Tần Thanh Nhã cố ép nội tâm hoảng sợ bình tĩnh mở miệng nói, nghe nàng lời nói ngây thơ, Trương Hổ nở nụ cười mở miệng nói," Không, không, Thanh Nhã, ngươi tâm linh bây giờ sẽ rất là bất an đi, ta đến đây là để làm tâm linh của ngươi trở nên khoái lạc."
Đã nói tới mức này, Liêm thúc biết mọi chuyện đã vạch mặt, hắn quay đầu nhìn về phía Tà Lam mở miệng nói," Tà Lam tiểu huynh đệ, làm ơn mang tiểu thư nhà ta chạy đi, ta ở đây cảng chân bọn họ."
"Làm sao ta có thể để con mồi của mình chạy được, lên đi, cản lão già đó lại."
Một người kế bên khẽ chấp tay, ngay lập tức thân hình đã xuất hiện trước mặt Liêm thúc.
Nhìn mọi chuyện như mình nghĩ, Trương Hổ nở nụ cười, hắn tham lam từng bước đi tới Tần Thanh Nhã mở miệng nói," Thanh Nhã, sau đêm nay ngươi sẽ thuộc về Trương Hổ ta, Tần gia cũng sẽ bị Trương gia ta thâu tóm, ngoan ngoan làm cho ta hài lòng, nếu không đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc."
Tà Lam nhìn ra tu vi của kẻ này, chỉ là Trúc cơ Cảnh tầng 1 mà thôi, đối phó với Tần Thanh Nhã rất dễ dàng, nhưng hắn còn đứng ở đây nha.
"Ân, tiểu tử, còn không mau cút đi, ta không muốn tay dính máu tanh."
Trương Hổ nhìn đứng trước người Tần Thanh Nhã Tà Lam mở miệng quát, hắn cầm cây quạt chỉ hướng Tà Lam nghiêm nghị nói.
Tà Lam nở nụ cười nhìn xem Trương Hổ, lúc này Tần Thanh Nhã thân thể run lên lợi hại, nhưng nàng cố ấy dũng khí mở miệng nói," Tà Lam ngươi mau đi trước, hắn sẽ không giết ta."
Tà Lam mỉm cười lắc đầu, bàn tay vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng mở miệng nói," Yên tâm đi, ta sẽ không để hắn tổn thương ngươi."
Nhìn Tà Lam vậy mà cùng nữ nhân mà mình thầm mến thân mật như thế nói chuyện, Trương Hổ hai mắt sung huyết, sát khí từ trên người bóc lên gào thét âm thanh vang lên," Tên khốn, bỏ cái tay chó chết của ngươi ra."
Nói xong, hắn thân hình liền lao về phía Tà Lam, chiếc quạt hóa thành một lưỡi dao sắc hướng cánh tay hắn chém xuống.
Tà Lam hai mắt bắn ra hàng quang, tay cũng không có rời đầu Tần Thanh Nhã, một chân dùng tốc độ nhanh hơn hướng bụng Trương Hổ đá vào.
Phốc
Âm thanh va chạm nhục thể vang lên, Trương Hổ hai mắt trợn lồi ra, cả thân thể không bị khống chế bị một lực mạnh mẽ đánh bay về phía sau.
Bành
Thân thể hắn chính xác đánh trúng vào một thân cây đại thụ, Trương Hổ khuôn mặt vặn vẹo, thân thể cứng ngắc từ trên tay tuột xuống.
"Thiếu gia."
Tên đang cùng Liêm thúc giao thủ nhìn thấy Trương Hổ thê thảm liền tức giận hét lên một tiếng, cũng không để ý Liêm thúc không còn có sức chống cự liền hướng Trương Hổ chạy tới.
"Thiếu gia, ngươi không sao chứ."
"Giết hắn, giết hắn cho ta, không bắt sống hắn, ta muốn tra tấn hắn..."
Trương Hổ hô hấp khó khăn nói ra từng chữ, tên kia liền nhìn về phía Tà Lam nhẹ gật đầu.
"Thiếu gia yên tâm."
Nói xong, hắn hướng về phía Tà Lam phóng đi.
Tà Lam nhìn tên kia nhào tới, liền nhìn Tần Thanh Nhã mở miệng nói," Ở đây đợi ta, rất nhanh sẽ kết thúc."
Tần Thanh Nhã nhìn Tà Lam khuôn mặt soái khí mang theo tự tin nhìn mình thì nội tâm xao động, nàng nhẹ gật đầu.
Nhìn Tà Lam cùng tên kia giao thủ, Tần Thanh Nhã hai mắt thất thần," Nam nhân này thật mạnh."
Nhìn Tà Lam đem tên kia đánh thành chó chết, bị phi kiếm xuyên thủng thân thể té xuống đất, Tần Thanh Nhã thì thào mở miệng nói.
Trương Hổ chính mắt nhìn kẻ mạnh nhất bên mình bị Tà Lam giết chết, hắn cũng không quan tâm những thứ khác, ngay lập tức quay người liền chạy.
"A."
Tà Lam làm sao để cho hắn trốn, thân ảnh chớp mắt thuấn di đi tới đạp Trương Hổ ngã xuống đất.
"Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta, ca ca ta là nội môn đệ tử của Bạch Nhật tông aaa..."
