Genku vừa mới xuất hiện mà đã dấy lên sợ hãi trong mắt toàn bộ sát quỷ nhân.
“Kia là con quái vật gì?!”
“Vô trụ vậy mà đang chiến đấu với nó sao?”
Nhận thấy Genku đang vọt tới, Seigi không muốn dư âm của trận chiến ảnh hưởng đến nhóm người Iguri, chủ động nhấc song kiếm lao đến.
Không thể không nói, sau khi Genku hấp thụ Muzan và Yorichii, gã liền thừa hưởng đặc tính rất mạnh từ họ.
Sở hữu sức mạnh thể chất không thua kém gì Seigi, đặc biệt là những quỷ nhãn trên người gã dường như có được khả năng Thế giới giác ngộ, cùng với số lượng lớn xúc tu có chiếc nanh hóa đỏ khi sử dụng hơi thở của mặt trời.
Vì vậy mà mọi đòn tấn công và phòng thủ trước đó của Seigi mới bị nhìn thấu, không cách nào gây thương tổn được cho gã.
Chào đón hắn lúc này là hàng chục cái xúc tu quất tới, chúng đều có chiếc nanh sắc bén được bao bọc bên trong ngọn lửa đỏ chói mắt. Tựa như những con hỏa xà, chúng chuyển động vô cùng nhanh, linh hoạt biến hóa phương vị, sau đó đâm về phía Seigi theo nhiều hướng khác nhau.
Một chiêu này được nắm chắc là sẽ khóa chặt mọi thế thế phản công của Seigi, khiến hắn không thể nào phòng ngự hoàn toàn.
Theo lẽ đó, hắn sẽ bị một vài chiếc nanh gây ra thương tổn, khả năng hồi phục dù cho hiện tại đã tăng mạnh, nhưng so với tốc độ tấn công của xúc tu thì lại không thể bằng, càng về sau càng bất lợi, đến một lúc nào đó hắn chỉ có thể mặc cho bản thân bị vô số xúc tu công kích đến chết.
Mà những điều này đều bị Seigi nhìn ra, thế nhưng hắn vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh nhạt, tựa như những thứ này là không đủ để gây khó khăn cho hắn.
Seigi nâng lên song kiếm, trong một khoảnh khắc tung ra mười nhát chém quanh thân, mà những chiếc nanh đang đâm tới lại chậm đến mức như ngừng chuyển động trong một khoảng thời gian ngắn này.
Chỉ thấy mỗi một nhát kiếm đều ngưng tụ ra mười mấy đạo kiếm khí hình bán nguyệt, dần dần lên tới hàng trăm, chúng ám lên từng đạo huyết hỏa, sau đó bay ra mọi hướng một cách hỗn loạn, đánh bật toàn bộ những chiếc nanh bốc lửa đang lao đến.
Phốc! Phốc! Phốc!
Vài cái xúc tu trong đó bị vô số đạo kiếm khí dồn dập chém đứt. Mà mỗi một đạo kiếm khí như vậy đều ẩn chứa nội tại hắc hóa, chưa kể đến khả năng khắc chế hồi phục đến từ lưỡi kiếm hóa đỏ khi sử dụng hơi thở của mặt trời, thế nên chúng không thể hồi phục trong khoảng thời gian này.
“Cái gì… ?!”
Thấy Seigi nhẹ nhàng hóa giải thế công, thậm chí chính mình còn mất vài miếng thịt, Genku chấn kinh đến nỗi nói không nên lời.
Gã đã định mài chết Seigi trong một đòn này, thế nhưng lại xảy ra kết quả ngược lại, điều này khiến gã không ngờ đến.
Genku cũng không biết rằng, nhờ có năng lực thích nghi mà Seigi đã làm quen được với tốc độ và lực công kích của những xúc tu, khiến cho mọi đòn tấn công của gã hiện tại đối hắn không có lực uy hiếp.
Nhưng chưa để gã tiêu thụ hết kinh ngạc thì Seigi đã phóng đến, vung ra một kiếm, mà một kiếm này của hắn lại dung hợp toàn bộ tà tinh và huyết tinh vào trong đó, lập tức chém ra vô số đạo kiếm khí hình bán nguyệt bốc lửa, hợp lại thành một cơn lốc mạnh mẽ hướng về phía Genku đánh tới.
“Hừ!”
Genku hừ lạnh một tiếng, tuy một chiêu này của Seigi rất mạnh, thế nhưng dựa vào Thế giới giác ngộ, gã vẫn có thể nhìn ra hướng chuyển động của từng nhát kiếm hỗn loạn trong đó.
Một chiêu này có tầm ảnh hưởng rất lớn, Genku muốn tránh khỏi là điều không thể nào, gã trực tiếp điều động hai mươi cái xúc tu còn lại, nhắm thẳng về phía cơn lốc kiếm khí chém tới.
Đồng thời Genku cũng cho mình tự tin phá giải một thức kiếm của Seigi.
