Chương 99: Tình hình chuyển biến

Lúc này, Dinh thự Ubuyashiki có đến năm trăm thợ săn quỷ trẻ tuổi đứng vây quanh. Toàn bộ ánh mắt cùng tập trung về phía trung tâm của vụ chấn động, chỉ thấy nơi đó có khói xám bốc lên mịt mù che mờ đi tầm nhìn, khiến cho họ không thể thấy rõ trong đó là thứ gì.

Vị thủ lĩnh của họ - Ubuyashiki Kagaya may mắn là không gặp vấn đề gì, rất nhanh đã được hộ tống ra bên ngoài an toàn. Nhưng lại có một số ít người không may mắn như vậy, họ là những người hoạt động trong tầm rơi của vô số mảnh vỡ từ Vô Hạn Thành, nên được cho là đã chết dưới cơn chấn động đó.

Có thiếu niên kìm không được nước mắt khi chứng kiến bạn mình bị đè chết, gục xuống khóc nức nở, có thiếu nữ thút thít khi tận mắt nhìn người yêu chỉ còn một bãi thịt nát.

Nhiều bi ai dấy lên chỉ trong thoáng chốc.

"Tại sao... mọi chuyện lại vượt qua tính toán của ta như vậy..."

Trông thấy hơn chục sinh mạng hoá thành một đống huyết nhục lẫn lộn nằm dưới đống đổ nát, Kagaya không ngừng tự trách chính bản thân quá lơ là, nếu không sẽ chẳng có kết cục như ngày hôm nay.

Nhưng y nào có biết tình tiết hiện tại so với cốt truyện chính phức tạp hơn rất nhiều, đến Seigi là người chuyển sinh còn không nắm bắt được tình huống, vậy nên không thể đổ hết lỗi cho y được.

Nói trắng ra, toàn bộ sự thay đổi này đã vượt ngoài tầm mà Kagaya có thể tham dự vào.

Amane - thê tử của Kagaya thấy vậy, bèn ở một bên an ủi để cho y bình tĩnh lại.

"Ngài Kagaya!"

Tiếng gọi truyền tới, mười vị Trụ cột tức tốc chạy đến bên người Kagaya. Lần lượt là Nham trụ Gyoumei, Phong trụ Sanemi, Viêm trụ Kyojuro, Âm trụ Uzui, Hà trụ Muichiro, Xà trụ Iguri, Hoa trụ Kanae, Luyến trụ Mitsuri, Vân trụ Ichibana, Võ trụ Hinata.

Ai nấy cũng đều mang vẻ mặt ngưng trọng. Nhưng khi thấy Kagaya không xảy ra vấn đề gì, họ mới hết lo lắng.

Lúc này có người bất ngờ hét lên môt tiếng.

“Có quỷ! Mọi người mau chóng bao vây lấy hắn!”

Tiếng hét của thiếu niên này gây nên rất nhiều sự chú ý, khiến cho toàn bộ các thành viên khác đưa mắt nhìn lại.

Chỉ thấy cách đó không xa có ba thân ảnh đang bị một nhóm thợ săn chặn đường, hai thiếu nữ trong đó mang diện mạo tương đối giống quỷ, còn một người thanh niên trong đó chỉ nhìn qua thôi là đã biết mặt hàng.

Ba người này chính là Akaza, Kozuki và Makomo.

Vừa nãy ba người đang theo chỉ dẫn của Seigi để rời đi, nhưng chạy chưa được trăm bước thì Vô Hạn Thành đã bị phá hủy, khiến họ rơi vào hoàn cảnh như hiện tại. Cũng may trước đó Kozuki và Makomo được Seigi truyền máu, nếu không hậu quả khó có thể lường được, vì thời điểm hiện tại đang là ban ngày.

Bị hơn hai mươi kiếm sĩ bao vây, nhưng Akaza không hề động thủ, chỉ im lặng đứng trước người Kozuki, che chắn cho cô.

Còn Makomo thì đảo mắt nhìn xung quanh, nhận thấy mọi ánh mắt tràn đầy địch ý cùng với mũi kiếm dồn về phía mình, nàng cũng yên lặng, thầm chuẩn bị đáp trả trong mọi tình huống.

Dù sao nàng đã không còn là con người, vậy nên muốn sống rời khỏi đây là chuyện rất khó, vì những thợ săn quỷ sẽ không nghe một nữ quỷ như nàng giải thích.

Nếu họ động thủ trước, nàng chỉ còn cách nghênh đón mà thôi.

Thế nhưng cả ba lại không biết, tất cả thợ săn đang có mặt tại đây đều cho rằng họ là người gây ra vụ tấn công bất ngờ lần này.

Tương tự nếu có để cho ba người thoát, những nạn nhân trong vụ chấn động sẽ chết rất oan uổng.

“Cẩn thận, tên kia chính là Thượng huyền tứ!”

Một kiếm sĩ cầm đầu quát lớn, đôi tay siết chặt chuôi kiếm.

Nhận thấy những kẻ này muốn động thủ, Akaza liền nhíu mày.

