Chương 44: Chương 44: Tần Thanh Nhã cầu xin chủ nhân giúp chữa bệnh

Tà Lam cùng Tần Thanh Nhã hai người chọn một phòng thích hợp cho mình sao, Hoa Thiên cũng dặn dò hai câu rồi quay người rời đi.

Tần Thanh Nhã lúc đầu cũng không có ý định cùng Tà Lam ở chung một phòng, nhưng nhìn một gian phòng cũng không tính nhỏ, ở hai người cũng không thành vấn đề, cho nên nàng chỉ cói thể cùng nam nhân mình ở chung roài.

Nam nữ ở chung một phòng mặc dù không tốt lắm, nếu là bình thường, sẽ bị mọi người khinh bỉ, nói lời châm chọc.

Nhưng bây giờ Tà Lam cùng Tần Thanh Nhã dù sau cũng là đệ tử của một phong phong chủ, thân phận đã rất tôn quý, ở trong lòng nghĩ một lần là được, nếu đem lời nói nói ra ngoài, bọn họ cũng không có cái lá gan lớn như thế.

Trong phòng của Tà Lam.

Nhìn bên trong bố trí cũng không quá nhiều, chỉ đơn giản một cái bàn, hai cái ghế cùng một cái giường.

Giường này đủ cho ba người trưởng thành nằm chung cũng không cảm thấy gì, vừa vào, Tần Thanh Nhã đã từ trong túi trữ vật lấy ra vật phẩm đồ dùng của mình.

Sau khi thay cái giường làm bằng một cái nệm êm sau, Tần Thanh Nhã cùng Tà Lam mới ôm nhau nằm ở trên giường, hai người nhìn nhau không nói gì, khóe miệng lại nở nụ cười.

"Tà Lam, ta cảm giác chúng ta rất giống đôi vợ chồng ở cùng nhau sinh hoạt."

Tần Thanh Nhã nở nụ cười, bàn tay cùng hắn đang xen vào nhau mở miệng nói, Tà Lam cũng có loại cảm giác này," Vậy Thanh Nhã ngươi muốn làm phu nhân của ta sao."

Tà Lam cả người áp sát lại gần Tần Thanh Nhã, cái đầu chống đỡ cái trán của nàng thâm tình mở miệng hỏi.

Tần Thanh Nhã khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, nhìn khuôn mặt hắn chăm chú nhìn xem mình, nàng nhẹ nhàn khẽ gật đầu.

"Tà...phu quân.."

Tần Thanh Nhã từ trong cổ họng phát ra âm thanh, nhìn khuôn mặt khả ái của nàng, Tà Lam đã không nhịn được nữa, môi thơm của nàng ngay lập tức bị hắn cậy ra, Tần Thanh Nhã nhiệt tình đáp lại, chủ động phối hợp Tà Lam.

Tần Thanh Nhã càng hôn càng phấn khởi, bàn tay nhỏ cũng đã bắt đầu ở trên người Tà Lam tìm kiếm thứ gì.

Hai mắt nàng thủy nhãn như tơ nhìn xem nam nhân trước mắt, nhìn hắn nở nụ cười ra hiệu cho mình, nàng khóe môi không nhịn được khé vương ra, đầu lưỡi yêu mị cúi xuống bắt đầu ăn kem ly của mình.

Y phục trên người chớp mát đã bị nàng thuần thục cho tháo xuống, chỉ để lại nữa ẩn nữa hiện phong cảnh tuyệt đẹp, hai đại bạch thỏ được hắn chăm sóc trên đường tới Bạch Nhật tông so lúc hắn gặp nàng to hơn rất nhiều, áo lót của nàng giống như không thể chứa đựng được mà căn ra.

Tà Lam bàn tay nhẹ nhàn đụng một cái, cái áo ngực liền bung ra ngoài, mùi hương khi thoát khỏi trối buộc cũng ngay lập tức song vào mũi của hắn.

"Thanh Nhã, thật thơm."

Tần Thanh Nhã che lấy miệng của mình thẹn thùng nhìn xem hắn, khi nãy ăn kem ly quá chú tâm, bây giờ miệng nàng có chút lạnh buốt.

Cái miệng nhỏ một lần nữa bị hắn đống chiếm, hai đại bạch thỏ chống ở trước ngực làm tà Lam cảm thấy rất mềm mại, hơi thở của Tần Thanh Nhã cũng đi theo gấp ráp hơn.

"Thanh Nhã, ta chỉ cho ngươi một món điểm tâm mới."

Tà Lam ôn nhu xoa đầu nàng không có hảo ý mở miệng nói, Tần Thanh Nhã nghe có điểm tâm mới liền không nhịn được truy hỏi," Là món gì nha, ăn ngon không nha."

Tà Lam thần bí nở nụ cười, không bao lâu, Tần Thanh Nhã chứng kiến một bánh mì song hơi đầy nóng hỏi trước mắt, món điểm tâm này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, cho nên rất là hiểu kỳ quan sát.

"Tà Lam, món này quả nhiên rất ngon."

Tần Thanh Nhã vừa ăn xúc xích ở trên bánh mì, nàng vừa ăn vừa không rõ nói, Tà Lam híp mắt xoa đầu nàng mở miệng nói," Ngon thì ăn nhiều vào, ta ở đây có rất nhiều."

"Ân."