Chỉ thấy gã và cơn lốc kiếm khí đã va chạm, âm thanh trùng kích vang lên không ngừng, từng đạo sóng xung kích liên tiếp nối đuôi nhau lan tràn ra tám hướng.
Phốc!
Một tiếng đứt vang lên, chỉ thấy ba cái cái xúc tu bị mười đạo kiếm khí bất ngờ chém thành nhiều khúc.
“Sao có thể…”
Genku lộ ra vẻ khó tin, gã không hiểu vì cái gì mà những đạo kiếm khí của Seigi hiện tại lại mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Chưa kịp để gã tiếp thu được những gì đang xảy ra, từng tiếng đứt vang lên liên tiếp.
Nhìn mười cái xúc tu trong nháy mắt bị chém thành nhiều khúc, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, năm cái quỷ nhãn của Genku chợt co rụt lại.
- Vậy là trước đó hắn vẫn không xuất ra toàn lực?
Trong lòng Genku chấn kinh, chính gã cho rằng thực lực của Seigi cùng lắm yếu hơn bản thân một chút, càng về sau càng sẽ chiếm lợi thế. Nhưng không ngờ đối phương lại ẩn giấu mấy phần lực lượng, chờ đến lúc gã buông lỏng cảnh giác mới đem toàn bộ bộc phát ra.
Dù cho gã đã dựa vào Thế giới giác ngộ, thế nhưng mỗi đạo khí mạnh mẽ kia lại không phải là toàn bộ, mà chúng ẩn sau những đạo kiếm khí yếu hơn, chờ đến khi bị huyết nanh đánh tan, chúng mới lộ diện.
Biết rằng bản thân phạm phải sai lầm lớn, để rồi đón chờ gã là hàng chục đạo kiếm khí mang theo tử vong lao đến, Genku cũng không có nổi giận, gã lập tức thu lại toàn bộ khinh thị, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh kia đã thay đổi, lộ ra vài vệt ngưng trọng.
Gã muốn tiếp cận những thợ săn quỷ kia để ăn thịt, lấy đó làm năng lượng hồi phục nhưng lại không kịp.
Nhìn lại toàn bộ tính toán của bản thân trong hai nghìn năm qua sắp đổ bể trước một tên thanh niên sống còn không bằng một phần trăm số tuổi của mình.
Trong lòng Genku nhẹ nhàng đè xuông uất hận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước.
Ban đầu gã đưa Vô Hạn Thành đến đây chỉ vì thực lực khi đấy của Seigi không mạnh mẽ như bây giờ, mục đích là để tra tấn những người ở đây trước mắt hắn rồi sau đó mới giết chết.
Còn vì sao Genku biết được vị trí của Gia tộc Ubuyashiki, đơn giản là vì trước đó gã đã âm thầm thao túng Thượng huyền tam Douma - khi biết y nhận mệnh lệnh đi điều tra Tổng bộ của đám thợ săn quỷ từ phía Muzan.
Thế nên gã đã biết được vị trí của Sát Quỷ Đoàn rất sớm từ phía một vị tín đồ dưới trướng Douma, nhưng lại không muốn tiết lộ cho Muzan biết, thậm chí là xóa đi một phần ký ức đó của Douma.
Nguyên nhân cũng chính là vì sự tồn tại của “biến số”, chỉ khi tự tay gã tìm ra được “biến số” và tự tay giết hắn, gã mới có thể trở về nơi đó.
Nhưng hiện tại đã phản tác dụng, kẻ sắp chết lại chính là gã.
“Không thể không nói, một biến số như ngươi đi được đến bước này cũng đã là xuất sắc.”
“Cho dù ngươi có giết được ta, nhưng trước đó cũng phải trả một cái giá đắt chứ nhỉ?”
Nghe Genku nói ra những lời này, Seigi cũng chẳng thèm đáp lại, tuy không rõ gã có ý định gì, hắn có thể chắc chắn rằng cái chết đối với gã đã rất gần.
Nhưng lúc này, Genku bỗng dưng làm ra động tác vô cùng kỳ lạ, chỉ thấy gã chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm vài ngôn ngữ nào đó mà hắn không hiểu.
Mà Seigi lại không biết rằng đây là con bài cuối cùng của Genku.
Gã quyết định dùng nó vào thời điểm này, để cho Seigi cùng với cả thế giới đều phải cảm nhận được nỗi thống khổ tột cùng còn hơn cả cái chết.
Dù có tử vong, gã cũng muốn nhấn chìm toàn bộ sinh linh trên mảnh đất Nhật Bản này vào đáy sâu của tuyệt vọng.
Tốt cho một câu nói trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi thủ đoạn đều không có chỗ dùng.
Thế nhưng thủ đoạn đằng sau đó đâu?
