kết hợp hoàn hảo sau khi thêm điểm tốc độ và pháp lực.
Đến bây giờ bọn hắn… Quả thật không biết tốc độ mình nhanh đến cỡ nào và ở Ngũ Uẩn Tông cũng không có chỗ nào để bọn hắn đo tốc độ.
Ở trên chiến trường, dù bọn hắn có nhanh đến đâu thì chắc chắn không thể địch lại được Kim Đan kỳ, thực lực một người một trâu cũng không ảnh hưởng đến đại cuộc, tóm lại dù sao bọn hắn cũng có thể chạy trốn.
Trong năm mươi năm qua, Trần Tầm đã bắt đầu tăng cường luyện Hỏa Cầu thuật, mặc dù sức mạnh chỉ cải thiện một chút, nhưng cũng coi như là có hy vọng rồi.
Đại Hắc Ngưu đã có thể chồng hai trận pháp nhỏ lên nhau, cuối cùng cũng tiến bộ lên một bậc, thành công hơn Trần Tầm nhiều.
Điều này khiến Trần Tầm rất vui mừng, không ngừng ca ngợi Đại Hắc Ngưu là thiên tài không địch thủ, chỉ kém hắn một chút thôi.
Vạn sự khởi đầu gian nan, vì để tổ chức ăn mừng, nên bọn hắn đã bèn lên núi chặt mấy gốc Hạc Linh thụ, khiến cả khu rừng rung động.
Sau khi Từ Văn Lâm trở về, hắn ta càng hài lòng hơn với sư đệ Trần Tầm này, hắn vậy mà rất có lòng, Linh Dược viên này không thay đổi chút nào, nơi không nên chạm vào đều không chạm vào.
Hắn ta lan truyền thông tin này trong vòng bằng hữu, thậm chí có một số người đã tìm đến Trần Tầm, chỉ cần là người bận việc riêng đều sẽ nhờ hắn giúp quản lý Linh Dược viên.
Điểm cống hiến đúng chỗ, Trần Tầm đương nhiên sẽ không từ chối, nhổ linh dược hạt giống chỉ là tiện thể.
Phương thuốc (đan phương) 'Tam Nguyên đan' cũng đã lấy được, căn bản không dẫn đến bất kỳ ai nghi ngờ cả.
Bởi vì hắn bắt đầu từ đan phương Luyện Khí kỳ chậm rãi tăng lên Trúc Cơ kỳ, các trưởng lão cũng chỉ biết lắc đầu, sư đệ này luôn thích lãng phí điểm cống hiến của mình.
Mà linh dược cần thiết trong việc luyện đan và những linh dược hơi trân quý đều nằm ở trong Linh Dược viên của tông môn.
Vào lúc đó, Đại Hắc Ngưu hâm mộ Trần Tầm đến sát đất, không ngừng kêu ọ ò, Trần Tầm thật sự là có ánh mắt nhìn xa trông rộng.
Nhưng không có đan phương thì sẽ dẫn đến không có kỹ năng luyện đan, Trần Tầm cũng đang chậm rãi mò mẫm, từ chủ dược ba trăm năm dùng thành năm trăm năm, hắn cũng không phải rất tin tà.
Hắn đã thử vô số lần, nhưng dùng đan hỏa thông thường thì cũng vô dụng, không còn cách nào ngưng tụ đan dược được.
Nhưng nếu tăng thêm lực lượng đan hỏa, dịch dược sẽ trở nên tương đối ổn định, quả nhiên hắn đoán không sai, chỉ là không dám dùng linh dược quá cũ.
Nếu như đan dược có công dụng quá mạnh, một khi ăn vào sẽ bạo thể mà chết, ở Tu Tiên giới gặp phải sự cố này cũng như cơm bữa.
Hắn và Đại Hắc Ngưu cũng không thiếu tuổi thọ, cho nên cũng không gấp gáp trong việc đuổi theo tu vi.
Chỉ làm cái gì chắc cái đó và cẩn thận cảm ngộ mỗi lần tu vi tinh tiến là được.
Bọn hắn coi sự tồn tại của những linh dược này như món quà ban tặng của trời đất, nếu không dù bản thân có Tinh Nguyên vạn vật đi chăng nữa thì cũng khó mà làm nên chuyện.
Tu hành vốn đã nghịch thiên, đấu tranh cho số mệnh, hai người Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu bởi vì trường sinh nên tâm tính sẽ khác nhau, bọn hắn thật sự vô cùng cảm tạ lão thiên…
Nếu nói Tam Nguyên đan là đan độc cũng không sai, chỉ cần dùng đan hỏa lược bỏ thành phần độc tố của nó thì sẽ bớt đi những chuyện phiền toái.
Trần Tầm cũng phát hiện ra một bí mật lớn đó là một khi gia tăng đan hỏa và sử dụng linh dược lớn hơn số tuổi của linh dược mà trong đan phương yêu cầu, phẩm chất đan dược sẽ càng chất lượng hơn.