Tần Thanh Nhã ăn có chút mất sức nhẹ gật đầu, cho dù xúc xích rất nóng, nhưng hương vị quá ngon, làm Tần Thanh Nhã không nở rời khỏi, nhìn nàng ăn ngon như thế, Tà Lam một chút nữa cũng định cho chúng nữ ăn thử, nhưng bây giờ cho Tần Thanh Nhã ăn no bụng rồi tính tiếp.

Vì ăn quá nhiều, cho nên Tần Thanh Nhã cơ thể cảm thấy rất không thoải mái, trong người cảm giác nóng, rất giống triệu chứng sốt cao làm nàng hô hấp khó khăn.

Tần Thanh Nhã nhìn xem mũi kim tiêm to lớn ở trước mắt, ánh mắt nàng tràn đầy hi vọng nhìn xem Tà Lam mở miệng nói," Tà Lam, ta cảm thấy rất khó chịu, ngươi mau chích một mũi cho ta, ta chịu không được nữa."

Tà Lam cầm kim tiêm mở miệng nói," Thanh Nhã, bây giờ ngươi là nhờ ta giúp ngươi chữa bệnh, ta cũng muốn có thù lao a."

Nghe Tà Lam còn muốn thù lao, Tần Thanh Nhã cắn môi cố không cho mình ho khang mở miệng hỏi," Vậy ngươi muốn cái gì thù lao."

Tà Lam không có hảo ý mở miệng nói," Ta chỉ cần trong lúc ta chích cho ngươi, ngươi phải gọi ta bằng chủ nhân, nếu không hiệu quả sẽ kém rất nhiều, ngươi không khỏi bệnh cũng đừng trách ta."

Nghe Tà Lam nói ra điều kiện, Tần Thanh Nhã khuôn mặt hơi đổi, nhưng thân thể cảm giác không thoải mái làm nàng cắn răng mở miệng nói," Được, ta đáp ứng ngươi."

"Gọi ta là cái gì."

Tà Lam nhíu mày mở miệng hỏi lại.

"Chủ..chủ nhân xin ngươi giúp ta chích..."

Tần Thanh Nhã khó khăn nói ra chủ nhân hai chữ, nhưng khi nói ra về sau, Tần Thanh Nhã trong lòng lại không hiểu có cảm giác khác thường.

"Như vậy mới được chứ, thả lòng, đừng quá căng thẳng, chủ nhân chuẩn bị chích thuốc cho ngươi."

Tà Lam cầm kim tiêm đặt lên người Tần Thanh Nhã, cảm nhận được đầu kim tiêm đặt lên trên người mình, Tần Thanh Nhã hồi hợp nhìn xuống mũi kim tiêm.

"Thanh Nhã, ngươi chịu đựng một chút, mới chích sẽ cảm thấy có chút đau, nhưng từ từ rồi sẽ hết."

Tà Lam từ từ đưa mũi kim tiêm vào trong cơ thể Tần Thanh Nhã, vừa mở miệng an ủi.

"Chủ nhân, ta không sao ngươi từ tử chích cũng được, không vội rút ra."

Tần Thanh Nhã hai mắt híp híp mở miệng nói, Tà Lam cũng nghe theo lời nàng đặt kim tiêm trong cơ thể nàng rất lâu, thời gian trôi qua hai tiếng, thuốc trong kim tiêm cũng được Tà Lam chích vào trong cơ thể nàng.

Tần Thanh Nhã cảm nhận được thân thể từ từ tốt lên, nàng không nhịn được kêu lên một tiếng sung sướng, hai mắt nàng chảy xuống hạnh phúc nước mắt.

Nơi đây trừ bớt ở phía trên, tĩnh lược 1500 chữ.

Tà Lam sau khi rút mũi kim tiêm ra, hắn thỏa mãn nở nụ cười, lại chữa xong bệnh cho một bệnh nhân, mình thật là một người tốt.

Suy nghĩ lung tung qua đi, Tà Lam cúi xuống ôm Tần Thanh Nhã vào trong ngực, có Mị Lực Ấn Ký Trị Liệu cho nàng, Tần Thanh Nhã cũng không quá cảm thấy mệt mỏi, nàng hai mắt nhu tình nhìn xem nam nhân của mình, môi thương ngay lập tức chủ động tấn công.

Giai nhân chủ động, Tà Lam cũng thỏa mãn nàng, hai người nằm trên giường lăn qua lộn lại, bây giờ cái nệm vừa trải trên giường có vẻ đã sài không được, một hồi phải đổi một cái khác roài.

"Chủ nhân, bây giờ thân thể ta đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng ta lại thèm ăn kem ly."

Trong lúc trị liệu, Tần Thanh Nhã gọi chủ nhân liên tục, bây giờ cho dù trị liệu xong nàng cũng quên mất đổi sưng hô.

Tà Lam bất đắc dĩ, hắn cung chìu nhìn nàng mở miệng nói," Thanh Nhã thật tham ăn."

"Hì-Hì."

Tần Thanh Nhã le lưỡi cười, biết hắn đã đồng ý, nàng bắt đầu cúi xuống cầm lấy ly kem ly của mình, mặc dù để lâu kem phô mai đã tan ra rất nhiều nước, nhưng nàng cũng không có che bọn chúng, Tần Thanh Nhã say sưa ngon lành liếm hết nước trên kem ly rồi mới bắt đầu ăn bánh phần dưới.