Chương 43: Chương 43: Hồ Mị Na, Thu đồ đệ

Chương 43: Hồ Mị Na, Thu đồ đệ

Nói xong hắn nắm tay Tần Thanh Nhã đi qua một bên chờ đợi, các trưởng lãi sau khi nhìn thấy hắn xuất hiện, ánh mắt đều nhau nhau nhìn trên người hắn.

Bọn họ trong lòng rất muốn thu Tà Lam như thế một vị đệ tử, nhưng nhìn bốn vị phong chủ cũng nhìn Tà Lam thì bóp tắt cái ý nghĩ này.

Tà Lam sau khi ôn định chỗ đứng cũng đưa mắt đánh giá vị nữ nhân duy nhất ở trên chủ tọa.

"Đinh: Hồ Mị Na

Tuổi 805

Nhan trị 94

Chiều cao 1m87

Tu vi Hợp thể Cảnh tầng 8

Hảo cảm 35"

Nhìn xem hệ thống đưa ra thông tin của Hồ Mị Na, Tà Lam hai mắt phút chốc liền sáng lên, đây là cái thứ nhất đùi hắn nhất định phải đạt được.

Hồ Mị Na giống như cũng cảm giác được ánh mắt của Tà Lam nhìn về phía mình, trong phút chốc, hai người ánh mắt trùng hợp đụng vào nhau.

Cũng vào chính lúc này, Tà Lam trong lòng mở miệng nói với hệ thống," Hệ thống, cho ta dùng 30 điểm Mị Lực vào trên người của Hồ Mị Na."

"Đinh: ký chủ đối với Hồ Mị Na sử dụng 30 điểm Mị Lực, sử dụng thành công."

"Đinh: Hồ Mị Na

Tuổi 805

Nhan trị 94

Chiều cao 1m87

Tu vi Hợp thể Cảnh tầng 8

Hảo cảm 65"

Hồ Mị Na nhìn Tà Lam hai mắt một khắc này, trong lòng nàng không hiểu sao, một cảm giác tim đập nhân đột nhiên đột kích, làm nàng hô hấp trì trệ.

"Tiểu tử này..."

Hồ Mị Na trong lòng kinh nghi nhìn Tà Lam, Tà Lam mỉm cười nhìn nàng, điều này làm Hồ Mị Na lập tức dời tầm mắt.

"Ta đây là bị sao, bì sao vừa nhìn thấy hắn, trong lòng lại hiện lên cảm giác kỳ quái."

Cho dù đã sống hơn 800 tuổi, nhưng nàng vẫn còn là hoàn hoa đại khuê nữ, cho dù các sư huynh của nàng, nàng cũng chưa bao giờ tâm động qua.

Nhưng hôm nay, chỉ vừa nhìn một tiểu tử lại làm cho nàng cảm thấy xuân tâm manh động.

Không bao lâu, màn sáng trong kính cũng tối xuống, điều này đại biểu cho trong bí cảnh đã không có người tồn tại, cuộc khảo hạch cũng kết thúc.

Tên trưởng lão lúc này bay lên không trung, hắn nhìn xuống những người thông qua khảo hạch đứng phía dưới mở miệng nói," Khảo hạch tuyển chọn chính thức kết thúc, các người từ bây giờ bắt đầu sẽ là đệ tử của Bạch Nhật tông của chúng ta."

Nghe lời nói của tên trưởng lão, mặc dù đã biết mình thông qua, nhưng các thiếu niên cùng thiếu nữ cũng không nhịn được kích động hoan hô.

Tên trưởng lão lúc này mở miệng nói tiếp," Các ngươi vừa gia nhập Bạch Nhật tông sẽ chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử."

Nghe chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử, mọi người sắc mặt không dễ nhìn.

"Nhưng qua một tháng sau, các ngươi có một tháng để chuẩn bị, sau một tháng tất cả các ngươi sẽ tham gia nội môn gia nhập tư cách, tình hình cụ thể sẽ có người cùng các ngươi nói rõ việc này."

Nói xong, tên trưởng lão đó liền lui ra một bên, lúc này tông chủ và bốn vị phong chủ cũng từ trên ghế ngồi bay lên, Tật Dự có vẻ có chút không thể chờ đợi, chớp mắt liền xuất hiện trước mặt của một thanh niên.

"Tiêu Hạo, ngươi đồng ý bái ta vi sư."

Người gọi là Tiêu Hạo nghe một vị phong chủ muốn thu mình làm đồ đệ, hắn không do dự hai chân quỳ xuống mở miệng nói," Đệ tử Tiêu Hạo bái kiến sư phụ."

"Tốt-Tốt-Tốt...ha-ha-ha..."

Nghe Tiêu Hạo đồng ý bái mình vi sư, Tật Dự cười không ngậm mồm vào được, liên tục vỗ vỗ bả vai Tiêu Hạo.

Nhìn thấy có người vậy mà bị phong chủ nhìn trúng thu làm đồ đệ, mọi người đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn xem.

Hồ Mị Na lúc này một bước bước ra, thân hình như quỷ mị xuất hiện trước mặt Tà Lam cùng Tần Thanh Nhã hai người.