Tuy thuật luyện đan của hắn sơ sài nhưng có thể tạm thời luyện chế được Tam Nguyên đan trung phẩm đủ dùng, làm người biết đủ là vui rồi.
Bên cạnh đó, bọn hắn còn nhìn thấy đủ các loại bảo vật trong danh sách đấu giá của thành Ngự Hư, thậm chí có cả linh thú.
Quả thật là ngoài sức tưởng tượng của bọn hắn, kiến thức tăng vọt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm sau này nhất định sẽ đi đến đó.
Mỗi ngày Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều cười tươi như hoa, bọn hắn cứ ngỡ những vật này là của mình và quan trọng nhất là còn nhìn thấy có rất nhiều vật che đậy thần thức.
Có pháp khí, có đủ loại vật liệu kỳ lạ, có đồ vật trú nhan, Tu Tiên giới này đúng là vô cùng huyền ảo, luôn khiến người ta tràn đầy mơ mộng về nó.
……..
Hôm nay.
Bên cạnh khe Hối Tuyền của Linh Dược viên vang lên tiếng mài rìu, đúng hơn là dùng đá để mài pháp khí, chuyện này quả thật chỉ có Trần Tầm mới làm được, mài đến nỗi cục đá không còn nguyên vẹn.
"Lão Ngưu, đây gọi là nghi thức trước khi bắt đầu cuộc chiến, cũng có nghĩa là tương lai chúng ta sẽ chiến thắng trở về!"
Khuôn mặt Trần Tầm nghiêm túc, ánh mắt hơi lạnh lùng, tay không ngừng mài Khai Sơn Phủ:
"Trước giờ chúng ta chưa từng ra chiến trường nhỉ.”
"Ọ ò!" Đại Hắc Ngưu gầm lên, móng trâu liên tục giơ cao, vẻ mặt nghiêm nghị, nó cũng ngồi sang một bên để mài giũa các lưỡi dao dùng cho trang phục tội phạm.
"Chiến trường không phải trò đùa, tuyệt đối không giống như bí cảnh núi Nam Đẩu. Lão Ngưu, chúng ta nhất định phải cẩn thận."
Vẻ mặt Trần Tầm hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc đến thế. Hắn không thể tưởng tượng nổi chiến tranh giữa các tu tiên giả, nhưng hắn biết nhất định sẽ bi thảm hơn cả chiến tranh giữa các phàm nhân
“Ọ òoo!” Móng của Đại Hắc Ngưu di chuyển nhanh hơn một chút, thần sắc vô cùng căng thẳng, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu ọ ò.
Nó đã bị trận thế của Ngũ Uẩn Tông dọa sợ, chiến trận lớn như thế và không biết bên thập đại Tiên Môn sẽ lớn cỡ nào nữa, Tu Tiên giới thật sự là quá đáng sợ.
Đại Hắc Ngưu từng hỏi qua Trần Tầm, cũng lấy được thông tin chính xác, tại sao bọn hắn không rời đi sớm, ít nhất không cần liều mạng như bây giờ.
Hơn nữa hai nước trong Tu Tiên giới đại chiến, thiếu đi hai người bọn hắn cũng không sao, nhiều thêm hai người bọn hắn cũng bình thường. Từ xưa nay, Trần Tầm chưa bao giờ đặt bản thân mình vào tình cảnh nguy hiểm.
Nhưng Trần Tầm chỉ cười nói: "Nếu ngay cả lòng đấu tranh cũng không có mà chúng ta ngay lúc này chạy đi thì công đức ngàn năm, vạn năm, trăm triệu năm có thể sẽ bị mất…"
"Chúng ta có thể an toàn, nhưng không có cốt khí thì đời này làm gì được nữa. Lão Ngưu, không tranh không cướp khác với tham sống sợ chết.”
"Đây là đất nước mà chúng ta sinh ra, tổ chim bị phá sẽ không bảo vệ được trứng. Ngươi còn nhớ tiểu sơn thôn chứ, lão Tôn và những người khác đều đang yên nghỉ ở nơi đó và Ngũ Uẩn Tông còn là ngôi nhà mới của chúng ta."
"So chúng ta với các đại tu sĩ khác thì đúng thật là ngu ngốc, tất cả mọi người không chống cự, chạy hết, nhanh chóng giải tán, tu tiên cái rắm, làm tán tu chơi nhà chòi thì may ra!"
"Loại người này, cho dù có tu đến đại đạo đỉnh cao, cũng vẫn nhát gan, cái gì cũng không làm được và đặc biệt nhất là không chiếm được sự công nhận của Tây Môn Hắc Ngưu nhà ngươi.”
Đại Hắc Ngưu như được giác ngộ, cặp mắt trừng to, kích động đến mức chỉ thiếu việc đốt nhang, cúi đầu quỳ lạy Trần Tầm.