Dù có ở trước mặt người mình yêu giết người, nhưng y tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai tổn thương đến Kozuki.

- La…

“Khoan đã! Không ai được ra tay!!!”

Ngay khi Akaza có ý định thi triển ra tuyệt kỹ huyết quỷ để đồ sát toàn bộ những kẻ đang cản đường, một thanh âm vội vàng truyền đến.

Chỉ thấy có vài trụ cột nhanh chóng đi đến, số ít còn lại vẫn ở nguyên vị trí để bảo vệ Kagaya.

Mà người vừa nói không ai khác chính là Hoa trụ Kanae, chỉ thấy nàng bước đến đầu tiên, ánh mắt giờ phút này rơi ở trên người hai thiếu nữ đứng phía sau Akaza.

Kanae không nắm chắc các nàng có còn là người mình từng quen biết sau khi hóa thành bộ dáng này hay không, cô liền hỏi.

“Hai em là… Kuzuha Kozuki và Makomo?”

“C-chị… chị là Kocho Kanae?”

Kozuki chầm chậm ló đầu ra khỏi lưng Akaza, thấy Kanae, nàng rụt rè mở miệng.

“Thật tốt, mấy năm trước chị mất liên lạc với đội của em, nhưng khi đi tìm thì chỉ phát hiện ra những người khác ngoài em… lúc đó chị nghĩ rằng em đã chết…”

“Nhưng… đã có chuyện gì xảy ra với em vậy, tại sao em lại cùng hắn tấn công chúng ta?”

Gương mặt xinh đẹp của Kanae lộ ra vẻ lo lắng.

Nghe vậy, Kozuki không tự chủ được mà nhớ lại hình ảnh đồng đội mình bỏ mạng, mà người giết họ không ai khác lại là người trước mắt.

Thế nhưng Kozuki không hận nổi người này, ai nói y luôn đứng về phía nàng, bảo vệ nàng đâu?

Còn có sự việc vừa rồi, nàng hoàn toàn không dính líu một chút nào cả.

Kozuki không muốn đem chuyện của Akaza nói ra, cũng không liên quan đến vụ tấn công như lời Kanae, ngay lúc nàng đang định tìm lý do để biện minh, Akaza chợt mở miệng.

“Chính ta cưỡng ép biến nàng thành quỷ, nếu các ngươi muốn hỏi lý do?”

“Thế thì đơn giản, chỉ vì nàng ấy chính là người mà ta yêu.”

“Vả lại chúng ta vô tình bị đưa đến đây, hoàn toàn không có liên quan gì đến việc mất mát của các ngươi, nếu như hôm nay các ngươi làm tổn thương đến một sợi tóc của Kozuki, kia đừng trách ta tàn nhẫn giết sạch tất cả.”

Nghe được lời này của y, Kanae và các Trụ cột khác hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên họ nghe được tình tiết hiếm lạ như vậy giữa Thượng huyền quỷ với một cô gái trong Sát Quỷ Đoàn.

Makomo từ đầu đến cuối theo dõi, biết đám người này vì sao lại phẫn nộ muốn giết bản thân như vậy, nàng mới đáp.

“Là em, em là đệ tử của thầy Urokodaki ạ. Thật sự thì chúng em vô tình bị đưa đến đây, nên mọi chuyện không hề như mọi người nghĩ.”

“Làm sao bọn ta biết cô là đệ tử của ông ấy, mà Thủy trụ cũng đã mất từ vài năm trước…”

Một kiếm sĩ nhịn không được quát, những người khác cũng đồng tình với lời này, đâu phải ai muốn nhận là đệ tử của Cựu trụ cột là được, huống chi đối phương lại là một con quỷ.

Có thể tin lời một con quỷ nói hay sao?

“Ta và vài đại trụ khác có nhận biết nàng!”

Mà lúc này, Iguri cùng với Luyến trụ Mitsuri và Võ trụ Hinata đột nhiên đứng ra.

Lời nói của một Trụ cột vô cùng uy thế, khiến cho kiếm sĩ nói ra lời vừa rồi lập tức câm nín, những kiếm sĩ khác cũng lựa chọn im lặng.

Chưa để cho những người khác sững sờ nối tiếp với kinh ngạc vì mối quan hệ phức tạp này, chỉ thấy ánh mắt thường ngày thanh lãnh của Iguri nhìn về phía Makomo đã hóa thành vẻ ôn nhu.

Đối với cô nàng này, làm sao Iguri lại nhẫn tâm làm như không quen biết để mặc nàng rơi vào tình cảnh khó xử như vậy, thế nhưng muốn giải quyết cho thỏa đáng, Iguri để cho nàng có cơ hội giải thích.

Nhận thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, biết sự tình lần này không dễ giải quyết nếu cứ im ỉm như vậy, Makomo không tiếp tục giấu diếm, nàng liền nói ra toàn bộ.

Trong đó không tránh được cái tên Seigi.

Iguri, Mitsuri cùng với vài nữ khác đứng hình.