Tà Lam cảm thấy vô cùng phiền, một thanh phi kiếm không do dự hướng cái ót của hắn tâm xuống, phi kiếm đâm xuyên qua miệng Trương Hổ làm hắn hét lên một tiếng thảm thiết rồi bất động.
Cướp Thi level 5 ngay lập tức được hắn triển khai, hắn không có thời gian nhìn liền ném vào túi trữ vật.
Mọi chuyện kết thúc, Tà Lam đương nhiên không thể bỏ cá lọt lưới chạy thoát, có thuấn di ở trong người, những tên này chạy đường nào cho thoát.
Nhìn thi thể đầy đất, mọi người lúc này mới hoan hô, ai nấy trên thân đều mang theo vét thương không nhỏ, chết người cũng không ít, hơn 50 người bây giờ chỉ còn không tới 20 người.
Liêm thúc cũng rất thảm, sau lưng không biết bị bao nhiêu vét kiếm chém, nhưng da dầy thịt béo, hắn cũng không có trí mạng vét thương, chỉ là nhìn rất kinh khủng, cùng hao kiệt thể lực.
"Tà Lam, Tà Lam ngươi không sau chứ."
Tần Thanh Nhã một đầu tóc dài đã bại lộ trong không khí, áo choàng trên người cũng biến mất không thấy, nàng lúc này cũng không tiếp tục ngụy trang.
Nhìn Tần Thanh Nhã ở trên thân mình sờ loạn, Tà Lam bàn tay vỗ cái đầu nhỏ của nàng mở miệng nói," Yên tâm ta không sao."
Cái đầu lại bị vỗ, Tần Thanh Nhã tức giận hung hung giơ quả đấm nhỏ mở miệng nói," Đừng đánh đầu ta, sẽ trở nên ngốc nghếch."
Tà Lam bàn tay nhéo mặt nàng mở miệng hỏi," Vậy ta nhéo mặt ngươi được không."
"Không được, Tà Lam xấu lắm."
Nhìn hai người giống như không có chuyện gì đứng đó đùa giỡn, tất cả mọi ngưởi đều bất đắc dĩ, đại ca, tiểu thư, thương binh vẫn còn cần cứu trị đâu.
"Cảm ơn tiền bối ra tay tương trợ, trợ giúp tiểu thư cùng bọn ta."
Qua một lúc chỉnh đốn, Liêm thúc lúc này bị băng bó không bỏ sót đi tới chấp tay mở miệng nói cảm ơn, mọi người còn sống sót cũng cùng nhau nói theo.
"Mọi người đừng khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi."
Tà Lam phất tay mở miệng nói, Tần Thanh Nhã lúc này vui vẻ ôm cánh tay hắn mở miệng nói," Tà Lam, ta không ngờ ngươi mạnh như thế, dễ dàng vậy mà giết chết một tên Kim đan Cảnh tầng 1."
Nghe nàng nói lời này, tất cả mọi người đều phản ứng lại, nhau nhau dùng ánh mắt kính sợ nhìn Tà Lam, Liêm thúc trong lòng cũng cười khổ, không phải người ta dùng pháp bảo che giấu tu vi, mà là người ta tu vi mạnh hơn mình.
Mọi người cũng tán đi, Liêm thúc cũng lại không lo lắng mà ngã xuống đất nghĩ ngơi.
Tà Lam nhìn vẫn còn ôm cánh tay mình Tần Thanh Nhã, hắn mỉm cười mở miệng nói," Được rồi, nguy hiểm đã giải trừ, Thanh Nhã, ngươi cũng vào liều nghĩ ngơi đi."
Nói ra cũng thần kỳ, đánh nhau mãnh liệt như thế, nhưng liều trại của Tần Thanh Nhã vậy mà không bị tổn hại chút nào, một vét máu cũng không có lưu lại.
Nghe hắn kêu mình đi vào liều, Tần Thanh Nhã ngẩn đầu lên, tội nghiệp nhìn hắn mở miệng nói," Tà Lam, ngươi có thể ngủ cùng với ta sao, ta sợ."
Nói ra lời này, Tần Thanh Nhã trong lòng đều rất hồi hợp, nàng không biết tại sao mình lại nói như thế, nhưng nghe hắn kêu mình trở về liều một mình, nàng lại không muốn cùng Tà Lam tách ra, ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy được cảm giác an toàn chưa bao giờ có.
Tà Lam nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn, lời cự tuyệt làm như thế nào cũng không thể nói ra cũng không muốn nói ra.
Nữ hài tử chủ động mở miệng muốn ngươi ngủ cùng nàng, nàng không ngại hắn ngại cái gì, hắn không đồng ý cũng uổng làm nam nhân.
"Được."
Tà Lam nhẹ gật đầu, Tần Thanh Nhã nghe hắn đồng ý liền vui vẻ kéo hắn chui vào bên trong liều.
Vừa vào trong liều, bầu không khí rất là mập mờ, Tần Thanh Nhã vẫn không bỏ cánh tay của hắn ra, sự vật mềm mại đè ép làm hắn cánh tay tê dại.
Tà Lam quay đầu nhìn qua Tần Thanh Nhã, đã thấy nàng ôm cánh tay của mình ngủ mất.
Tà Lam cũng mỉm cười nhắm mắt lại.