Cuối cùng Trần Tầm chỉ cười lạnh. Nếu đại thế qua đi mà không có ai ngăn cản được những đại tu sĩ phía địch kia, thì bọn hắn đương nhiên sẽ bỏ chạy.
Hắn và Đại Hắc Ngưu có thể đánh được bao nhiêu người? Chỉ cần một đại tu sĩ Kim Đan kỳ dùng pháp thuật vồ một cái, bọn hắn liền biến mất không tăm hơi rồi.
Chờ sau này có thực lực thì trở về đánh nát sơn môn bọn họ thành đá vụn.
Sau đó bọn hắn lại đào mộ từ thế hệ này đến thế hệ khác, thử hỏi trong nước Vũ có bao nhiêu tu tiên giả có thể so được tuổi thọ với bọn hắn.
"Lão Ngưu, nhớ kỹ lời ta nói, chúng ta chỉ đánh những tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thôi nha. Và nếu gặp phải Trúc Cơ trung kỳ trở lên thì ngay lập tức bỏ chạy, tuyệt đối không được liều mạng."
“Ọ òoo!!”
Một người một trâu khí thế hừng hực mài vũ khí xoèn xoẹt ở trong hang động, lòng sôi sục nhiệt huyết, vì đại nghĩa của nước nhà cho nên bọn hắn không thể sợ hãi, thề nhất định phải bảo vệ lãnh thổ của nước Càn!
Bọn hắn đã cùng nhau đói, cùng nhau băng qua đường, cùng nhau ngồi tù và giờ đây sẽ cùng nhau lên chiến trường.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn nhau, hiểu ý cười một tiếng, trong mắt bọn hắn đều mang cảm động khó mà diễn tả bằng lời.
“Lão Ngưu, kiểm tra trang bị và tư trang của chúng ta, toàn bộ mang theo, không được bỏ sót lại thứ gì.”
“Ò!” Đại Hắc Ngưu thở ra một ngụm hơi mạnh, chớp mắt nó liền biến mất trong hang động, đi đến một hang động khác để kiểm tra lại lần cuối.
Bỗng nhiên.
Trần Tầm nhăn mày, Truyền m phù của hắn liên tục phát ra những luồng ánh sáng nhạt.
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, hắn trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Ngay lập tức, trong dược viện xuất hiện một bóng người, Trần Tầm phất tay một cái, mở ra cấm chế.
"Trần Tầm sư đệ, thập đại Tiên Môn đã phát động Tru Tiên lệnh, các tông môn của nước Càn đều nhận được tin tức, chính thức khai chiến với Tu Tiên giới nước Vũ!!"
Một giọng nói tràn đầy lo lắng của một nữ nhân truyền đến, là Liễu Diên, nàng khẽ nói: "Sau ba ngày nữa, Ngũ Uẩn Tông chúng ta sẽ xuất phát!”
“Cái gì?!”
Một tiếng rống kinh thiên động địa vang dội khắp dược viên, Trần Tầm thuấn di xuất hiện tại lối vào, hai viền mắt hắn ửng đỏ: “Lão Ngưu, bỏ hết đồ ở nhà, chúng ta chuẩn bị xuất phát ra chiến trường.”
"Ọ òoo!!"
Lại một tiếng rống to rung lở trời đất phát ra từ một nơi hang động khác, đôi mắt của nó cũng đỏ rực và điên cuồng lao về phía Trần Tầm
Trong trận chiến này ta mặc kệ hắn là ai, sa trường chiêu binh, tướng quân trăm trận tử chiến, là một đấng nam nhi tất nhiên phải lên chiến trường!
Một tay Trần Tầm cầm Khai Sơn Phủ, ngang hông quấn thêm hai thanh, tay còn lại cầm khăn trùm đầu tội phạm, ánh mắt lạnh lẽo.
Đại Hắc Ngưu đứng bên cạnh Trần Tầm không ngừng gầm to, nó đã treo kiếm khắp người, sẵn sàng chiến đấu vì nước Càn bất cứ lúc nào!
Bão gió thổi tới vô biên, sát ý lạnh như băng tung hoành tứ phương, đồng cỏ chung quanh không ngừng đổ rạp xuống, khí thế kinh thiên.
Bây giờ Liễu Diên đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, nàng trố mắt nghẹn họng nhìn chằm chằm Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, tình huống gì vậy...
“Liễu sư tỷ yên tâm đi, đệ cùng với Lão Ngưu đã sớm chuẩn bị cho ngày này, nguyện hết lòng vì tổ quốc mà xả thân, đổ máu! Chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.”
Trần Tầm lúc này sôi máu, hét lớn một tiếng, về phần tại sao phải giữ lại giọt máu cuối cùng, tất nhiên là để xách thùng chạy trốn rồi.
“Ọ òoo” Đại Hắc Ngưu giận dữ hét lớn, trong lòng kích động không thôi, lão Ngưu ta cuối cùng cũng được ra chiến trường.