Từ phía xa, tại trung tâm của đống phế tích đang bốc khói cuồn cuộn chợt vang lên tiếng nổ ầm, sau đó là âm thanh trùng kích của đao kiếm liên tục vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người.

“Kia… đó là…”

Bên trong đám khói xám đang bao phủ tại vùng trung tâm, dưới từng tia hào quang màu đỏ cam liên tiếp lóe lên, chỉ thấy hai cái bóng đang giao chiến kịch liệt.

Mỗi lần cả hai va chạm là mặt đất lại truyền đến chấn động nhẹ, lan ra toàn bộ khu vực của gia tộc Ubuyashiki.

Tiếng nổ ầm lại vang lên, mang theo một đạo sóng xung kích lan tràn ra tám hướng, cuốn phăng đi lớp khói xám mù mịt.

“Có người!!!” Một vị thợ săn trẻ tuổi hô một tiếng.

Dưới ánh mắt của vô số người, chỉ thấy một thân hình từ trong đám khói văng ngược ra bên ngoài, bay thẳng hướng về phía nhóm người Iguri đang đứng.

Thân hình này không phải ai khác, chính là Seigi.

Liếc mắt ra phía sau, Seigi nhận thấy có đám người, trong đó có vài gương mặt quen thuộc rất lâu chưa gặp. Hắn bình tĩnh thu lại ánh mắt, sau đó dậm chân xuống đất, hai đoạn dài của vết giày kéo lê vài mét mới dừng được thân thể.

Trùng hợp thay, vị trí của hắn lại gần sát với nhóm người Iguri nhất.

Toàn bộ ánh mắt lúc này đều rơi ở trên người Seigi, mọi thứ diễn ra quá chóng vánh khiến cho bầu không khí lâm vào im bặt trong chốc lát.

Một thợ săn nào đó thì thào.

“Kẻ đó... sao nhìn giống vị kia như vậy.”

“Cậu cũng thấy vậy?!”

Người bên cạnh cũng sửng sốt.

Trong mắt họ lúc này, người thanh niên kia có một tấm thân trần nổi đầy hỏa văn trên bắp thịt, hạ thân được bao bọc trong hắc y. Hai tay hắn nắm chắc chuôi kiếm, từng tia hảo quang màu máu rực rỡ ám trên thân kiếm, tỏa ra hơi thở cực kỳ nóng bỏng.

Đặc biệt là khí tức đang tỏa ra trên người hắn, nó tựa như một con quái thú đang say giấc, mang đến cho họ vô tận áp lực.

Thế nhưng ở trong mắt Iguri, Mitsuri và những thiếu nữ đối với bóng người này không thể quen thuộc hơn, lại xuất hiện một loại xúc động nói không nên lời.

Có người đã ứa ra vài lệ thủy bên khóe mi, ánh mắt đỏ hồng nhìn chăm chăm hắn như đang nhớ lại người thanh niên năm đó vô âm biệt tích.

Có người nghi ngờ, nhưng lại không cách nào giấu được bờ môi đang run rẩy đến từ nội tâm yếu ớt.

“Thật sự là anh sao, Seigi?”

Iguri run giọng hỏi, đôi mắt đẫm lệ đang mở to nhìn chăm chú bóng lưng phía trước. Tuy gần ngay trước mắt, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy cách xa vạn dặm như vậy.

Mà lời này không nhỏ, đủ để các thành viên đứng gần đó nghe thấy, lập tức nhấc lên một trận sóng trào trong lòng của mỗi người.

Mà rung động lớn nhất, vẫn là những thiếu nữ xinh đẹp kia.

Seigi bất đắc dĩ thở dài, thần sắc khó có lúc thấy được vài phần ôn nhu, bình tĩnh đáp.

“Là anh…”

“Anh biết em có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng chúng ta có thể để chuyện đó lại phía sau được không?”

Nghe vậy, Iguri nghẹn ngào nuốt vào từng cơn nấc, đôi môi đỏ hồng nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, sắc mặt thoáng qua vẻ nhu tình, nàng hỏi.

“Kẻ địch rất mạnh sao?”

“Rất mạnh.” Seigi nói.

“Nếu vậy, hãy để em…”

“Không được…”

Biết Iguri muốn ngỏ ý chiến đấu bên cạnh mình vì lo lắng, Seigi trực tiếp từ chối.

Lý do không nói cũng biết, hắn không muốn để nữ nhân của mình phải cuốn vào trận chiến khác biệt về cấp độ như thế này.

Cũng không hẳn là do kẻ địch quá mạnh mà Seigi không cách nào chiến thắng, mà là vì hắn còn chưa tìm ra thời điểm thích hợp để tung ra toàn bộ thực lực, chấm dứt sinh mệnh của đối phương.

“Kẻ địch cũng không mạnh đến mức anh phải để các em ra tay đâu, vậy nên cứ yên tâm đi.”

Hắn nói ra điều này vì không muốn nàng tự trách cứ bản thân, đồng thời nói cho các nữ khác biết hắn tự mình lo được.

Nhưng lời vừa dứt, Genku đã vọt ra khỏi đám khói ở trung tâm, hướng về phía hắn phóng đến.