“Nhận lấy món quà của ta đi nhé, mong rằng các ngươi thích nó…”
Genku nở ra một nụ cười, tiếng nói như ma âm của gã đủ để lọt vào tai của toàn bộ các thợ săn quỷ đang có mặt tại đây, mà nụ cười này trên hàm răng lởm chởm như quái thú không hiểu sao toát lên một vẻ quỷ dị, nhưng thân thể của gã rất nhanh bị vô số đạo kiếm khí che kín, hóa thành một bãi mưa máu bắn trên mặt đất.
Genku - hắc thủ đứng sau màn, và là kẻ địch mạnh nhất mà Seigi từng đối đầu.
Đã chết!
Thế nhưng cũng tại thời điểm này, một ngôi làng nào đó nằm trên mảnh đất Nhật Bản.
Nơi này có một ngôi đền rất linh thiêng nằm sâu trong làng, vì vậy mà khách du lịch trong và ngoài nước hàng năm đều thường xuyên đi đến đây để tham quan.
Trong dòng người chen chúc qua lại, một gia đình có ba người đang cười nói vui vẻ bên nhau, bỗng nhiên trên gương mặt của cậu con trai xuất hiện một vết bớt màu đen.
Người mẹ đi cùng cậu một lúc sau mới để ý, tưởng rằng cậu lại nghịch ngợm, lập tức trách móc.
“Yui, ai cho con vẽ lên mặt hả?”
“Dạ?”
Thấy mẹ mình tự nhiên nổi giận, cậu thiếu niên không hiểu, theo bản năng sờ muốn đưa tay sờ lên má.
Nhưng đôi mắt cậu lúc này biến thành màu đen như mực, biểu cảm cứng đờ như tượng trong chốc lát.
“Thôi mà mẹ nó, cho con nghịch tí thì có sao…”
“Mà con cũng không nên vẽ bậy lên mặt như vậy đâu Yui…”
“Yui… ?”
Người cha thấy có điều gì đó không ổn, ông mới nhìn xuống người con trai.
“Aaaaaaaaaaaaa...!!!”
Chỉ thấy người con trai đột nhiên phát điên, ôm đầu gào lên rất to, khiến cho nhiều du khách và dân bản địa chú ý đến.
Mà không chỉ riêng mình cậu, một vài người khác ở phụ cận cũng gặp tình huống tương tự.
Sẽ không có gì nếu tiếng gào của họ cùng một lúc phát ra, vang vọng toàn ngôi làng.
“Có chuyện gì vậy con trai?!”
Cha mẹ của cậu thiếu niên lâm vào sửng sốt, lập tức ôm lấy cậu.
Một đôi bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên mặt của hai người, sau đó một tiếng răng rắc vang lên, chỉ thấy đầu của cặp vợ chồng lập tức bị gỡ xuống, cần cổ không ngừng phun ra máu tươi, bắn lên mặt những người đang đứng nhìn.
Mà người con trai thì đang cặm cụi ăn ngấu nghiến gương mặt của đôi vợ chồng này.
Toàn bộ gương mặt của đám đông quanh đó đều lộ ra vẻ sững sờ, vài nữ tử chịu không được cảnh tưởng kinh khủng trước mắt, trực tiếp ôm miệng hét lên một tiếng.
“Aaaahhhh!!!”
Đám đông hiểu được vấn đề trước mắt vô cùng nghiêm trọng, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh hoàng, chen chúc nhau để tránh xa đứa bé đang ăn thịt cha mẹ của nó.
Thế nhưng ngay lúc này, ở vài phương hướng khác cũng truyền đến tiếng hét thất thanh.
Chỉ thấy cách đó không xa, một người phụ nữ đang điên cuồng cắn xé một người đàn ông, đến mức máu bắn tung tóe, nhuốm đỏ cả bộ váy trắng tinh, mà trên cổ của cô ta cũng xuất hiện một dấu ấn như cậu bé kia.
Đám đông lập tức chạy tán loạn, có người thì sợ hãi đến mức bủn rủn tứ chi ngất đi, mà ở một phía khác cũng xuất hiện tình trạng như vậy, toàn bộ ngôi làng lúc này đều lâm vào một mảnh hỗn loạn, tiếng hét thảm thiết vang lên không dứt, cho đến khi máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, thây chất thành đống, nó mới biến mất.
Không chỉ riêng nơi đây, một vài ngôi làng hay thậm chí là các thành phố phụ cận cũng đang diễn ra khung cảnh đẫm máu như vậy.
Ở một phía khác, trong một hang động lớn nằm trên ngọn núi, một con quỷ chầm chậm bước ra khỏi cửa hàng, dưới từng tia nắng mặt trời chiếu xuống, chỉ thấy nó lộ ra vẻ hưng phấn xen lẫn với điên cuồng, lập tức lao vọt xuống chân núi, tàn sát một trận thỏa thích ở vài gian nhà dưới đó.
Thật bất hạnh cho những người dân vô tội sống ở nơi đây, nhưng đồng cảnh ngộ với họ còn rất nhiều.
Món quà mà Genku nhấc lên, lại chính là một hồi tai ương chết chóc trong toàn nước Nhật Bản...