Mùi hương đột nhiên đột kích làm Tà Lam hít sâu một hơi, nhìn thấy Tà Lam khuôn mặt vậy mà hơi tỏ ra một chút hưởng thụ, Hồ Mị Na trong lòng khẽ rắc một tiếng, nhưng trong lòng cũng không có phản cảm, ngược lại rất là đắc ý.

"Hồ Mị Na nhìn Tà Lam cùng Tần Thanh Nhã mở miệng hỏi," Tà Lam, Tần Thanh Nhã ta muốn thu hai người các ngươi làm đệ tử, các ngươi ý như thế nào."

Lần này tới lược tông chủ Hạ Thiếu Niên cùng Ba vị phong chủ còn lại kinh ngạc, không ngờ tiểu sư muội vậy mà không nói lời nào trước tiên chọn người tốt nhất, bọn họ còn tưởng qua một tháng sau mới tiến hành tranh dành Tà Lam, không ngờ Hồ Mị Na lại chơi một chiêu này.

Nhưng trước mặt các đệ tử, bọn họ cũng không tiên ở đây trách mốc nàng cái gì, dù sao nàng là tiểu sư muội của bọn họ nha, bọn họ cũng không đành lòng trách mốc, cùng với trong nhà còn có một vị tính tình không quá tốt lão thái bà đang ở đầu, không cẩn thận liền bị lôi ra đánh cái mông.

"Đệ tử Tà Lam (Tần Thanh Nhã) bái kiến sư phụ."

Hai người cũng không do dự liền quỳ xuống bái sư, Tà Lam là trong lòng có quyết định trước cho nên không chút do dự đồng ý.

Còn Tần Thanh Nhã nghe Tà Lam mở miệng cũng mở miệng nói theo, nàng bây giờ chỉ cần Tà Lam đi đâu thì nàng sẽ đi đó.

Hồ Mị Na lúc đầu chỉ muốn thu Tần Thanh Nhã một người làm đệ tử, biểu hiện của Tần Thanh Nhã trong bí cảnh làm nàng rất hài lòng, mặc dù đại đa số đều là Tà Lam ở phía trước bảo vệ Tần Thanh Nhã chiến đấu, nhưng Tần Thanh Nhã cũng đôi lúc xuất thủ giải quyết yêu thú xung quanh.

Nhưng nhìn đến Tà Lam một khắc đó trở đi, trong lòng nàng liền thay đổi chủ ý.

Nàng muốn tìm hiểu xem, mình vì sao đối với tiểu tử này lại lộ ra cảm giác khác thường, mà cách dễ biết nhất là mang theo hắn ở bên người.

Mặc dù được thu làm đệ tử, nhưng một tháng sau vẫn theo quá trình tham gia nội môn tư cách.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, tông chủ cùng bốn vị phong cũng không ở đây chờ lâu, thân hình chớp mắt đã biến mất không thấy.

Hoa Thiên lúc này xuất hiên trước mặt của hai người, Tà Lam cùng Tần Thanh Nhã vội vàng chấp tay," Hoa Thiên tiền bối."

Hoa Thiên nhìn hai người mỉm cười nói," Bây giờ các ngươi đã là đệ tử của Hồ sư thúc, cho nên gọi ta Hoa Thiên sư huynh là được."

"Hoa Thiên sư huynh."

Tà Lam cùng Tần Thanh Nhã cũng vội nói, Hoa Thiên hài lòng nhẹ gật đầu, từ trong túi trữ vật bay ra hai kiện vật phẩm, Hoa Thiên mỉm cười mở miệng nói," Tà Lam sư đệ, ta quan sát thấy ngươi dùng kiếm vẫn là thanh kiếm bình thường, Kiêm Trì kiếm này là lễ vật ta tặng cho ngươi."

"Tần sư muội, ta không biết ngươi cần gì, trên người ta chỉ có vũ khí, cho nên Hoa Tuyết kiếm này là lễ vật ta tặng cho ngươi."

Nhìn hai thanh kiếm lơ lững trước mặt, Tà Lam cùng Tần Thanh Nhã hai tay liền tiếp lấy thân kiếm, sau đó chấp tay nói một tiếng cảm tạ sư huynh.

Mà những người xung quanh lúc này vẫn chưa tán đi, bọn họ hai mắt đều cí chút đỏ lên nhìn xem hai người.

Hai thanh kiếm đó cấp bật đã là một thanh linh khí hạ phẩm, bọn họ gia tốc người mạnh nhất dùng cũng chỉ là vũ khí linh khí hạ phẩm mà thôi, hỏi sao bọn họ không đỏ con mắt.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Hoa Thiên là người dẫn đường đưa những đệ tử mới đi tới một nơi ở đã chuẩn bị xong, chỗ này gian phòng rất nhiều, ở hơn 1000 người cũng không là vấn đề gì.

Nhưng nơi đây chỉ là một góc của băng sơn thôi, đủ để biết ngoại môn chỗ ở rộng lớn tới mức nào, Bạch Nhật tông to lớn tới mức nào.